Chương 823: Người một nhà. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 821: Người một nhà. (1)
Cẩn Huyên gấp lên, khom người bái thật dài, vội vàng khẩn cầu:
- Mong rằng Mạc đại sư viện thủ, Cẩn Huyên không tiếc thiên kim cầu một vật, kính xin Mạc đại sư xem qua.
Mạc Hoa Nguyên mặt không biểu tình, nhàn nhạt nói ra:
- Cho dù ngươi xuất ra cửu giai huyền khí cũng vô dụng.
Cẩn Huyên mở tay ra, một đạo hào quang màu tím từ trong nhẫn bay ra ngoài, rơi vào án trước mặt Mạc Hoa Nguyên, đây là tiểu đỉnh tinh xảo linh khí bức người, đỉnh tạo hình ba chân, là ba thiếu nữ nửa thân trần, hoặc dùng vai, hoặc dùng hai tay nâng thân đỉnh, vừa nhìn qua có hào quang từng hồi.
Tử đỉnh vừa hiện ra, hào quang bốn màu bao phủ tầm mắt mọi người.
Đặc biệt là Mạc Hoa Nguyên, không thể không nhìn qua, thân thể của hắn ngây ngốc, rốt cuộc không cách nào bình tĩnh, kinh hãi kêu lên:
- Bát giai Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh mà gia sư luyện chế năm đó.
Hai mắt Lý Vân Tiêu tỏa sáng, tử đỉnh này chính là tinh phẩm trong bảo đỉnh, với ánh mắt của hắn cũng cảm thấy thủ pháp của người luyện chế cực cao, tuyệt đối xuất từ tay danh gia, rồi sau đó Cẩn Huyên nói một câu làm hắn trợn mắt há hốc mồm.
Cẩn Huyên nhìn qua bộ dáng khiếp sợ của Mạc Hoa Nguyên, trong nội tâm thở ra, cười nói:
- Đúng vậy, đây chính là bát giai Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh mà sư tôn Mạc đại sư luyện chế ra! Tháng trước khi Vạn Bảo Lâu tiến hành đấu giá, Cẩn Huyên không tiếc bất cứ giá nào mua được.
Mạc Hoa Nguyên lúc này không nhịn được chảy nước mắt, yêu thương vuốt ve tử đỉnh, thì thào lẩm bẩm:
- Sư phó, đồ nhi đã tấn cấp bát giai, có thể quay trở về Thánh Vực hay không?
Cẩn Huyên nói khẽ:
- Những năm gần đây Tử Vân thương hội cũng đặc biệt lưu ý tin tức của Viên Cao Hàn đại sư, nhưng chẳng khác gì đá chìm vào đáy biển, chẳng nghe được chút tin tức nào.
Lý Vân Tiêu cả kinh há to mồm, hơi có vẻ ngây ngốc, kinh ngạc nói:
- Hắn, sư phó của hắn là...
Cẩn Huyên nhìn qua Lý Vân Tiêu, cho rằng hắn bị danh hào của Viên Cao Hàn làm khiếp sợ, cười nói:
- Đúng vậy, chính là cửu giai đại thuật luyện sư đmả nhiệm chức trưởng lão trong Lam Tuyết Thánh thành -- Viên Cao Hàn đại sư!
Mạc Hoa Nguyên thở dài:
- Gia sư mười năm trước tuyên bố bế quan, trùng kích vô thượng đỉnh phong thuật đạo, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể xuất quan.
Ánh mắt của hắn nhìn qua Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh, tràn đầy vẻ tôn kính cùng thành kính.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy nội tâm vô lực, nếu như để cho hắn biết tinh quang hồn thể của Viên Cao Hàn bị mình nhốt trong Giới Thần Bi, không biết hắn có dốc sức liều mạng với hắn hay không.
Hắn lập tức truyền âm vào trong Giới Thần Bi, nói:
- Lão Viên, ngươi có đồ đệ tên là Mạc Hoa Nguyên không?
