Chương 1745: Người gây chuyện. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1744: Người gây chuyện. (2)
Phi Minh cũng trầm giọng nói:
Ta nhớ Nhân loại các ngươi mấy chục năm trước có một vị cường giả gọi là Cổ Phi Dương, cũng từng đánh chủ ý vào Hải Hoàng chi huyết, cuối cùng cũng phải chết thảm rồi đấy.
Sắc mặt mọi người đại biến, bọn họ cũng đều biết chuyện Cổ Phi Dương nháo sự ở Đông Hải, cuối cùng dẫn tới tứ hải liên thủ giết đến tận Thánh Vực, không thể tưởng được dĩ nhiên là vì Hải Hoàng chi huyết
Trên mặt Lý Vân Tiêu run rẩy thoáng một phát, hừ hừ nói:
Cổ Phi Dương đích thật đã chết rồi, nhưng cái chết của hắn chẳng quan hệ gì với Hải Hoàng của các ngươi cả?
Phi Minh cười lạnh nói:
Ngươi sao biết không có quan hệ chứ? Cổ Phi Dương thực lực thông thiên, nếu không phải Hải Hoàng đại nhân hi vọng hắn chết, hắn sẽ không chết dễ dàng vậy chứ?
Mọi người kinh hãi, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, trong lòng kinh hãi khó nói nên lời.
Chẳng lẽ cái chết của Cổ Phi Dương đúng là do Hải Hoàng gây nên? Lời Phi Minh nói có đạo lý của hắn, Cổ Phi Dương tu vị cái thế, trong thiên hạ ai có thể giết hắn?
Tuy nói sơn mạch Thiên Đãng là cấm địa nhân loại, nhưng hàng năm đều có không ít mạo hiểm giả đi vào, phần lớn đều có thể sống sót đi ra, dùng thực lực Cổ Phi Dương tuyệt đối không thể nào vẫn lạc trong đó được.
Võ giả nhân loại đa số đều lộ ra thần sắc chấp nhận, tựa hồ đã tiếp nhận quan điểm này.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh lùng nói:
Hải Hoàng ở trong tứ hải cũng không cách nào làm gì được Cổ Phi Dương, ở trên đại lục Thiên Võ lại bỗng nhiên trở nên lợi hại hơn sao? Thật sự là ngu ngốc.
Sắc mặt Phi Minh trầm xuống, lạnh giọng nói:
Thiên Võ Giới tuy lớn, nhưng cũng không lớn hơn được quyền uy của Hải Hoàng đại nhân. Hải Hoàng đại nhân muốn ai chết, người đó phải chết.
Ah?
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện lên vẻ khinh miệt, mỉa mai nói:
Lão tử đứng ở đây này, ngươi bảo Hải Hoàng các ngươi đến cắn ta đi?
Ngươi vũ nhục Hải Hoàng đại nhân, chết!
Sắc mặt Phi Minh đại biến, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang, một cổ kiếm ý tản ra, chém thẳng đến. Lý Vân Tiêu
Không chỉ có Phi Minh, dù là một ít cường giả Hải tộc ở phương xa sắc mặt cũng đều biến đổi, trong mắt đều ra vẻ hoảng sợ và hung mang.
Sắc mặt Thủy Tiên cũng biến thành xám trắng, trong hai tròng mắt toát ra lửa giận, nhưng thấy Phi Minh xuất kiếm, vẫn nhịn không được kinh hô một tiếng, nói:
Hạ thủ lưu tình, đừng giết hắn.
Giết ta? Thiên hạ sao lại có nhiều người ngông cuồng vậy chứ!
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên hàn mang, một tay bấm niệm pháp quyết trước người.
Cũng có một cổ kiếm khí vọt lên vờn quanh thân hắn, hình thành một đạo kiếm hải.
“Ầm ầm”
Hai đạo kiếm ý chí cao trực tiếp đụng nhau trên không trung, lực lượng thoáng cái tản ra, cuốn ra một đạo vòng xoáy tản khắp bốn phương tám hướng.
