Chương 2794: Người ngoài dự đoán (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
04/12/2016
Đầu đà béo gầy định chửi mắng nhưng bị Ngạo Vô Tâm kéo lại, cố gắng ngăn cản bọn họ. Đầu đà gầy thấy rất mất mặt, gò má đỏ rực.
Hữu Cầm Phi nói tiếp:
- Có ai là số bốn không? Mời lên đảo vũ quyết, nếu không đến xem như tự động bỏ quyền nhận thua.
Một nam nhân đứng ở góc trời biển, ném số bốn trong tay xuống đảo La Phù, bùm một tiếng vỡ nát.
Nam nhân hừ lạnh một tiếng:
- Nhận thua, thế này làm sao đánh? Đánh cái khỉ gì?
Nam nhân này thấy số bốn là Thi Sát tông liền biết mình thua chắc nên bây giờ bỏ cuộc không gánh nặng.
Cảnh Thất lạnh lùng nói:
- Nhận thua thì nhận thua, lải nhải kêu la khó nghe.
Nam nhân biến sắc mặt, trực giác nguy hiểm lan tràn trong lòng, gã sợ hãi định chạy trốn.
Cảnh Thất giơ tay lên, cách không vỗ chưởng:
- Họa từ miệng mà ra, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi, tại sao có nhiều người cứ không hiểu?
Không chút báo trước, vũ giả kía mới chạy ra trăm trượng thì thân thể bùm một tiếng thành thịt vụn rơi đầy trời.
Người trong các tông môn sắc mặt trắng bệch như giấy.
Những đệ tử dự thi run cầm cập, thầm nghĩ nếu gặp Cảnh Thất tuyệt đối không lên đảo, trực trực tiếp nhận thua mới là thượng sách. Nếu không ăn một chưởng e rằng không có cả cơ hội nhận thua.
Mục Trang lạnh lùng nói:
- Cảnh Thất, đồ cuồng ma giết người, người kia đã nhận thua sao ngươi còn xuống tay giết chóc, đây là vi phạm quy tắc. Hữu Cầm Phi đại nhân, xin hãy chế hành hắn!
Cảnh Thất cười to bảo:
- Ha ha ha! Mục Trang, ngươi hãy bỏ ý nghĩ đó đi. Quy định là sau khi một phe nhận thua thì không được xuống tay giết người. Nhưng vừa rồi người kia nhận thua rồi không ở trên đảo La Phù nữa, đã qua thời gian quyết đấu, ta có giết hắn chỉ là ân oán cá nhân, không liên quan gì vũ quyết. Hay vì hắn nhận thua thì suốt đời ta không thể giết hắn sao?
Hữu Cầm Phi gật đầu, nói:
- Quyết đấu ra thắng thua rồi rời khỏi đất quyết đấu thì không còn trong thời gian vũ quyết, không bị quy tắc chế ước.
Mục Trang biểu tình cực kỳ khó xem, bóp nát tay vịn bảo tọa.
Mục Trang trầm giọng hỏi:
- Vân thiếu gia có nắm chắc thắng hắn không?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Chờ đấu mới biết.
Mục Trang sắc mặt âm trầm, mắt hấp háy không biết suy nghĩ cái gì.
Trong cơ khôi di động của Mục gia tràn ngập không khí áp lực, vốn nắm chắc số một bây giờ tăng tiến bố.
Mục Trang chợt lạnh lùng cười:
- Các vị yên tâm, chúng ta vẫn là hạng nhất!
Mọi người sửng sốt, không biết tại sao Mục gia chắc chắn như vậy.
Mắt Mục Trang bắn ra sát khí, lạnh lùng nói:
- Vừa rồi Hữu Cầm Phi đã nói không phải thời gian vũ quyết thì không bị qiu tắc chế ước. Cảnh Thất giết hai vị trưởng lão của Mục gia ta, món nợ này phải tính với hắn trước chung kết mười hai cường.
Mọi người giật mình sau đó hoảng hốt hiểu ra.