- Ân, như thế nào? Ồ, đây, đây không phải Hoa Nguyên sao? Ngươi đang ở nơi nào, thành Nam Hỏa?
Chuyện này không có gì nghi ngờ, Lý Vân Tiêu mặt đen lại, nói:
- Đồ đệ của ngươi rất xấu, cái giá đỡ rất lớn ah!
- Ha ha, hắn vậy mà tấn chức bát giai sao? Không tệ, có thể trở về Thánh Vực!
Viên Cao Hàn cao hứng, cũng không lên tiếng, tiếp tục nghiên cứu Hồ Lô Tiểu Kim Cương. Hắn xem ra, nhìn thấy ái đồ đã lâu không gặp đều không bằng nghiên cứu Hồ Lô Tiểu Kim Cương a.
Lý Vân Tiêu:
- Ta nói lão Viên, hắn lúc trước phạm sai lầm gì mà ngươi muốn giáng chức hắn từ Thánh Vực đưa tới nơi chim không thèm ỉa này thế?
Viên Cao Hàn lúc này mới ngẩng đầu lên, trầm tư một lát, nói:
- Đồ đệ của ta thiên phú rất cao, kiệt ngao bất tuần, ta vì luyện tâm tính của hắn cho nên bảo hắn đi tới thành Nam Hỏa.
Sau khi nói xong, im lặng không nói.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc, biết rõ tình huống chân thật chắc chắn sẽ không đơn giản như thế. Nhưng nếu hắn không nói thì mình không nên hỏi.
Viên Cao Hàn im lặng hồi lâu, lại nói một câu:
- Đồ đệ của ta là con của thành chủ thành Hắc Thiết.
- Cái gì?
Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn qua Mạc Hoa Nguyên, đúng thế, tên này có vài phần tương tự với tên kia, khó trách ban đầu còn cảm thấy quen thuộc, hắn nhịn không được mở miệng hỏi:
- Mạc đại sư, ngươi có biết Mạc Tiểu Xuyên hay không?
Mạc Hoa Nguyên còn kinh ngạc nhìn qua Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh, đắm chìm trong hồi ức, nghe thấy Lý Vân Tiêu mở miệng nói ra thì như bị điện giật, hai mắt bắn ra tinh quang nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu một hồi, nói từng chữ:
- Ngươi nói cái gì, ngươi là người nào?
Lý Vân Tiêu khẽ giật mình, không biết tại sao hắn có phản ứng lớn như thế, cau mày nói:
- Ta và Mạc Tiểu Xuyên là quen biết cũ, nghe nói Mạc đại sư cũng là người thành Hắc Thiết, cho nên mới hỏi thăm.
Mạc Hoa Nguyên lạnh lùng cười khẩy nói:
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng xứng nhận quen đại ca ta?
Ngữ khí của hắn băng lãnh, mang theo lửa giận, lạnh lùng nói:
- Nếu như nghe ngóng tung tích của đại ca ta, ta không thể không xem ngươi là địch nhân... Tiêu diệt!
Lý Vân Tiêu vô cùng ngạc nhiên, thì ra Mạc Tiểu Xuyên là đại ca của hắn, hắn là đồ đệ Viên Cao Hàn, như vậy tính ra cũng xem nhuwlaf người một nhà. Hắn có chút sờ không được ý nghĩ, những người này vì sao thần thần bí bí, muốn tiếp tục truy vấn nhưng nhìn qua ánh mắt băng hàn thấu xương của người ta, giống như muốn giết hắn, muốn nói lại thôi.
Trong lòng Cẩn Huyên gấp gáp, cũng không biết Lý Vân Tiêu làm sao chọc giận Mạc Hoa Nguyên, sợ đánh loạn hào khí nàng vất vả tạo nên, vội vàng nói:
- Mạc đại sư bớt giận, vị bằng hữu của ta còn trẻ không hiểu chuyện, mong được tha thứ.
