Chương 1725: Nguyễn Tích Tuyền bỏ mạng. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1724: Nguyễn Tích Tuyền bỏ mạng. (2)
Bắc Minh Kháng Thiên cũng nhịn không được nữa, nổi giận nói:
Nguyễn Tích Tuyền chết có nhẹ tựa lông hồng, có nặng như thái sơn, loại nhu nhược như ngươi còn là cường giả Võ Đế sao? Không nên vũ nhục bốn chữ Cửu Thiên Võ Đế có được không?
Nguyễn Tích Tuyền nhìn Bắc Minh Kháng Thiên, trong mắt tuôn ra lửa giận vô tận, cắn răng quát ầm lên:
Bắc Minh Kháng Thiên lão thất phu ngươi thấy chết mà không cứu, còn ở bên cạnh nói ngồi châm chọc, ta dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Bắc Minh Kháng Thiên hừ lạnh nói:
Hừ, cứu người nhu nhược bất lực như ngươi, quả thực ô uế tay lão phu thôi.
Ngươi không cứu ta, ta dù có phải chết cũng kéo ngươi theo làm đệm lưng.
Nguyễn Tích Tuyền cuồng nộ xông lên khỏi mặt đất, gầm thét phóng tới Bắc Minh Kháng Thiên. Hai mắt hắn đỏ bừng, giương nanh múa vuốt, gương mặt cơ hồ cũng trở nên vặn vẹo.
Tất cả mọi người đều ngốc trệ, muốn giết hắn chính là Lý Vân Tiêu, sao lửa giận ngược lại chuyển đến trên người Bắc Minh Kháng Thiên rồi?
Đây quả thật là một thế giới điên cuồng quái dị, khiến người khó có thể hiểu nổi.
Bắc Minh Kháng Thiên cũng bị chọc tức, quát lên:
Vô liêm sỉ, ngươi có phải là không phân biệt được nữa không, ta với ngươi cũng không có ân oán gì cả.
Trong mắt Nguyễn Tích Tuyền tràn đầy mỉa mai và điên cuồng, cười to nói:
Ha ha, không có có ân oán? Ngươi không cứu ta, trơ mắt ếch ra nhìn ta bị người giết, ta liền muốn ngươi chết.
Khí thế trên thân hắn lập tức bành trướng đến đỉnh phong, bay thẳng đến Bắc Minh Kháng Thiên, tựa hồ như muốn đồng quy vu tận.
Bắc Minh Kháng Thiên tràn đầy giận dữ, trên người tỏa ra hàn khí, chậm rãi nâng tay phải lên, lăng không bổ tới một chưởng.
Một đạo chưởng ấn băng hàn rét thấu xương hiển hiện trên không trung, hung hăng đánh lên người Nguyễn Tích Tuyền, giống như một tòa cự sơn đè xuống vậy, hoàn toàn chế trụ lấy hắn.
“Bành”
Khác với lôi điện của Lý Vân Tiêu đánh hắn xuống mặt đất khi trước, một chưởng này trực tiếp xuyên thấu thân thể của hắn, khiến cả người Nguyễn Tích Tuyền đều bị đánh phấn thân toái cốt trên không trung, hóa thành vô số khối băng, nhao nhao rơi xuống mặt đất.
Hừ thật sự là không biết tốt xấu.
Bắc Minh Kháng Thiên sau khi một chưởng đánh chết Nguyễn Tích Tuyền, lửa giận trên người mới chậm rãi lui mất, vẻ mặt khinh miệt và khinh thường.
Mọi người cũng đều âm thầm lắc đầu không thôi, một đời cao thủ thành Hồng Nguyệt lại vẫn lạc như vậy, hơn nữa trước khi chết còn làm trò cười cho thiên hạ nữa chứ, quả thật mất mặt.
Mà ngay cả Ngạc Nhạc Trì cũng cảm thấy trên mặt không ánh sáng, cảm thấy mọi người đều nhìn vào hắn, trên mặt bất giác đỏ lên.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
Kháng Thiên trưởng lão, Nguyễn Tích Tuyền đại nhân thành Hồng Nguyệt với ngươi không oán không cừu, ngươi sao lại giết hắn chứ?