“… ”
Đám võ giả chung quanh nguyên một đám sắc mặt đại biến, cấp tốc tránh lui ra sau.
Kiếm ý hai người này cực mạnh, như sóng to gió lớn tản khắp bốn phía, những võ giả kia vừa chạm vào đã sắc mặt đã nhao nhao đại biến, vội vàng thối lui ra ngoài ngàn mét.
Trong lòng mọi ngưởi đều cười khổ, đây không phải là chuyên gây chuyện sao? Vừa đánh xong mới bao lâu, giờ lại động thủ. . .
Đây là. . .
Trên mặt Phi Minh lộ ra vẻ khiếp sợ, Lý Vân Tiêu im im lặng lặng lăng không mà đứng, tay phải lạnh nhạt thả lỏng phía sau, chỉ là tay trái bấm niệm pháp quyết, ở trước người hóa thành một thanh kiếm hình thật lớn, không ngừng chớp động lên ánh sáng nhạt bài xích kiếm khí của hắn ra ngoài.
Ah? Không thể tưởng được ngươi cũng là cao thủ kiếm đạo.
Trong hai mắt Phi Minh bắt đầu hiện lên chiến ý, lạnh lùng nói:
Thủy Tiên công chúa điện hạ, thỉnh thối lui một chút, để tránh ảnh hưởng tới ngươi.
Thủy Tiên kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu bộ dáng phong khinh vân đạm, vẻ mặt bình tĩnh, bị Phi Minh hô lên mới hồi phục tinh thần lại, trên mặt không khỏi hơi đỏ lên, vội hỏi:
Tốt, ngươi phải hạ thủ lưu tình, đừng giết hắn đấy.
Thủy Tiên thối lui về sau, Phi Minh lúc này mới yên lòng lại, trong mắt tuô nra hàn quang, dấy lên chiến ý trùng thiên, bất giác liếm lấy môi dưới, hưng phấn nói:
Đã rất lâu không gặp qua kiếm ý cường đại như thế rồi. Võ giả Nhân loại, để ta xem thử kiếm đạo của Nhân tộc các ngươi có chỗ nào cường đại.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt, khẽ cười nói:
Vậy thì phải xem thử ngươi có bản lĩnh khiến ta thi triển ra kiếm ý mạnh nhất không mới được.
Hắn lăng không đứng chắp tay, bộ dáng lạnh nhạt kia thật giống như nhất phái tông sư đang chỉ điểm lấy hậu bối vậy.
Sắc mặt Phi Minh lập tức lạnh xuống, lạnh giọng nói
Mồm mép Nhân loại các ngươi thật khiến người chán ghét đấy.
Trong tay hắn lóe lên hàn quang, một thanh bảo kiếm óng ánh thấu triệt hiển hiện trong tay, trong mắt lộ ra vẻ yêu thương, giống như đang nhìn vào đứa con của mình vậy.
Kiếm tên Võ Anh, kiếm dài ba thước, rộng hơn hai chỉ, chính là do Đại Thuật Luyện Sư Ôn Dư của Hải tộc tạo thành.
Phi Minh thì thào tự giải thích, nói:
Người chết dưới kiếm này đếm không hết, kiếm ý của ngươi rất mạnh, có tư cách để ta dùng Võ Anh
Trong mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tán thưởng, nói:
Chuôi kiếm này không tệ, Ôn Dư ta cũng đã có nghe tên, xem ra thật có chút bổn sự.
Sắc mặt Phi Minh phát lạnh, lạnh lùng nói:
Bất kính đối với Hải Hoàng đại nhân, bất kính với Ôn Dư đại nhân, mặc dù có Thủy Tiên công chúa thay ngươi cầu tình, hôm nay ta cũng muốn phải cắt cái lưỡi của ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Sính miệng lưỡi chính là ngươi a? Không phải muốn so kiếm sao, ta đã đợi lâu rồi, vì sao ngươi còn bất động thế?