Sắc mặt Mạc Hoa Nguyên lúc này mới nhu hòa hơn, tay phải vuốt ve Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh, khẽ thở dài:
- Cẩn Huyên hội trưởng, vốn ngươi đưa tác phẩm đắc ý của gia sư tới, phần nhân tình này ta cho dù thế nào cũng phải trả. Nhưng mà lần này... Lần này thứ cho ta thực bất lực...
Cẩn Huyên trong nội tâm cả kinh, sợ hãi nói:
- Mạc đại sư, ngài... , rốt cuộc là chuyện gì mà ngài không viện thủ?
Mạc Hoa Nguyên trầm mặc một hồi, thở khẽ nói:
- Nguyên nhân trong đó không tiện nói tỉ mỉ, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết là ai ngăn cản ta viện thủ, là Lôi Phong thương hội.
- Cái gì, dĩ nhiên là Lôi Phong thương hội!
Ổ Sâm giận tím mặt, tức giận toàn thân phát run, nói:
- Khó trách đi mượn truyền tống đại trận bọn chúng lại qua loa ta, Tử Vân thương hội tuy dựa vào Thiên Nguyên thương hội, nhưng chưa bao giờ trở mặt với bọn chúng, vì sao phải khó xử chúng ta như thế?
Mạc Hoa Nguyên lạnh nhạt nói:
- Đây cũng là chuyện giữa thương hội các ngươi, ta làm sao có thể biết được.
Cẩn Huyên trầm giọng nói:
- Mong Mạc đại sư nghĩ lại, Lôi Phong thương hội có thể cho Mạc đại sư ngươi, Tử Vân thương hội cũng nhất định sẽ cho!
Mạc Hoa Nguyên lắc đầu nói:
- Các ngươi cho không được.
Lý Vân Tiêu thật sự nhìn không được, nói:
- Cẩn Huyên, nói chuyện với tên này làm cái gì, người ta đã không quản rồi.
Hắn giơ tay lên vỗ vào tử đỉnh, nhắc lên muốn đi.
- Cái này... Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh gia sư...
Cẩn Huyên gấp lên, khom người bái thật dài, vội vàng khẩn cầu:
- Mong rằng Mạc đại sư viện thủ, Cẩn Huyên không tiếc thiên kim cầu một vật, kính xin Mạc đại sư xem qua.
Mạc Hoa Nguyên mặt không biểu tình, nhàn nhạt nói ra:
- Cho dù ngươi xuất ra cửu giai huyền khí cũng vô dụng.
Cẩn Huyên mở tay ra, một đạo hào quang màu tím từ trong nhẫn bay ra ngoài, rơi vào án trước mặt Mạc Hoa Nguyên, đây là tiểu đỉnh tinh xảo linh khí bức người, đỉnh tạo hình ba chân, là ba thiếu nữ nửa thân trần, hoặc dùng vai, hoặc dùng hai tay nâng thân đỉnh, vừa nhìn qua có hào quang từng hồi.
Tử đỉnh vừa hiện ra, hào quang bốn màu bao phủ tầm mắt mọi người.
Đặc biệt là Mạc Hoa Nguyên, không thể không nhìn qua, thân thể của hắn ngây ngốc, rốt cuộc không cách nào bình tĩnh, kinh hãi kêu lên:
- Bát giai Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh mà gia sư luyện chế năm đó.
Hai mắt Lý Vân Tiêu tỏa sáng, tử đỉnh này chính là tinh phẩm trong bảo đỉnh, với ánh mắt của hắn cũng cảm thấy thủ pháp của người luyện chế cực cao, tuyệt đối xuất từ tay danh gia, rồi sau đó Cẩn Huyên nói một câu làm hắn trợn mắt há hốc mồm.
Cẩn Huyên nhìn qua bộ dáng khiếp sợ của Mạc Hoa Nguyên, trong nội tâm thở ra, cười nói:
- Đúng vậy, đây chính là bát giai Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh mà sư tôn Mạc đại sư luyện chế ra! Tháng trước khi Vạn Bảo Lâu tiến hành đấu giá, Cẩn Huyên không tiếc bất cứ giá nào mua được.
