Chương 2582: Người. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
17/11/2016
– Ly khai dễ, muốn về tìm Đâu Suất Thiên Phong sợ sẽ không dễ.
Mi tâm Bắc Quyến Nam nhẹ nhíu lại, lập tức nói.
Thiên Tinh Tử nói:
– Quái vật kia đích xác không đơn giản, lúc này thân thể của nó bị diệt, chiếm Đâu Suất Thiên Phong mới không bao lâu, đích thật là cơ hội tốt nhất truy kích. Nhưng thời khắc này tình huống của Vân Tiêu lão đệ cực kém, hơn nữa nghe Viên Cao Hàn đại nhân nói như vậy tựa hồ còn kẻ thù bên ngoài? Cân nhắc lại ta cũng cho rằng trước tiên lui cho thỏa đáng.
Nội tâm hắn cũng có tính toán, trước Lý Vân Tiêu yêu cầu hắn ở trong Vô Pháp Thiên bảo vệ hắn an toàn, vẫn không rõ sự tình ra sao, hiện tại Viên Cao Hàn và “kẻ thù bên ngoài” đột nhiên đến, trong nháy mắt để cho hắn hiểu rõ ra.
Địch nhân có thể ép Thánh Vực nhất tư cục trưởng khổ sở, tuyệt sẽ không là đơn giản, nên liền giựt giây rời đi.
– Không thể!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở mắt, tuy khí tức còn phi thường yếu ớt, nhưng tựa hồ đã ổn định thương thế không lan tràn.
– Bây giờ quái vật kia còn trong Vô Pháp Thiên, nếu kéo dài thời gian, để cho nó luyện hóa Đâu Suất Thiên Phong phá không ly khai, không nói khó có thể đuổi theo, cho dù đuổi kịp cũng không phải là đối thủ.
Viên Cao Hàn nói:
– Vậy ngươi có thượng sách gì?
– Trước phong tỏa nơi đây.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên, Giới Thần Bi từ lòng bàn tay bay lên, thoáng cái quang mang đại thịnh.
Vô số xiềng xích kim sắc từ trên bi bay ra, hướng bốn phương tám hướng lao đi, như là một mạng nhện, trong khoảnh khắc bao trùm ngàn dặm.
Tỉ mỉ nhìn lại xiềng xích này, tất cả đều là do vô số Phù Văn thật nhỏ cấu thành, ở trên không trung cấu thành lưới lớn hoảng động vài cái, lóe lên liền biến mất.
Thiên Tinh Tử kinh hãi nhìn Giới Thần Bi, giống như Phong Bi muôn đời bất hủ, sừng sững ở trên trời cao.
Viên Cao Hàn nói:
– Cho dù ngươi phong tỏa phiến thiên địa này, lấy khả năng của ngươi lúc này cũng không thể hàng phục quái vật kia.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đi một bước xem một bước, các ngươi trước vào Giới Thần Bi đi.
Viên Cao Hàn nói:
– Ngươi đã cố ý muốn làm, cũng không ai có khả năng thay đổi, bản thân cẩn thận.
Hắn suy nghĩ một chút, vươn tay ra, một mặt Tiểu Kỳ lam sắc rơi vào trong tay, nói:
– Tam Thất Tương Lam Kỳ này cho ngươi, phối hợp lực lượng của Giới Thần Bi có thể sẽ có hiệu quả.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu vẫn tái nhợt như cũ, nói:
– Đa tạ.
Hắn không chút khách khí nắm Tiểu Kỳ trong tay, đánh vào bên trong mấy đạo quyết ấn, tùy tiện ném ra ngoài.
Một đạo lam quang chớp động, Tiểu Kỳ trong nháy mắt ẩn vào hư không.
Đám người Viên Cao Hàn đều bay vào trong Giới Thần Bi, chỉ còn lại Thiên Tinh Tử vẫn không nhúc nhích.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái nói:
– Đại nhân dự định ở bên ngoài hiệp trợ ta sao?
Thiên Tinh Tử cười hắc hắc một tiếng nói:
– Siêu Phẩm Huyền Khí, bên trong tự thành thế giới, cơ duyên của lão đệ thật khiến cho người ta hâm mộ. Nghe nói chủ nhân Huyền Khí là Thế Giới Chi Chủ bên trong, không biết có đúng hay không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Nói không sai.
Thiên Tinh Tử nói:
– Ha hả, thực sự là khiến lão ca ước ao đố kị, lão ca vẫn là ở bên ngoài thay ngươi hộ pháp đi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười không nói, biết Thiên Tinh Tử không dám vào đi, cũng không miễn cưỡng, tiếp tục điều tức.
Trong lúc bất chợt, ở ngoài mấy trăm trượng lóe lên kim quang, xiềng xích phát ra thanh âm “Ào ào”, một đạo ngũ sắc quang mang bay ra, ngọn núi kia đột nhiên hiện lên, muốn thoát khốn bay đi.