Trong lòng mọi người đột nhiên nhảy dựng, trong mắt hiện lên tinh mang, bắt đầu suy tư về những lời này của Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên cũng trầm xuống, lạnh lùng nói:
Lý Vân Tiêu, lời này của ngươi là có ý gì?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:
Không có ý gì. Thành Hồng Nguyệt và Bắc Minh Huyền Cung đều là bảy thế lực siêu cấp, một đông một bắc, canh gác lẫn nhau, nói ra thì cũng coi như là đồng minh. Một gã Cửu Thiên Võ Đế thành Hồng Nguyệt, trước khi chết nổi nóng, đầu óc phạm hồ đồ cũng là chuyện bình thường, mà ngươi chẳng quan tâm liền ra tay giết chết hắn. . . , ha ha, ta sợ rằng chuyện anỳ sẽ có ảnh hưởng không tốt đến Bắc Minh Huyền Cung đâu.
Tất cả mọi người đều rùng mình, thầm nghĩ: đúng vậy a, Nguyễn Tích Tuyền kia chẳng qua chỉ là nổi giận trước khi chết, tức đến váng đầu não, nhưng tội này cũng không đáng chết a? Lý Vân Tiêu có lý do giết của hắn, nhưng trưởng lão Bắc Minh Huyền Cung ngươi dựa vào gì lại đi giết người thành Hồng Nguyệt?
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên đại biến, vừa rồi dưới tình huống đó đánh chết Nguyễn Tích Tuyền là chuyện rất bình thường, nhưng bị Lý Vân Tiêu phân tích như vậy, ngược lại quả thật là mình không đúng.
Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu nắm lấy điểm ấy không buông thì quả thật là một phiền toái lớn ảnh hưởng đến quan hệ hai phái.
Bắc Minh Lai Phong cũng cả giận nói:
Lý Vân Tiêu, ngươi đừng vội châm ngòi thị phi, Bắc Minh Huyền Cung ta và thành Hồng Nguyệt gần đây luôn giao hảo, há có thể vì dăm ba câu của ngươi có thể chia rẽ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Gần đây giao hảo? Vậy sao còn giết hắn?
Mọi người đều dời ánh mắt về phía Bắc Minh Lai Phong, đều cảm thấy khó hiểu. Đúng vậy a, nếu gần đây đã giao hảo, vậy tại sao còn giết hắn chứ?
Cái này, cái này. . .
Trên trán Bắc Minh Lai Phong cũng toát ra mồ hôi lạnh, không biết giải thích như thế nào. Hắn đột nhiên linh cơ khẽ động, nói vói Ngạc Nhạc Trì nói:
Nhạc Trì đại nhân, chuyện vừa rồi ngươi đều thấy rõ, Kháng Thiên trưởng lão ra tay giết hắn cũng là bị bất đắc dĩ, thuận thế mà làm thôi.
Thần sắc trên mặt Ngạc Nhạc Trì lóe lên, lập tức trở nên khẩn trương, trong lòng hắn cũng vì chuyện Bắc Minh Huyền Cung không chịu xuất thủ cứu giúp mà oán niệm không thôi, nhưng nếu lúc này mình mở miệng chỉ trích vậy thì trong chuyến đi tiếp theo sợ rằng mình sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng thái độ của mình hiện giờ chẳng khác nào là thái độ của thành Hồng Nguyệt, nếu như không chỉ trích thì chẳng hóa ra đã cúi đầu với Bắc Minh Huyền Cung, để Nguyễn Tích Tuyền không bị giết oan vậy sao?
Kỳ thật cái chết của Nguyễn Tích Tuyền hắn cũng không để tâm, chuyện hắn quan tâm là thái độ Bắc Minh Huyền Cung đối với bọn hắn, sợ mình cũng sẽ trở thành Nguyễn Tích Tuyền thứ hai.
Hắn suy nghĩ một hồi, con ngươi đảo một vòng, nhân tiện nói:
Chuyện vừa rồi ta đều thấy rõ ràng, đúng sai trong đó nhất thời khó có thể phán đoán, sau khi trở về ta tất nhiên sẽ báo cáo từ đầu tới cuối cho Đường Khánh đại lão gia định đoạt.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong trầm xuống, thầm mắng một câu lão hồ ly.