Mạc Hoa Nguyên lúc này không nhịn được chảy nước mắt, yêu thương vuốt ve tử đỉnh, thì thào lẩm bẩm:
- Sư phó, đồ nhi đã tấn cấp bát giai, có thể quay trở về Thánh Vực hay không?
Cẩn Huyên nói khẽ:
- Những năm gần đây Tử Vân thương hội cũng đặc biệt lưu ý tin tức của Viên Cao Hàn đại sư, nhưng chẳng khác gì đá chìm vào đáy biển, chẳng nghe được chút tin tức nào.
Lý Vân Tiêu cả kinh há to mồm, hơi có vẻ ngây ngốc, kinh ngạc nói:
- Hắn, sư phó của hắn là...
Cẩn Huyên nhìn qua Lý Vân Tiêu, cho rằng hắn bị danh hào của Viên Cao Hàn làm khiếp sợ, cười nói:
- Đúng vậy, chính là cửu giai đại thuật luyện sư đmả nhiệm chức trưởng lão trong Lam Tuyết Thánh thành -- Viên Cao Hàn đại sư!
Mạc Hoa Nguyên thở dài:
- Gia sư mười năm trước tuyên bố bế quan, trùng kích vô thượng đỉnh phong thuật đạo, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể xuất quan.
Ánh mắt của hắn nhìn qua Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh, tràn đầy vẻ tôn kính cùng thành kính.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy nội tâm vô lực, nếu như để cho hắn biết tinh quang hồn thể của Viên Cao Hàn bị mình nhốt trong Giới Thần Bi, không biết hắn có dốc sức liều mạng với hắn hay không.
Hắn lập tức truyền âm vào trong Giới Thần Bi, nói:
- Lão Viên, ngươi có đồ đệ tên là Mạc Hoa Nguyên không?
- Ân, như thế nào? Ồ, đây, đây không phải Hoa Nguyên sao? Ngươi đang ở nơi nào, thành Nam Hỏa?
Chuyện này không có gì nghi ngờ, Lý Vân Tiêu mặt đen lại, nói:
- Đồ đệ của ngươi rất xấu, cái giá đỡ rất lớn ah!
- Ha ha, hắn vậy mà tấn chức bát giai sao? Không tệ, có thể trở về Thánh Vực!
Viên Cao Hàn cao hứng, cũng không lên tiếng, tiếp tục nghiên cứu Hồ Lô Tiểu Kim Cương. Hắn xem ra, nhìn thấy ái đồ đã lâu không gặp đều không bằng nghiên cứu Hồ Lô Tiểu Kim Cương a.
Lý Vân Tiêu:
- Ta nói lão Viên, hắn lúc trước phạm sai lầm gì mà ngươi muốn giáng chức hắn từ Thánh Vực đưa tới nơi chim không thèm ỉa này thế?
Viên Cao Hàn lúc này mới ngẩng đầu lên, trầm tư một lát, nói:
- Đồ đệ của ta thiên phú rất cao, kiệt ngao bất tuần, ta vì luyện tâm tính của hắn cho nên bảo hắn đi tới thành Nam Hỏa.
Sau khi nói xong, im lặng không nói.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc, biết rõ tình huống chân thật chắc chắn sẽ không đơn giản như thế. Nhưng nếu hắn không nói thì mình không nên hỏi.
Viên Cao Hàn im lặng hồi lâu, lại nói một câu:
- Đồ đệ của ta là con của thành chủ thành Hắc Thiết.
- Cái gì?
Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn qua Mạc Hoa Nguyên, đúng thế, tên này có vài phần tương tự với tên kia, khó trách ban đầu còn cảm thấy quen thuộc, hắn nhịn không được mở miệng hỏi:
- Mạc đại sư, ngươi có biết Mạc Tiểu Xuyên hay không?