Mục Chinh mừng rỡ reo lên:
- Ha ha ha! Thừa dịp trước chung kết giết Cảnh Thất!
Lý Vân Tiêu câm nín. Tính toán cơ quan, vận động màn che, thật là ngoài trời có trời, núi này có núi khác cao hơn.
Thế giới này quả nhiên chỉ dựa vào sức mạnh thì không đi đâu được.
Mục Trang lạnh lùng nói:
- Giết hắn không quá hiện thực, nhưng ít ra phải tổn hại nặng Cảnh Thất! Hơn phân nửa người của tông phái khác cũng vui vẻ thấy điều này. Ta đi rồi về.
Mục Trang lắc người biến mất trong cơ khôi di động.
Lý Vân Tiêu biết Mục Trang đi tìm trợ thủ, sức một mình Mục Trang nếu Cảnh Thất vì giữ lại thực lực né tránh không chiến thì gã cũng bó tay. Nhưng nếu có hai cường giả siêu phàm nhập thành ra tay thì nắm chắc tổn hại nặng Cảnh Thất là rất lớn.
Trải qua sóng gió Cảnh Thất, vũ quyết tiếp tục diễn ra.
Khi đến lượt Bích Lạc tông, một thiếu nữ áo trắng chậm rãi bay ra khỏi chiến hạm, nhẹ nhàng đáp xuống đảo La Phù.
Khuôn mặt thiếu nữ cực kỳ thanh tú non nớt, mọi người thấy mặt nàng rất xa lạ, ngạc nhiên.
Ba người Hữu Cầm Phi sửng sốt liếc mắt qua, thực lực của thiếu nữ chỉ cỡ Vũ Quân
Trên cơ khôi di động, người Lý Vân Tiêu run rẩy hoảng sợ nhìn thiếu nữ kia, cực kỳ khó tin lắp bắp:
- Cái gì? Nàng . . . Nàng . . .!
Người Mục gia vốn lấy làm lạ với thiếu nữ này, giờ nhìn biểu tình của Lý Vân Tiêu càng lạ lùng hơn.
Mục Chinh nhíu mày hỏi:
- Vân thiếu gia biết tiểu nữ hài này?
Biểu tình của Lý Vân Tiêu cực kỳ trầm trọng gật mạnh đầu.
Mục Chinh hỏi:
- A? Vậy tiểu nữ hài là ai, thực lực thật sự chỉ là Vũ Quân sao? Bích Lạc tông có ý gì?
Với Diệu Pháp Linh Mục của Mục Chinh chỉ nhìn ra thiếu nữ đó có thực lực Vũ Quân, tuyệt đối không sai lầm.
Lý Vân Tiêu nhìn thiếu nữ thật lâu, chậm rãi nói:
- Thật sự chỉ là Vũ Quân, nhưng sức chiến đấu của nàng ấy không dưới ta.
- Cái gì?!
Người Mục gia trợn mắt há hốc mồm, há hốc mồm.
Mục Chinh ngây người, lau mồ hôi lạnh trên trán, ngại ngùng hỏi:
- Vân thiếu gia đang đùa?
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng khiến người Mục gia biết hắn tuyệt đối không nói giỡn, tâm tình mỗi người cực kỳ trầm trọng.
Mục Chinh la lên:
- Không thể nào! Sức chiến đấu không dưới Vân thiếu gia, vậy chẳng phải là sức chiến đấu siêu phàm nhập thánh? Một Vũ Quân mà có sức chiến đấu siêu phàm nhập thánh?
Tim Mục Uyển Sơn rung lên, khó tin nhìn Lý Vân Tiêu. Thiếu niên này là siêu phàm nhập thánh sao? Nỗi lòng Mục Uyển Sơn kinh sợ và phức tạp.
Lý Vân Tiêu nói:
- Trong một chốc khó nói rõ ràng, vòng sau khi nàng ấy đối đầu với cao thủ Phi Long tông liền biết.
Lý Vân Tiêu không muốn nói nhiều nhưng mắt luôn theo dõi thiếu nữ đó.
