Chương 2808: Ngươi là Diệp Lương Thần thì sao?
Thái Nhất Sinh Thủy
04/12/2016
Quyết định xong Lý Vân Tiêu không lo gì nữa, hắn quan sát vũ quyết trên đảo La Phù.
Là Triệu Nhật Thiên, gã cướp thẻ số của người ta, người thứ tám lên sân lưng cõng kiếm sắt, khí thế khiếp người.
- Phần Nguyệt tông?
Dáng vẻ đối phương nho nhã, mềm nhũn, Triệu Nhật Thiên nhíu mày, gã nhớ mang máng dường như là đệ tử của Phần Nguyệt tông.
Phương xa, Mi Hoành của Huyết Nha cung cười khùngk hục:
- Ha ha ha! Thiên Bằng lão đệ, ta thấy đệ tử của các ngươi gặp rắc rối rồi. Triệu Nhật Thiên không đơn giản, chỉ nói cái tên đã bá khí vô địch, rung động vũ trụ.
Tông chủ Phần Nguyệt tông, Dương Thiên Bằng hừ lạnh một tiếng:
- Vũ quyết là so tu vi, sức chiến đấu, chỉ số thông minh chứ không phải tên. Dù so tên thì đệ tử của ta cũng không kém cạnh gì.
- A?
Mi Hoành kinh ngạc hỏi:
- Đệ tử của ngươi khá lạ mặt, tên của hắn là gì?
Dương Thiên Bằng không trả lời.
Đệ tử trên đảo mỉm cười phủi bụi dính trên trường bào, nhẹ giọng nói:
- Ha ha ha, ngươi chỉ cần nhớ ta tên Diệp Lương Thần.
Triệu Nhật Thiên nhướng mày hầm hừ:
- Ngươi là Diệp Lương Thần rồi sao? Triệu Nhật Thiên ta không phục!
đệ tử kia mỉm cười nói:
- Nếu ngươi cảm thấy có thực lực chơi với ta, Lương Thần không ngại theo tới cùng!
Diệp Lương Thần biểu tình tự tin:
- Lương Thần thích nhất là ra tay với loại người tự nhận mình có tài hơn người.
Triệu Nhật Thiên cười khẩy nói:
- Không biết ai mới là kẻ đó. Vũ quyết là nói chuyện bằng thực lực chứ không phải dùng miệng nói suông!
Đệ tử kia vẫn ung dung nói:
- Ha ha ha, Lương Thần sẽ cho ngươi hiểu, Lương Thần chưa bao giờ nói suông.
- Không nói suông thì đánh đi!
Triệu Nhật Thiên gỡ trường kiếm trên lưng xuống, bay vọt lên trời, hai tay không ngừng bấm quyết. Thanh kiếm biến to ra chém xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Diệp Lương Thần lắc người thụt lùi ba trượg, cự q1k chém trúng chỗ gã vừa đứng. Một khe hở lớn nứt ra, nguyên hòn đảo chấn động.
Cự kiếm trút xuống khí lãng tràn ra tứ phương.
Chân Diệp Lương Thần mới đạp đất thì sóng kiếm khí đã ập đến đụng trúng người gã, lại đẩy gã lùi xa hơn mười trượng.
Đá vụn hai bên bị sóng kiếm hất bay lên cao, tựa như lá liễu bay đầy trời, toàn là cục đá.
Triệu Nhật Thiên đáp xuống thân kiếm, người thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, bá khí khiếp người.
Triệu Nhật Thiên cười khẩy nói:
- Diệp Lương Thần chó chết gì đó chỉ thế là cùng.
Diệp Lương Thần vừa kinh vừa giận buông lời uy hiếp:
- Ngươi cứ tiếp tục làm theo ý mình đi, nhưng Lương Thần nói cho ngươi biết, đừng ép Lương Thần dùng lá bài tẩy. Lương Thần có ít nhất một trăm cách đối phó ngươi, còn ngươi thiò không biết làm sao!
Triệu Nhật Thiên chửi thề:
- Lão tử đúng là đồ điên!
Triệu Nhật Thiên xông lên.
Cự kiếm bay ra khỏi mặt đất biến thành ba thước nằm trong tay Triệu Nhật Thiên, lăng không chém xuống.