Mạc Hoa Nguyên còn kinh ngạc nhìn qua Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh, đắm chìm trong hồi ức, nghe thấy Lý Vân Tiêu mở miệng nói ra thì như bị điện giật, hai mắt bắn ra tinh quang nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu một hồi, nói từng chữ:
- Ngươi nói cái gì, ngươi là người nào?
Lý Vân Tiêu khẽ giật mình, không biết tại sao hắn có phản ứng lớn như thế, cau mày nói:
- Ta và Mạc Tiểu Xuyên là quen biết cũ, nghe nói Mạc đại sư cũng là người thành Hắc Thiết, cho nên mới hỏi thăm.
Mạc Hoa Nguyên lạnh lùng cười khẩy nói:
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng xứng nhận quen đại ca ta?
Ngữ khí của hắn băng lãnh, mang theo lửa giận, lạnh lùng nói:
- Nếu như nghe ngóng tung tích của đại ca ta, ta không thể không xem ngươi là địch nhân... Tiêu diệt!
Lý Vân Tiêu vô cùng ngạc nhiên, thì ra Mạc Tiểu Xuyên là đại ca của hắn, hắn là đồ đệ Viên Cao Hàn, như vậy tính ra cũng xem nhuwlaf người một nhà. Hắn có chút sờ không được ý nghĩ, những người này vì sao thần thần bí bí, muốn tiếp tục truy vấn nhưng nhìn qua ánh mắt băng hàn thấu xương của người ta, giống như muốn giết hắn, muốn nói lại thôi.
Trong lòng Cẩn Huyên gấp gáp, cũng không biết Lý Vân Tiêu làm sao chọc giận Mạc Hoa Nguyên, sợ đánh loạn hào khí nàng vất vả tạo nên, vội vàng nói:
- Mạc đại sư bớt giận, vị bằng hữu của ta còn trẻ không hiểu chuyện, mong được tha thứ.
Sắc mặt Mạc Hoa Nguyên lúc này mới nhu hòa hơn, tay phải vuốt ve Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh, khẽ thở dài:
- Cẩn Huyên hội trưởng, vốn ngươi đưa tác phẩm đắc ý của gia sư tới, phần nhân tình này ta cho dù thế nào cũng phải trả. Nhưng mà lần này... Lần này thứ cho ta thực bất lực...
Cẩn Huyên trong nội tâm cả kinh, sợ hãi nói:
- Mạc đại sư, ngài... , rốt cuộc là chuyện gì mà ngài không viện thủ?
Mạc Hoa Nguyên trầm mặc một hồi, thở khẽ nói:
- Nguyên nhân trong đó không tiện nói tỉ mỉ, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết là ai ngăn cản ta viện thủ, là Lôi Phong thương hội.
- Cái gì, dĩ nhiên là Lôi Phong thương hội!
Ổ Sâm giận tím mặt, tức giận toàn thân phát run, nói:
- Khó trách đi mượn truyền tống đại trận bọn chúng lại qua loa ta, Tử Vân thương hội tuy dựa vào Thiên Nguyên thương hội, nhưng chưa bao giờ trở mặt với bọn chúng, vì sao phải khó xử chúng ta như thế?
Mạc Hoa Nguyên lạnh nhạt nói:
- Đây cũng là chuyện giữa thương hội các ngươi, ta làm sao có thể biết được.
Cẩn Huyên trầm giọng nói:
- Mong Mạc đại sư nghĩ lại, Lôi Phong thương hội có thể cho Mạc đại sư ngươi, Tử Vân thương hội cũng nhất định sẽ cho!
Mạc Hoa Nguyên lắc đầu nói:
- Các ngươi cho không được.
Lý Vân Tiêu thật sự nhìn không được, nói:
- Cẩn Huyên, nói chuyện với tên này làm cái gì, người ta đã không quản rồi.
Hắn giơ tay lên vỗ vào tử đỉnh, nhắc lên muốn đi.
- Cái này... Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh gia sư...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.