Ha ha, muốn chết!
Phi Minh bị hắn khởi dậy chiến ý, cười lớn một tiếng, Võ Anh trong tay chém ra vài đạo kiếm quang, dưới chân lăng không giẫm mạnh liền phi thân chém tới.
Kiếm quang chói mắt, nhanh đến mức khiến tất cả mọi người đều không thể thấy rõ.
Thật nhanh.
Tất cả mọi người đều chấn động, trong đầu không kịp suy nghĩ, chỉ có một chữ “Nhanh” hiện lên.
“Phanh”
Liền thấy trước người Lý Vân Tiêu hiện lên một đạo quang mang, trực tiếp chấn khai thức khoái kiếm kia của Phi Minh, kiếm khí thay đổi phương hướng vọt lên bầu trời.
Có chút ý tứ!
Ánh mắt Phi Minh lộ ra vẻ hưng phấn, thân thể trực tiếp biến mất trên không trung.
Trong chốc lát đột nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, thoáng cái kiếm quang ngàn vạn, từ bốn phương tám hướng chém về phía Lý Vân Tiêu.
Mỗi một đạo thân ảnh đều cực nhanh, khiến người hoa cả mắt, hoàn toàn không cách nào bắt được chân thân.
Đây là một loại thân pháp cực nhanh, truy cầu cực hạn tốc độ, thật giống như đồng thời chém ra một vạn kiếm vậy, toàn bộ trên bầu trời đều là tàn ảnh và kiếm khí.
Lý Vân Tiêu rốt cục động thủ, tay phải chắp sau lưng giơ lên, trong tay nắm Lãnh Kiếm Băng Sương, chậm chạp chém xuống phía dưới, sau đó lại chém qua bên phải, tiếp tới lại là bên trái.
Tốc độ của hắn thật chậm, chậm như đang diễn luyện chiêu thức vậy, mấy hơi thở mới ra được ba kiếm.
Phi Minh cũng trầm giọng nói:
Ta nhớ Nhân loại các ngươi mấy chục năm trước có một vị cường giả gọi là Cổ Phi Dương, cũng từng đánh chủ ý vào Hải Hoàng chi huyết, cuối cùng cũng phải chết thảm rồi đấy.
Sắc mặt mọi người đại biến, bọn họ cũng đều biết chuyện Cổ Phi Dương nháo sự ở Đông Hải, cuối cùng dẫn tới tứ hải liên thủ giết đến tận Thánh Vực, không thể tưởng được dĩ nhiên là vì Hải Hoàng chi huyết
Trên mặt Lý Vân Tiêu run rẩy thoáng một phát, hừ hừ nói:
Cổ Phi Dương đích thật đã chết rồi, nhưng cái chết của hắn chẳng quan hệ gì với Hải Hoàng của các ngươi cả?
Phi Minh cười lạnh nói:
Ngươi sao biết không có quan hệ chứ? Cổ Phi Dương thực lực thông thiên, nếu không phải Hải Hoàng đại nhân hi vọng hắn chết, hắn sẽ không chết dễ dàng vậy chứ?
Mọi người kinh hãi, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, trong lòng kinh hãi khó nói nên lời.
Chẳng lẽ cái chết của Cổ Phi Dương đúng là do Hải Hoàng gây nên? Lời Phi Minh nói có đạo lý của hắn, Cổ Phi Dương tu vị cái thế, trong thiên hạ ai có thể giết hắn?
Tuy nói sơn mạch Thiên Đãng là cấm địa nhân loại, nhưng hàng năm đều có không ít mạo hiểm giả đi vào, phần lớn đều có thể sống sót đi ra, dùng thực lực Cổ Phi Dương tuyệt đối không thể nào vẫn lạc trong đó được.