Kiếm pháp của Triệu Nhật Thiên đại khai đại hợp, cương mãnh bá khí, thực lực cực mạnh, nếu không thì lúc trước đã chảng cướp được thẻ bài số khác.
Trong phút chốc kiếm khí như mưa trút xuống, hoàn toàn bao bọc Diệp Lương Thần.
Trong phạm vi mấy trượng toàn là kiếm cương, hòn đá bay lên bị nghiền nát.
Diệp Lương Thần không có đường lui, buộc phải rút kiếm ngăn cản. Bảo kiếm sáng chói rời tay đâm tới, luồn lách qua các khe hở kiếm cương, rất nhanh nhẹn.
Triệu Nhật Thiên khẽ kêu:
- Ủa? Có chút bản lĩnh.
Triệu Nhật Thiên lạnh lùng cười:
- Nhưng mưu lợi rốt cuộc chỉ là mưu lợi, vô dụng trước kiếm pháp của ta!
Triệu Nhật Thiên lùi ra sau một bước, cầm kiếm ngăn trước ngực, chặn lại kiếm của Diệp Lương Thần.
Đinh!
Tiếng kiếm giòn vang.
Tay trái Triệu Nhật Thiên bấm quyết điểm kiếm to. Kiếm thế cuồng bạo vô biên đổ ập xuống, bảo kiếm của Diệp Lương Thần gấp khúc lại như ngọn núi cao đè xuống cánh tay, bảo kiếm không chịu nổi.
Diệp Lương Thần giật nảy mình, muốn rút kiếm về nhưng phát hiện có lực lượng hút chặt thanh kiếm, tiến lùi không được, chỉ có thể mặc kệ kiếm thế ập đến.
Không gian quanh người Diệp Lương Thần đè ép gã không thể nhúc nhích theo kiếm thế biến hình, hai chân lún xuống đất, nứt nẻ.
Triệu Nhật Thiên hét to một tiếng:
- Chết đi!
Mắt Triệu Nhật Thiên lóe sát khí, kiếm thế như núi cao sụp đổ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất dưới chân Diệp Lương Thần vỡ nát, một vòi máu xẹt qua không trung, gã bị đánh bay ra ngoài.
Keng!
Triệu Nhật Thiên múa đường kiếm, lại điên cuồng tấn công.
Ai đều hiểu đạo lý thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn, đặc biệt là trong cuộc chiến sinh tử kiểu này.
Kiếm to biến ra biển kiếm tầng tầng lớp lớp như mưa đá đổ ập xuống.
Con ngươi Diệp Lương Thần co rút, khuôn mặt không biết do mất máu nhiều hay bị hù sợ vội kêu lên:
- Các hạ dừng tay! Làm người nên biết điều, nếu các hạ dừng tay nhận thua thì ngày sau Lương Thần sẽ cảm tạ hậu hĩnh!
Triệu Nhật Thiên hét to một tiếng:
- Chỉ tiễn ngươi về tây thiên, không cần cảm ơn.
Kiếm mưa dá ồ ạt đập xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất liên tục bị chém ra khe hở, một mảnh kiếm cương che trước mặt Diệp Lương Thần nhưng không đỡ nổi kiếm thế bá khí, rốt cuộc bị đánh bại.
Diệp Lương Thần lại phun ra búng máu:
- Phụt!
Diệp Lương Thần không ngừng thụt lùi, run rẩy nói:
- Đừng khinh người quá đáng!
Triệu Nhật Thiên lười để Diệp Lương Thần, gã bay vọt lên, nhát kiếm chém tới. Diệp Lương Thần hết hồn, vận khí nhảy vọt muốn chạy trốn.
Nhưng kiếm khí nhanh hơn thân pháp của Diệp Lương Thần, gã bị chém trúng, lại có vòi máu phun ra. Diệp Lương Thần cùng với kiếm khí rơi vào biển cả.
Rào rào!
Nước biển cũng bị chém ra, mơ hồ loang lổ vết máu.
Dương Thiên Bằng thê lương hét to:
- Lương Thần!
Dương Thiên Bằng lao vào biển, hai chân đạp trên sóng biển.