Ý Ngạc Nhạc Trì nói bọn hắn đều nghe rõ, tóm lại là tốt hay xấu cứ để ta về báo lại đã rồi tính.
Mỗi người ở đây đều là lão hồ ly, những võ giả tán tu coi như đơn thuần một chút, nhưng những cao thủ lăn lộn trong tông môn người nào lại không lục đục với nhau, lập tức đã hiểu rõ cách nghĩ của Ngạc Nhạc Trì.
Bắc Minh Kháng Thiên hừ một tiếng, nói:
Vậy thì làm phiền Nhạc Trì đại nhân nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho Đường Khánh lão gia tử biết rõ, vừa rồi lão phu quả thật hơi xúc động.
Ngạc Nhạc Trì thấy Bắc Minh Kháng Thiên nhận sai, trong lòng một hồi mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn nghiêm mặt nói:
Yên tâm đi, xảy ra loại chuyện này chúng ta không ai vui cả, nhưng việc đã đến nước này, không cách nào vãn hồi được. Chư vị đều nén bi thương đi.
Mọi người cũng đều thở dài, nguyên một đám liên tục lắc đầu, lộ ra thập phần bi thương.
Thủy Tiên khó hiểu hỏi:
Nhuận Tường, sao lời bọn hắn nói ta nghe không hiểu a? Xem ra người vừa rồi chết bọn họ đều rất đau khổ, nhưng chính vì bọn hắn không cứu nên người vừa rồi mới chết a, vậy bọn họ sao lại khổ sở thế chứ?
Bắc Minh Kháng Thiên cũng nhịn không được nữa, nổi giận nói:
Nguyễn Tích Tuyền chết có nhẹ tựa lông hồng, có nặng như thái sơn, loại nhu nhược như ngươi còn là cường giả Võ Đế sao? Không nên vũ nhục bốn chữ Cửu Thiên Võ Đế có được không?
Nguyễn Tích Tuyền nhìn Bắc Minh Kháng Thiên, trong mắt tuôn ra lửa giận vô tận, cắn răng quát ầm lên:
Bắc Minh Kháng Thiên lão thất phu ngươi thấy chết mà không cứu, còn ở bên cạnh nói ngồi châm chọc, ta dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Bắc Minh Kháng Thiên hừ lạnh nói:
Hừ, cứu người nhu nhược bất lực như ngươi, quả thực ô uế tay lão phu thôi.
Ngươi không cứu ta, ta dù có phải chết cũng kéo ngươi theo làm đệm lưng.
Nguyễn Tích Tuyền cuồng nộ xông lên khỏi mặt đất, gầm thét phóng tới Bắc Minh Kháng Thiên. Hai mắt hắn đỏ bừng, giương nanh múa vuốt, gương mặt cơ hồ cũng trở nên vặn vẹo.
Tất cả mọi người đều ngốc trệ, muốn giết hắn chính là Lý Vân Tiêu, sao lửa giận ngược lại chuyển đến trên người Bắc Minh Kháng Thiên rồi?
Đây quả thật là một thế giới điên cuồng quái dị, khiến người khó có thể hiểu nổi.
Bắc Minh Kháng Thiên cũng bị chọc tức, quát lên:
Vô liêm sỉ, ngươi có phải là không phân biệt được nữa không, ta với ngươi cũng không có ân oán gì cả.
Trong mắt Nguyễn Tích Tuyền tràn đầy mỉa mai và điên cuồng, cười to nói:
Ha ha, không có có ân oán? Ngươi không cứu ta, trơ mắt ếch ra nhìn ta bị người giết, ta liền muốn ngươi chết.
Khí thế trên thân hắn lập tức bành trướng đến đỉnh phong, bay thẳng đến Bắc Minh Kháng Thiên, tựa hồ như muốn đồng quy vu tận.
Bắc Minh Kháng Thiên tràn đầy giận dữ, trên người tỏa ra hàn khí, chậm rãi nâng tay phải lên, lăng không bổ tới một chưởng.
Một đạo chưởng ấn băng hàn rét thấu xương hiển hiện trên không trung, hung hăng đánh lên người Nguyễn Tích Tuyền, giống như một tòa cự sơn đè xuống vậy, hoàn toàn chế trụ lấy hắn.