Lý Vân Tiêu biến đổi quyết ấn, khắp bầu trời nổi lên Kim Võng, vô số văn tự thật nhỏ hội tụ tới chỗ ngũ sắc quang mang cư ngụ, ở trên không trung ngưng xuất một Ma Ha cổ tự lớn chừng cái đấu.
Ầm!
Ngọn núi va chạm, Ma Ha cổ tự kia trong nháy mắt nát bấy, nhưng thế đi của Sơn Thể cũng bị ngăn lại, ở trên không trung liên tục xoay tròn.
Lý Vân Tiêu lần thứ hai bấm niệm thần chú, một đạo lam quang hạ xuống, hóa thành đại kỳ phấp phới.
Đâu Suất Thiên Phong run lên bần bật, chấn vỡ không gian bốn phía, ở trước khi Lam quang hạ xuống liền tiêu thất.
Thiên Tinh Tử nói:
– Vật kia đích xác không được như xưa, có hi vọng thu hồi!
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Nó vừa phụ thân ở trong Đâu Suất Thiên Phong, dung hợp thành một thể, có khả năng phát huy ra uy lực của Đâu Suất Thiên Phong trái lại không bằng lúc trước, đây cũng là nguyên nhân ta muốn nhanh chóng thu hồi!
Thiên Tinh Tử ân cần nói:
– Ngươi có khỏe không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Vây khốn vật ấy không thành vấn đề, vấn đề là có địch nhân đến.
Đồng tử của Thiên Tinh Tử co lại, ngẩng đầu lên nhìn xa xa, hai đạo quang mang chạy như bay tới, ở trên không trung lóe lên liền hiện, tốc độ cực nhanh.
Trong khoảnh khắc liền đến trước mắt, một người khuôn mặt xấu xí, nhưng vô cùng trẻ tuổi, khoảng chừng ba mươi. Một người khác toàn thân ở trong Hôi Bào, không thấy hình dáng, cho người một loại cảm giác thần bí khó lường.
– Các ngươi là người phương nào?
Nam tử tuổi trẻ xấu xí nhíu mày hỏi, trên mặt lộ ra tà khí nồng nặc.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn chỗ khác, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, liền tiếp tục điều tức, đại lượng Nguyên lực như kinh đào dũng mãnh vào trong cơ thể hắn.
Loại phương pháp nuốt trôi thu nạp này, khiến trung niên nam tử kinh hãi không thôi, hơn nữa cách đó không xa sắc mặt Thiên Tinh Tử bình tĩnh, thậm chí cũng không liếc hắn một cái, chỉ đứng ở đó, không giận tự uy.
– Lý Vân Tiêu? Thiên Tinh Tử?
Trong Hắc Bào truyền đến tiếng kinh hô, phảng phất có chút không dám tin tưởng.
– Cái gì? Là bọn hắn!
Nam tử trẻ tuổi kinh hô lên, trong giọng nói tràn ngập khiếp sợ.
Thiên Tinh Tử quay đầu lại, đôi mắt như sao, dường như muốn xuyên thấu trở ngại, nói:
– Có thể nhận được hai người chúng ta, tất không phải hạng người vô danh. Là ai, hãy xưng tên ra.
Hắc Bào kia tựa hồ trầm mặc, sau một lúc mới nói:
– Các ngươi là giúp đỡ mà Viên Cao Hàn tìm tới?
Lý Vân Tiêu nói:
– Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào?
Hắc Bào nhân nói:
– Nếu không phải mà nói, mong nhị vị có thể khoanh tay đứng nhìn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu như phải mà nói, vậy thì phiền toái.
– Phiền phức?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Trong thiên hạ chuyện có thể để cho ta và Vạn Tinh Cốc chủ phiền phức cũng không nhiều.
Mí mắt của Thiên Tinh Tử không khỏi trực nhảy, thầm mắng Lý Vân Tiêu cáo già, bản thân còn chưa biết rõ ràng tình huống, liền bị kéo xuống nước.
Hắc Bào nhân nói:
– Phá Quân Vũ Đế đoạt xá Tiên Thiên chi thai mà sinh, cơ duyên và công lực càng hơn trước, Vạn Tinh Cốc chỉ danh chấn Thiên Hạ, hai người liên thủ thiên hạ xác thực khó có việc phiền phức. Nhưng không xảo không thành sách, trong thiên hạ hết lần này tới lần khác lại có chuyện xảo như vậy, chuyện hôm nay mặc dù là nhị vị nhúng tay cũng rất phiền phức.
– Nga?
Lý Vân Tiêu lười biếng duỗi thắt lưng nói:
– Ta rất sợ a, có nên hướng nhị vị dập đầu cầu xin tha thứ hay không?