Võ giả nhân loại đa số đều lộ ra thần sắc chấp nhận, tựa hồ đã tiếp nhận quan điểm này.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh lùng nói:
Hải Hoàng ở trong tứ hải cũng không cách nào làm gì được Cổ Phi Dương, ở trên đại lục Thiên Võ lại bỗng nhiên trở nên lợi hại hơn sao? Thật sự là ngu ngốc.
Sắc mặt Phi Minh trầm xuống, lạnh giọng nói:
Thiên Võ Giới tuy lớn, nhưng cũng không lớn hơn được quyền uy của Hải Hoàng đại nhân. Hải Hoàng đại nhân muốn ai chết, người đó phải chết.
Ah?
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện lên vẻ khinh miệt, mỉa mai nói:
Lão tử đứng ở đây này, ngươi bảo Hải Hoàng các ngươi đến cắn ta đi?
Ngươi vũ nhục Hải Hoàng đại nhân, chết!
Sắc mặt Phi Minh đại biến, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang, một cổ kiếm ý tản ra, chém thẳng đến. Lý Vân Tiêu
Không chỉ có Phi Minh, dù là một ít cường giả Hải tộc ở phương xa sắc mặt cũng đều biến đổi, trong mắt đều ra vẻ hoảng sợ và hung mang.
Sắc mặt Thủy Tiên cũng biến thành xám trắng, trong hai tròng mắt toát ra lửa giận, nhưng thấy Phi Minh xuất kiếm, vẫn nhịn không được kinh hô một tiếng, nói:
Hạ thủ lưu tình, đừng giết hắn.
Giết ta? Thiên hạ sao lại có nhiều người ngông cuồng vậy chứ!
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên hàn mang, một tay bấm niệm pháp quyết trước người.
Cũng có một cổ kiếm khí vọt lên vờn quanh thân hắn, hình thành một đạo kiếm hải.
“Ầm ầm”
Hai đạo kiếm ý chí cao trực tiếp đụng nhau trên không trung, lực lượng thoáng cái tản ra, cuốn ra một đạo vòng xoáy tản khắp bốn phương tám hướng.
“… ”
Đám võ giả chung quanh nguyên một đám sắc mặt đại biến, cấp tốc tránh lui ra sau.
Kiếm ý hai người này cực mạnh, như sóng to gió lớn tản khắp bốn phía, những võ giả kia vừa chạm vào đã sắc mặt đã nhao nhao đại biến, vội vàng thối lui ra ngoài ngàn mét.
Trong lòng mọi ngưởi đều cười khổ, đây không phải là chuyên gây chuyện sao? Vừa đánh xong mới bao lâu, giờ lại động thủ. . .
Đây là. . .
Trên mặt Phi Minh lộ ra vẻ khiếp sợ, Lý Vân Tiêu im im lặng lặng lăng không mà đứng, tay phải lạnh nhạt thả lỏng phía sau, chỉ là tay trái bấm niệm pháp quyết, ở trước người hóa thành một thanh kiếm hình thật lớn, không ngừng chớp động lên ánh sáng nhạt bài xích kiếm khí của hắn ra ngoài.
Ah? Không thể tưởng được ngươi cũng là cao thủ kiếm đạo.
Trong hai mắt Phi Minh bắt đầu hiện lên chiến ý, lạnh lùng nói:
Thủy Tiên công chúa điện hạ, thỉnh thối lui một chút, để tránh ảnh hưởng tới ngươi.
Thủy Tiên kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu bộ dáng phong khinh vân đạm, vẻ mặt bình tĩnh, bị Phi Minh hô lên mới hồi phục tinh thần lại, trên mặt không khỏi hơi đỏ lên, vội hỏi:
Tốt, ngươi phải hạ thủ lưu tình, đừng giết hắn đấy.