Kiếm khí của Triệu Nhật Thiên chém vào đại dương dấy lên sóng thần bắn cao lên trời, đâu còn bóng dáng Diệp Lương Thần.
Triệu Nhật Thiên hung trợn nói:
- Hừ! Nói nhảm nhiều với lão tử, ngươi là Diệp Lương Thần thì sao? Nhớ kỹ ta tin Triệu Nhật Thiên, trên đường đi tây thiên không cần cảm ơn!
Triệu Nhật Thiên gác kiếm ra sau lưng, xoay người nhìn Hữu Cầm Phi:
- Đại nhân tuyên bố đi, Diệp Lương Thần đã chết.
Dương Thiên Bằng còn đứng trên biển sốt ruột kêu lên:
- Lương Thần, Lương Thần!
Đệ tử Phần Nguyệt tông bay xuống, lặn vào biển tìm người.
Hữu Cầm Phi nhíu mày, khó xử nói:
- Diệp Lương Thần đã mất tích, không rõ sống chết. Nếu trong vòng nửa canh giờ không ra thì Triệu Nhật Thiên thắng.
Vì quy tắc cuộc so tài là một bên chết hoặc nhận thua, hoặc chủ tông môn nhận thua. Hiện tại Diệp Lương Thần mất tích, không dễ phán quyết nên Hữu Cầm Phi cho nửa canh giờ giảm xóc.
Tiếc rằng Diệp Lương Thần mãi không trồi lên nữa.
Dương Thiên Bằng, đệ tử Phần Nguyệt tông tìm nửa ngày vùng biển xung quanh mà không thấy bóng dáng Diệp Lương Thần, hơn phân nửa trúng kiếm khí chìm vào đáy biển, bị động vật biển nào đó ăn mất.
Triệu Nhật Thiên và Diệp Lương Thần đánh nhau xong lại có cuộc chém giết kinh thiên động địa khác.
Trong đó một người là Hồ Ngọc Cung lúc trước dùng quỷ kế chiến thắng. Lần này Hồ Ngọc Cung đánh quang minh chính đại, liều mấy ngàn chiêu rồi thắng hiểm.
Hồ Ngọc Cung thắng trận mừng rỡ nói:
- Ha ha ha! Đã nhường!
Là Triệu Nhật Thiên, gã cướp thẻ số của người ta, người thứ tám lên sân lưng cõng kiếm sắt, khí thế khiếp người.
- Phần Nguyệt tông?
Dáng vẻ đối phương nho nhã, mềm nhũn, Triệu Nhật Thiên nhíu mày, gã nhớ mang máng dường như là đệ tử của Phần Nguyệt tông.
Phương xa, Mi Hoành của Huyết Nha cung cười khùngk hục:
- Ha ha ha! Thiên Bằng lão đệ, ta thấy đệ tử của các ngươi gặp rắc rối rồi. Triệu Nhật Thiên không đơn giản, chỉ nói cái tên đã bá khí vô địch, rung động vũ trụ.
Tông chủ Phần Nguyệt tông, Dương Thiên Bằng hừ lạnh một tiếng:
- Vũ quyết là so tu vi, sức chiến đấu, chỉ số thông minh chứ không phải tên. Dù so tên thì đệ tử của ta cũng không kém cạnh gì.
- A?
Mi Hoành kinh ngạc hỏi:
- Đệ tử của ngươi khá lạ mặt, tên của hắn là gì?
Dương Thiên Bằng không trả lời.
Đệ tử trên đảo mỉm cười phủi bụi dính trên trường bào, nhẹ giọng nói:
- Ha ha ha, ngươi chỉ cần nhớ ta tên Diệp Lương Thần.
Triệu Nhật Thiên nhướng mày hầm hừ:
- Ngươi là Diệp Lương Thần rồi sao? Triệu Nhật Thiên ta không phục!
đệ tử kia mỉm cười nói:
- Nếu ngươi cảm thấy có thực lực chơi với ta, Lương Thần không ngại theo tới cùng!
Diệp Lương Thần biểu tình tự tin:
- Lương Thần thích nhất là ra tay với loại người tự nhận mình có tài hơn người.