Vì ngày xưa trên Đông hải, thiếu nữ này chính là Tiểu Hồng, hồng thạch chi linh nhận Lý Vân Tiêu làmg ca ca.
Khi ấy Tiểu Hồng thu nạp nghê thạch, kết hợp thành thân nghê hồng hoàn mỹ, sau đó bị Đế Dạ nhập xác bắt đi, từ đó mất tích. Không ngờ nàng xuất hiện tại đây, còn là thí sinh của Bích Lạc tông.
Đột nhiên tiếng cuồng cười vang lên:
- Ha ha ha! Tốt quá, tốt quá!
Thang Huy Dạ bay về cơ khôi di động, vui vẻ nói:
- Phi Long tông ta có thể vào mười hai hạng đầu rồi, thật là gặp hạo được phúc, không ngờ Bích Lạc tông phái một tiểu nữ hài Vũ Quân ra sân.
Thang Huy Dạ chợt thấy sắc mặt người Mục gia khó xem, kinh ngạc hỏi:
- Các vị làm sao vậy? Mục Trang đại nhân đi đâu rồi?
Mục Chinh lắc đầu, nói:
- Tộc trưởng đại nhân có việc rời đi một lúc. Huy Dạ đại nhân đừng mừng quá sớm, Huy Dạ đại nhân không cảm thấy Bích Lạc tông phái một tiểu nữ hài dự thi là rất kỳ lạ sao? Không chừng mặt ngoài nữ hài tử này là Vũ Quân nhưng có sức chiến đấu cực mạnh.
Thang Huy Dạ nói:
- Đúng là hơi lạ, nhưng tu vi Vũ Quân thi dù sức chiến đấu cường đại cỡ nào cũng có hạn. Theo ta thấy Bích Lạc tông vì bồi dưỡng người nối nghiệp đời tiếp theo nên mới nhường cơ hội cho nữ hài này.
Mục Chinh nhíu mày im lặng, cùng chung suy nghĩ với Thang Huy Dạ. Nhưng lời Lý Vân Tiêu nói khiến Mục Chinh buộc phải tin, dù không tin thiếu nữ kia có lực lượng siêu phàm nhập thánh nhưng ít nhất nàng ta không đơn giản.
Hữu Cầm Phi nói tiếp:
- Có ai là số bốn không? Mời lên đảo vũ quyết, nếu không đến xem như tự động bỏ quyền nhận thua.
Một nam nhân đứng ở góc trời biển, ném số bốn trong tay xuống đảo La Phù, bùm một tiếng vỡ nát.
Nam nhân hừ lạnh một tiếng:
- Nhận thua, thế này làm sao đánh? Đánh cái khỉ gì?
Nam nhân này thấy số bốn là Thi Sát tông liền biết mình thua chắc nên bây giờ bỏ cuộc không gánh nặng.
Cảnh Thất lạnh lùng nói:
- Nhận thua thì nhận thua, lải nhải kêu la khó nghe.
Nam nhân biến sắc mặt, trực giác nguy hiểm lan tràn trong lòng, gã sợ hãi định chạy trốn.
Cảnh Thất giơ tay lên, cách không vỗ chưởng:
- Họa từ miệng mà ra, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi, tại sao có nhiều người cứ không hiểu?
Không chút báo trước, vũ giả kía mới chạy ra trăm trượng thì thân thể bùm một tiếng thành thịt vụn rơi đầy trời.
Người trong các tông môn sắc mặt trắng bệch như giấy.
Những đệ tử dự thi run cầm cập, thầm nghĩ nếu gặp Cảnh Thất tuyệt đối không lên đảo, trực trực tiếp nhận thua mới là thượng sách. Nếu không ăn một chưởng e rằng không có cả cơ hội nhận thua.
Mục Trang lạnh lùng nói:
- Cảnh Thất, đồ cuồng ma giết người, người kia đã nhận thua sao ngươi còn xuống tay giết chóc, đây là vi phạm quy tắc. Hữu Cầm Phi đại nhân, xin hãy chế hành hắn!