Hắc Bào nam tử lạnh nhạt nói:
– Phá Quân đại nhân bị thương?
Mi tâm Bắc Quyến Nam nhẹ nhíu lại, lập tức nói.
Thiên Tinh Tử nói:
– Quái vật kia đích xác không đơn giản, lúc này thân thể của nó bị diệt, chiếm Đâu Suất Thiên Phong mới không bao lâu, đích thật là cơ hội tốt nhất truy kích. Nhưng thời khắc này tình huống của Vân Tiêu lão đệ cực kém, hơn nữa nghe Viên Cao Hàn đại nhân nói như vậy tựa hồ còn kẻ thù bên ngoài? Cân nhắc lại ta cũng cho rằng trước tiên lui cho thỏa đáng.
Nội tâm hắn cũng có tính toán, trước Lý Vân Tiêu yêu cầu hắn ở trong Vô Pháp Thiên bảo vệ hắn an toàn, vẫn không rõ sự tình ra sao, hiện tại Viên Cao Hàn và “kẻ thù bên ngoài” đột nhiên đến, trong nháy mắt để cho hắn hiểu rõ ra.
Địch nhân có thể ép Thánh Vực nhất tư cục trưởng khổ sở, tuyệt sẽ không là đơn giản, nên liền giựt giây rời đi.
– Không thể!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở mắt, tuy khí tức còn phi thường yếu ớt, nhưng tựa hồ đã ổn định thương thế không lan tràn.
– Bây giờ quái vật kia còn trong Vô Pháp Thiên, nếu kéo dài thời gian, để cho nó luyện hóa Đâu Suất Thiên Phong phá không ly khai, không nói khó có thể đuổi theo, cho dù đuổi kịp cũng không phải là đối thủ.
Viên Cao Hàn nói:
– Vậy ngươi có thượng sách gì?
– Trước phong tỏa nơi đây.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên, Giới Thần Bi từ lòng bàn tay bay lên, thoáng cái quang mang đại thịnh.
Vô số xiềng xích kim sắc từ trên bi bay ra, hướng bốn phương tám hướng lao đi, như là một mạng nhện, trong khoảnh khắc bao trùm ngàn dặm.
Tỉ mỉ nhìn lại xiềng xích này, tất cả đều là do vô số Phù Văn thật nhỏ cấu thành, ở trên không trung cấu thành lưới lớn hoảng động vài cái, lóe lên liền biến mất.
Thiên Tinh Tử kinh hãi nhìn Giới Thần Bi, giống như Phong Bi muôn đời bất hủ, sừng sững ở trên trời cao.
Viên Cao Hàn nói:
– Cho dù ngươi phong tỏa phiến thiên địa này, lấy khả năng của ngươi lúc này cũng không thể hàng phục quái vật kia.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đi một bước xem một bước, các ngươi trước vào Giới Thần Bi đi.
Viên Cao Hàn nói:
– Ngươi đã cố ý muốn làm, cũng không ai có khả năng thay đổi, bản thân cẩn thận.
Hắn suy nghĩ một chút, vươn tay ra, một mặt Tiểu Kỳ lam sắc rơi vào trong tay, nói:
– Tam Thất Tương Lam Kỳ này cho ngươi, phối hợp lực lượng của Giới Thần Bi có thể sẽ có hiệu quả.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu vẫn tái nhợt như cũ, nói:
– Đa tạ.
Hắn không chút khách khí nắm Tiểu Kỳ trong tay, đánh vào bên trong mấy đạo quyết ấn, tùy tiện ném ra ngoài.
Một đạo lam quang chớp động, Tiểu Kỳ trong nháy mắt ẩn vào hư không.
Đám người Viên Cao Hàn đều bay vào trong Giới Thần Bi, chỉ còn lại Thiên Tinh Tử vẫn không nhúc nhích.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái nói:
– Đại nhân dự định ở bên ngoài hiệp trợ ta sao?
Thiên Tinh Tử cười hắc hắc một tiếng nói:
– Siêu Phẩm Huyền Khí, bên trong tự thành thế giới, cơ duyên của lão đệ thật khiến cho người ta hâm mộ. Nghe nói chủ nhân Huyền Khí là Thế Giới Chi Chủ bên trong, không biết có đúng hay không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Nói không sai.
Thiên Tinh Tử nói:
– Ha hả, thực sự là khiến lão ca ước ao đố kị, lão ca vẫn là ở bên ngoài thay ngươi hộ pháp đi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười không nói, biết Thiên Tinh Tử không dám vào đi, cũng không miễn cưỡng, tiếp tục điều tức.
Trong lúc bất chợt, ở ngoài mấy trăm trượng lóe lên kim quang, xiềng xích phát ra thanh âm “Ào ào”, một đạo ngũ sắc quang mang bay ra, ngọn núi kia đột nhiên hiện lên, muốn thoát khốn bay đi.