Triệu Nhật Thiên cười khẩy nói:
- Không biết ai mới là kẻ đó. Vũ quyết là nói chuyện bằng thực lực chứ không phải dùng miệng nói suông!
Đệ tử kia vẫn ung dung nói:
- Ha ha ha, Lương Thần sẽ cho ngươi hiểu, Lương Thần chưa bao giờ nói suông.
- Không nói suông thì đánh đi!
Triệu Nhật Thiên gỡ trường kiếm trên lưng xuống, bay vọt lên trời, hai tay không ngừng bấm quyết. Thanh kiếm biến to ra chém xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Diệp Lương Thần lắc người thụt lùi ba trượg, cự q1k chém trúng chỗ gã vừa đứng. Một khe hở lớn nứt ra, nguyên hòn đảo chấn động.
Cự kiếm trút xuống khí lãng tràn ra tứ phương.
Chân Diệp Lương Thần mới đạp đất thì sóng kiếm khí đã ập đến đụng trúng người gã, lại đẩy gã lùi xa hơn mười trượng.
Đá vụn hai bên bị sóng kiếm hất bay lên cao, tựa như lá liễu bay đầy trời, toàn là cục đá.
Triệu Nhật Thiên đáp xuống thân kiếm, người thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, bá khí khiếp người.
Triệu Nhật Thiên cười khẩy nói:
- Diệp Lương Thần chó chết gì đó chỉ thế là cùng.
Diệp Lương Thần vừa kinh vừa giận buông lời uy hiếp:
- Ngươi cứ tiếp tục làm theo ý mình đi, nhưng Lương Thần nói cho ngươi biết, đừng ép Lương Thần dùng lá bài tẩy. Lương Thần có ít nhất một trăm cách đối phó ngươi, còn ngươi thiò không biết làm sao!
Triệu Nhật Thiên chửi thề:
- Lão tử đúng là đồ điên!
Triệu Nhật Thiên xông lên.
Cự kiếm bay ra khỏi mặt đất biến thành ba thước nằm trong tay Triệu Nhật Thiên, lăng không chém xuống.
Kiếm pháp của Triệu Nhật Thiên đại khai đại hợp, cương mãnh bá khí, thực lực cực mạnh, nếu không thì lúc trước đã chảng cướp được thẻ bài số khác.
Trong phút chốc kiếm khí như mưa trút xuống, hoàn toàn bao bọc Diệp Lương Thần.
Trong phạm vi mấy trượng toàn là kiếm cương, hòn đá bay lên bị nghiền nát.
Diệp Lương Thần không có đường lui, buộc phải rút kiếm ngăn cản. Bảo kiếm sáng chói rời tay đâm tới, luồn lách qua các khe hở kiếm cương, rất nhanh nhẹn.
Triệu Nhật Thiên khẽ kêu:
- Ủa? Có chút bản lĩnh.
Triệu Nhật Thiên lạnh lùng cười:
- Nhưng mưu lợi rốt cuộc chỉ là mưu lợi, vô dụng trước kiếm pháp của ta!
Triệu Nhật Thiên lùi ra sau một bước, cầm kiếm ngăn trước ngực, chặn lại kiếm của Diệp Lương Thần.
Đinh!
Tiếng kiếm giòn vang.
Tay trái Triệu Nhật Thiên bấm quyết điểm kiếm to. Kiếm thế cuồng bạo vô biên đổ ập xuống, bảo kiếm của Diệp Lương Thần gấp khúc lại như ngọn núi cao đè xuống cánh tay, bảo kiếm không chịu nổi.
Diệp Lương Thần giật nảy mình, muốn rút kiếm về nhưng phát hiện có lực lượng hút chặt thanh kiếm, tiến lùi không được, chỉ có thể mặc kệ kiếm thế ập đến.
Không gian quanh người Diệp Lương Thần đè ép gã không thể nhúc nhích theo kiếm thế biến hình, hai chân lún xuống đất, nứt nẻ.
Triệu Nhật Thiên hét to một tiếng:
- Chết đi!
Mắt Triệu Nhật Thiên lóe sát khí, kiếm thế như núi cao sụp đổ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất dưới chân Diệp Lương Thần vỡ nát, một vòi máu xẹt qua không trung, gã bị đánh bay ra ngoài.