Cảnh Thất cười to bảo:
- Ha ha ha! Mục Trang, ngươi hãy bỏ ý nghĩ đó đi. Quy định là sau khi một phe nhận thua thì không được xuống tay giết người. Nhưng vừa rồi người kia nhận thua rồi không ở trên đảo La Phù nữa, đã qua thời gian quyết đấu, ta có giết hắn chỉ là ân oán cá nhân, không liên quan gì vũ quyết. Hay vì hắn nhận thua thì suốt đời ta không thể giết hắn sao?
Hữu Cầm Phi gật đầu, nói:
- Quyết đấu ra thắng thua rồi rời khỏi đất quyết đấu thì không còn trong thời gian vũ quyết, không bị quy tắc chế ước.
Mục Trang biểu tình cực kỳ khó xem, bóp nát tay vịn bảo tọa.
Mục Trang trầm giọng hỏi:
- Vân thiếu gia có nắm chắc thắng hắn không?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Chờ đấu mới biết.
Mục Trang sắc mặt âm trầm, mắt hấp háy không biết suy nghĩ cái gì.
Trong cơ khôi di động của Mục gia tràn ngập không khí áp lực, vốn nắm chắc số một bây giờ tăng tiến bố.
Mục Trang chợt lạnh lùng cười:
- Các vị yên tâm, chúng ta vẫn là hạng nhất!
Mọi người sửng sốt, không biết tại sao Mục gia chắc chắn như vậy.
Mắt Mục Trang bắn ra sát khí, lạnh lùng nói:
- Vừa rồi Hữu Cầm Phi đã nói không phải thời gian vũ quyết thì không bị qiu tắc chế ước. Cảnh Thất giết hai vị trưởng lão của Mục gia ta, món nợ này phải tính với hắn trước chung kết mười hai cường.
Mọi người giật mình sau đó hoảng hốt hiểu ra.
Mục Chinh mừng rỡ reo lên:
- Ha ha ha! Thừa dịp trước chung kết giết Cảnh Thất!
Lý Vân Tiêu câm nín. Tính toán cơ quan, vận động màn che, thật là ngoài trời có trời, núi này có núi khác cao hơn.
Thế giới này quả nhiên chỉ dựa vào sức mạnh thì không đi đâu được.
Mục Trang lạnh lùng nói:
- Giết hắn không quá hiện thực, nhưng ít ra phải tổn hại nặng Cảnh Thất! Hơn phân nửa người của tông phái khác cũng vui vẻ thấy điều này. Ta đi rồi về.
Mục Trang lắc người biến mất trong cơ khôi di động.
Lý Vân Tiêu biết Mục Trang đi tìm trợ thủ, sức một mình Mục Trang nếu Cảnh Thất vì giữ lại thực lực né tránh không chiến thì gã cũng bó tay. Nhưng nếu có hai cường giả siêu phàm nhập thành ra tay thì nắm chắc tổn hại nặng Cảnh Thất là rất lớn.
Trải qua sóng gió Cảnh Thất, vũ quyết tiếp tục diễn ra.
Khi đến lượt Bích Lạc tông, một thiếu nữ áo trắng chậm rãi bay ra khỏi chiến hạm, nhẹ nhàng đáp xuống đảo La Phù.
Khuôn mặt thiếu nữ cực kỳ thanh tú non nớt, mọi người thấy mặt nàng rất xa lạ, ngạc nhiên.
Ba người Hữu Cầm Phi sửng sốt liếc mắt qua, thực lực của thiếu nữ chỉ cỡ Vũ Quân
Trên cơ khôi di động, người Lý Vân Tiêu run rẩy hoảng sợ nhìn thiếu nữ kia, cực kỳ khó tin lắp bắp:
- Cái gì? Nàng . . . Nàng . . .!
Người Mục gia vốn lấy làm lạ với thiếu nữ này, giờ nhìn biểu tình của Lý Vân Tiêu càng lạ lùng hơn.
Mục Chinh nhíu mày hỏi:
- Vân thiếu gia biết tiểu nữ hài này?