Lý Vân Tiêu biến đổi quyết ấn, khắp bầu trời nổi lên Kim Võng, vô số văn tự thật nhỏ hội tụ tới chỗ ngũ sắc quang mang cư ngụ, ở trên không trung ngưng xuất một Ma Ha cổ tự lớn chừng cái đấu.
Ầm!
Ngọn núi va chạm, Ma Ha cổ tự kia trong nháy mắt nát bấy, nhưng thế đi của Sơn Thể cũng bị ngăn lại, ở trên không trung liên tục xoay tròn.
Lý Vân Tiêu lần thứ hai bấm niệm thần chú, một đạo lam quang hạ xuống, hóa thành đại kỳ phấp phới.
Đâu Suất Thiên Phong run lên bần bật, chấn vỡ không gian bốn phía, ở trước khi Lam quang hạ xuống liền tiêu thất.
Thiên Tinh Tử nói:
– Vật kia đích xác không được như xưa, có hi vọng thu hồi!
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Nó vừa phụ thân ở trong Đâu Suất Thiên Phong, dung hợp thành một thể, có khả năng phát huy ra uy lực của Đâu Suất Thiên Phong trái lại không bằng lúc trước, đây cũng là nguyên nhân ta muốn nhanh chóng thu hồi!
Thiên Tinh Tử ân cần nói:
– Ngươi có khỏe không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Vây khốn vật ấy không thành vấn đề, vấn đề là có địch nhân đến.
Đồng tử của Thiên Tinh Tử co lại, ngẩng đầu lên nhìn xa xa, hai đạo quang mang chạy như bay tới, ở trên không trung lóe lên liền hiện, tốc độ cực nhanh.
Trong khoảnh khắc liền đến trước mắt, một người khuôn mặt xấu xí, nhưng vô cùng trẻ tuổi, khoảng chừng ba mươi. Một người khác toàn thân ở trong Hôi Bào, không thấy hình dáng, cho người một loại cảm giác thần bí khó lường.
– Các ngươi là người phương nào?
Nam tử tuổi trẻ xấu xí nhíu mày hỏi, trên mặt lộ ra tà khí nồng nặc.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn chỗ khác, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, liền tiếp tục điều tức, đại lượng Nguyên lực như kinh đào dũng mãnh vào trong cơ thể hắn.
Loại phương pháp nuốt trôi thu nạp này, khiến trung niên nam tử kinh hãi không thôi, hơn nữa cách đó không xa sắc mặt Thiên Tinh Tử bình tĩnh, thậm chí cũng không liếc hắn một cái, chỉ đứng ở đó, không giận tự uy.
– Lý Vân Tiêu? Thiên Tinh Tử?
Trong Hắc Bào truyền đến tiếng kinh hô, phảng phất có chút không dám tin tưởng.
– Cái gì? Là bọn hắn!
Nam tử trẻ tuổi kinh hô lên, trong giọng nói tràn ngập khiếp sợ.
Thiên Tinh Tử quay đầu lại, đôi mắt như sao, dường như muốn xuyên thấu trở ngại, nói:
– Có thể nhận được hai người chúng ta, tất không phải hạng người vô danh. Là ai, hãy xưng tên ra.
Hắc Bào kia tựa hồ trầm mặc, sau một lúc mới nói:
– Các ngươi là giúp đỡ mà Viên Cao Hàn tìm tới?
Lý Vân Tiêu nói:
– Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào?
Hắc Bào nhân nói:
– Nếu không phải mà nói, mong nhị vị có thể khoanh tay đứng nhìn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu như phải mà nói, vậy thì phiền toái.
– Phiền phức?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Trong thiên hạ chuyện có thể để cho ta và Vạn Tinh Cốc chủ phiền phức cũng không nhiều.
Mí mắt của Thiên Tinh Tử không khỏi trực nhảy, thầm mắng Lý Vân Tiêu cáo già, bản thân còn chưa biết rõ ràng tình huống, liền bị kéo xuống nước.
Hắc Bào nhân nói:
– Phá Quân Vũ Đế đoạt xá Tiên Thiên chi thai mà sinh, cơ duyên và công lực càng hơn trước, Vạn Tinh Cốc chỉ danh chấn Thiên Hạ, hai người liên thủ thiên hạ xác thực khó có việc phiền phức. Nhưng không xảo không thành sách, trong thiên hạ hết lần này tới lần khác lại có chuyện xảo như vậy, chuyện hôm nay mặc dù là nhị vị nhúng tay cũng rất phiền phức.
– Nga?
Lý Vân Tiêu lười biếng duỗi thắt lưng nói:
– Ta rất sợ a, có nên hướng nhị vị dập đầu cầu xin tha thứ hay không?
Hắc Bào nam tử lạnh nhạt nói:
– Phá Quân đại nhân bị thương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.