Thủy Tiên thối lui về sau, Phi Minh lúc này mới yên lòng lại, trong mắt tuô nra hàn quang, dấy lên chiến ý trùng thiên, bất giác liếm lấy môi dưới, hưng phấn nói:
Đã rất lâu không gặp qua kiếm ý cường đại như thế rồi. Võ giả Nhân loại, để ta xem thử kiếm đạo của Nhân tộc các ngươi có chỗ nào cường đại.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt, khẽ cười nói:
Vậy thì phải xem thử ngươi có bản lĩnh khiến ta thi triển ra kiếm ý mạnh nhất không mới được.
Hắn lăng không đứng chắp tay, bộ dáng lạnh nhạt kia thật giống như nhất phái tông sư đang chỉ điểm lấy hậu bối vậy.
Sắc mặt Phi Minh lập tức lạnh xuống, lạnh giọng nói
Mồm mép Nhân loại các ngươi thật khiến người chán ghét đấy.
Trong tay hắn lóe lên hàn quang, một thanh bảo kiếm óng ánh thấu triệt hiển hiện trong tay, trong mắt lộ ra vẻ yêu thương, giống như đang nhìn vào đứa con của mình vậy.
Kiếm tên Võ Anh, kiếm dài ba thước, rộng hơn hai chỉ, chính là do Đại Thuật Luyện Sư Ôn Dư của Hải tộc tạo thành.
Phi Minh thì thào tự giải thích, nói:
Người chết dưới kiếm này đếm không hết, kiếm ý của ngươi rất mạnh, có tư cách để ta dùng Võ Anh
Trong mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tán thưởng, nói:
Chuôi kiếm này không tệ, Ôn Dư ta cũng đã có nghe tên, xem ra thật có chút bổn sự.
Sắc mặt Phi Minh phát lạnh, lạnh lùng nói:
Bất kính đối với Hải Hoàng đại nhân, bất kính với Ôn Dư đại nhân, mặc dù có Thủy Tiên công chúa thay ngươi cầu tình, hôm nay ta cũng muốn phải cắt cái lưỡi của ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Sính miệng lưỡi chính là ngươi a? Không phải muốn so kiếm sao, ta đã đợi lâu rồi, vì sao ngươi còn bất động thế?
Ha ha, muốn chết!
Phi Minh bị hắn khởi dậy chiến ý, cười lớn một tiếng, Võ Anh trong tay chém ra vài đạo kiếm quang, dưới chân lăng không giẫm mạnh liền phi thân chém tới.
Kiếm quang chói mắt, nhanh đến mức khiến tất cả mọi người đều không thể thấy rõ.
Thật nhanh.
Tất cả mọi người đều chấn động, trong đầu không kịp suy nghĩ, chỉ có một chữ “Nhanh” hiện lên.
“Phanh”
Liền thấy trước người Lý Vân Tiêu hiện lên một đạo quang mang, trực tiếp chấn khai thức khoái kiếm kia của Phi Minh, kiếm khí thay đổi phương hướng vọt lên bầu trời.
Có chút ý tứ!
Ánh mắt Phi Minh lộ ra vẻ hưng phấn, thân thể trực tiếp biến mất trên không trung.
Trong chốc lát đột nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, thoáng cái kiếm quang ngàn vạn, từ bốn phương tám hướng chém về phía Lý Vân Tiêu.
Mỗi một đạo thân ảnh đều cực nhanh, khiến người hoa cả mắt, hoàn toàn không cách nào bắt được chân thân.
Đây là một loại thân pháp cực nhanh, truy cầu cực hạn tốc độ, thật giống như đồng thời chém ra một vạn kiếm vậy, toàn bộ trên bầu trời đều là tàn ảnh và kiếm khí.
Lý Vân Tiêu rốt cục động thủ, tay phải chắp sau lưng giơ lên, trong tay nắm Lãnh Kiếm Băng Sương, chậm chạp chém xuống phía dưới, sau đó lại chém qua bên phải, tiếp tới lại là bên trái.
Tốc độ của hắn thật chậm, chậm như đang diễn luyện chiêu thức vậy, mấy hơi thở mới ra được ba kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.