Biểu tình của Lý Vân Tiêu cực kỳ trầm trọng gật mạnh đầu.
Mục Chinh hỏi:
- A? Vậy tiểu nữ hài là ai, thực lực thật sự chỉ là Vũ Quân sao? Bích Lạc tông có ý gì?
Với Diệu Pháp Linh Mục của Mục Chinh chỉ nhìn ra thiếu nữ đó có thực lực Vũ Quân, tuyệt đối không sai lầm.
Lý Vân Tiêu nhìn thiếu nữ thật lâu, chậm rãi nói:
- Thật sự chỉ là Vũ Quân, nhưng sức chiến đấu của nàng ấy không dưới ta.
- Cái gì?!
Người Mục gia trợn mắt há hốc mồm, há hốc mồm.
Mục Chinh ngây người, lau mồ hôi lạnh trên trán, ngại ngùng hỏi:
- Vân thiếu gia đang đùa?
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng khiến người Mục gia biết hắn tuyệt đối không nói giỡn, tâm tình mỗi người cực kỳ trầm trọng.
Mục Chinh la lên:
- Không thể nào! Sức chiến đấu không dưới Vân thiếu gia, vậy chẳng phải là sức chiến đấu siêu phàm nhập thánh? Một Vũ Quân mà có sức chiến đấu siêu phàm nhập thánh?
Tim Mục Uyển Sơn rung lên, khó tin nhìn Lý Vân Tiêu. Thiếu niên này là siêu phàm nhập thánh sao? Nỗi lòng Mục Uyển Sơn kinh sợ và phức tạp.
Lý Vân Tiêu nói:
- Trong một chốc khó nói rõ ràng, vòng sau khi nàng ấy đối đầu với cao thủ Phi Long tông liền biết.
Lý Vân Tiêu không muốn nói nhiều nhưng mắt luôn theo dõi thiếu nữ đó.
Vì ngày xưa trên Đông hải, thiếu nữ này chính là Tiểu Hồng, hồng thạch chi linh nhận Lý Vân Tiêu làmg ca ca.
Khi ấy Tiểu Hồng thu nạp nghê thạch, kết hợp thành thân nghê hồng hoàn mỹ, sau đó bị Đế Dạ nhập xác bắt đi, từ đó mất tích. Không ngờ nàng xuất hiện tại đây, còn là thí sinh của Bích Lạc tông.
Đột nhiên tiếng cuồng cười vang lên:
- Ha ha ha! Tốt quá, tốt quá!
Thang Huy Dạ bay về cơ khôi di động, vui vẻ nói:
- Phi Long tông ta có thể vào mười hai hạng đầu rồi, thật là gặp hạo được phúc, không ngờ Bích Lạc tông phái một tiểu nữ hài Vũ Quân ra sân.
Thang Huy Dạ chợt thấy sắc mặt người Mục gia khó xem, kinh ngạc hỏi:
- Các vị làm sao vậy? Mục Trang đại nhân đi đâu rồi?
Mục Chinh lắc đầu, nói:
- Tộc trưởng đại nhân có việc rời đi một lúc. Huy Dạ đại nhân đừng mừng quá sớm, Huy Dạ đại nhân không cảm thấy Bích Lạc tông phái một tiểu nữ hài dự thi là rất kỳ lạ sao? Không chừng mặt ngoài nữ hài tử này là Vũ Quân nhưng có sức chiến đấu cực mạnh.
Thang Huy Dạ nói:
- Đúng là hơi lạ, nhưng tu vi Vũ Quân thi dù sức chiến đấu cường đại cỡ nào cũng có hạn. Theo ta thấy Bích Lạc tông vì bồi dưỡng người nối nghiệp đời tiếp theo nên mới nhường cơ hội cho nữ hài này.
Mục Chinh nhíu mày im lặng, cùng chung suy nghĩ với Thang Huy Dạ. Nhưng lời Lý Vân Tiêu nói khiến Mục Chinh buộc phải tin, dù không tin thiếu nữ kia có lực lượng siêu phàm nhập thánh nhưng ít nhất nàng ta không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.