Keng!
Triệu Nhật Thiên múa đường kiếm, lại điên cuồng tấn công.
Ai đều hiểu đạo lý thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn, đặc biệt là trong cuộc chiến sinh tử kiểu này.
Kiếm to biến ra biển kiếm tầng tầng lớp lớp như mưa đá đổ ập xuống.
Con ngươi Diệp Lương Thần co rút, khuôn mặt không biết do mất máu nhiều hay bị hù sợ vội kêu lên:
- Các hạ dừng tay! Làm người nên biết điều, nếu các hạ dừng tay nhận thua thì ngày sau Lương Thần sẽ cảm tạ hậu hĩnh!
Triệu Nhật Thiên hét to một tiếng:
- Chỉ tiễn ngươi về tây thiên, không cần cảm ơn.
Kiếm mưa dá ồ ạt đập xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất liên tục bị chém ra khe hở, một mảnh kiếm cương che trước mặt Diệp Lương Thần nhưng không đỡ nổi kiếm thế bá khí, rốt cuộc bị đánh bại.
Diệp Lương Thần lại phun ra búng máu:
- Phụt!
Diệp Lương Thần không ngừng thụt lùi, run rẩy nói:
- Đừng khinh người quá đáng!
Triệu Nhật Thiên lười để Diệp Lương Thần, gã bay vọt lên, nhát kiếm chém tới. Diệp Lương Thần hết hồn, vận khí nhảy vọt muốn chạy trốn.
Nhưng kiếm khí nhanh hơn thân pháp của Diệp Lương Thần, gã bị chém trúng, lại có vòi máu phun ra. Diệp Lương Thần cùng với kiếm khí rơi vào biển cả.
Rào rào!
Nước biển cũng bị chém ra, mơ hồ loang lổ vết máu.
Dương Thiên Bằng thê lương hét to:
- Lương Thần!
Dương Thiên Bằng lao vào biển, hai chân đạp trên sóng biển.
Kiếm khí của Triệu Nhật Thiên chém vào đại dương dấy lên sóng thần bắn cao lên trời, đâu còn bóng dáng Diệp Lương Thần.
Triệu Nhật Thiên hung trợn nói:
- Hừ! Nói nhảm nhiều với lão tử, ngươi là Diệp Lương Thần thì sao? Nhớ kỹ ta tin Triệu Nhật Thiên, trên đường đi tây thiên không cần cảm ơn!
Triệu Nhật Thiên gác kiếm ra sau lưng, xoay người nhìn Hữu Cầm Phi:
- Đại nhân tuyên bố đi, Diệp Lương Thần đã chết.
Dương Thiên Bằng còn đứng trên biển sốt ruột kêu lên:
- Lương Thần, Lương Thần!
Đệ tử Phần Nguyệt tông bay xuống, lặn vào biển tìm người.
Hữu Cầm Phi nhíu mày, khó xử nói:
- Diệp Lương Thần đã mất tích, không rõ sống chết. Nếu trong vòng nửa canh giờ không ra thì Triệu Nhật Thiên thắng.
Vì quy tắc cuộc so tài là một bên chết hoặc nhận thua, hoặc chủ tông môn nhận thua. Hiện tại Diệp Lương Thần mất tích, không dễ phán quyết nên Hữu Cầm Phi cho nửa canh giờ giảm xóc.
Tiếc rằng Diệp Lương Thần mãi không trồi lên nữa.
Dương Thiên Bằng, đệ tử Phần Nguyệt tông tìm nửa ngày vùng biển xung quanh mà không thấy bóng dáng Diệp Lương Thần, hơn phân nửa trúng kiếm khí chìm vào đáy biển, bị động vật biển nào đó ăn mất.
Triệu Nhật Thiên và Diệp Lương Thần đánh nhau xong lại có cuộc chém giết kinh thiên động địa khác.
Trong đó một người là Hồ Ngọc Cung lúc trước dùng quỷ kế chiến thắng. Lần này Hồ Ngọc Cung đánh quang minh chính đại, liều mấy ngàn chiêu rồi thắng hiểm.
Hồ Ngọc Cung thắng trận mừng rỡ nói:
- Ha ha ha! Đã nhường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.