“Bành”
Khác với lôi điện của Lý Vân Tiêu đánh hắn xuống mặt đất khi trước, một chưởng này trực tiếp xuyên thấu thân thể của hắn, khiến cả người Nguyễn Tích Tuyền đều bị đánh phấn thân toái cốt trên không trung, hóa thành vô số khối băng, nhao nhao rơi xuống mặt đất.
Hừ thật sự là không biết tốt xấu.
Bắc Minh Kháng Thiên sau khi một chưởng đánh chết Nguyễn Tích Tuyền, lửa giận trên người mới chậm rãi lui mất, vẻ mặt khinh miệt và khinh thường.
Mọi người cũng đều âm thầm lắc đầu không thôi, một đời cao thủ thành Hồng Nguyệt lại vẫn lạc như vậy, hơn nữa trước khi chết còn làm trò cười cho thiên hạ nữa chứ, quả thật mất mặt.
Mà ngay cả Ngạc Nhạc Trì cũng cảm thấy trên mặt không ánh sáng, cảm thấy mọi người đều nhìn vào hắn, trên mặt bất giác đỏ lên.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
Kháng Thiên trưởng lão, Nguyễn Tích Tuyền đại nhân thành Hồng Nguyệt với ngươi không oán không cừu, ngươi sao lại giết hắn chứ?
Trong lòng mọi người đột nhiên nhảy dựng, trong mắt hiện lên tinh mang, bắt đầu suy tư về những lời này của Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên cũng trầm xuống, lạnh lùng nói:
Lý Vân Tiêu, lời này của ngươi là có ý gì?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:
Không có ý gì. Thành Hồng Nguyệt và Bắc Minh Huyền Cung đều là bảy thế lực siêu cấp, một đông một bắc, canh gác lẫn nhau, nói ra thì cũng coi như là đồng minh. Một gã Cửu Thiên Võ Đế thành Hồng Nguyệt, trước khi chết nổi nóng, đầu óc phạm hồ đồ cũng là chuyện bình thường, mà ngươi chẳng quan tâm liền ra tay giết chết hắn. . . , ha ha, ta sợ rằng chuyện anỳ sẽ có ảnh hưởng không tốt đến Bắc Minh Huyền Cung đâu.
Tất cả mọi người đều rùng mình, thầm nghĩ: đúng vậy a, Nguyễn Tích Tuyền kia chẳng qua chỉ là nổi giận trước khi chết, tức đến váng đầu não, nhưng tội này cũng không đáng chết a? Lý Vân Tiêu có lý do giết của hắn, nhưng trưởng lão Bắc Minh Huyền Cung ngươi dựa vào gì lại đi giết người thành Hồng Nguyệt?
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên đại biến, vừa rồi dưới tình huống đó đánh chết Nguyễn Tích Tuyền là chuyện rất bình thường, nhưng bị Lý Vân Tiêu phân tích như vậy, ngược lại quả thật là mình không đúng.
Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu nắm lấy điểm ấy không buông thì quả thật là một phiền toái lớn ảnh hưởng đến quan hệ hai phái.
Bắc Minh Lai Phong cũng cả giận nói:
Lý Vân Tiêu, ngươi đừng vội châm ngòi thị phi, Bắc Minh Huyền Cung ta và thành Hồng Nguyệt gần đây luôn giao hảo, há có thể vì dăm ba câu của ngươi có thể chia rẽ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Gần đây giao hảo? Vậy sao còn giết hắn?
Mọi người đều dời ánh mắt về phía Bắc Minh Lai Phong, đều cảm thấy khó hiểu. Đúng vậy a, nếu gần đây đã giao hảo, vậy tại sao còn giết hắn chứ?
Cái này, cái này. . .
Trên trán Bắc Minh Lai Phong cũng toát ra mồ hôi lạnh, không biết giải thích như thế nào. Hắn đột nhiên linh cơ khẽ động, nói vói Ngạc Nhạc Trì nói:
Nhạc Trì đại nhân, chuyện vừa rồi ngươi đều thấy rõ, Kháng Thiên trưởng lão ra tay giết hắn cũng là bị bất đắc dĩ, thuận thế mà làm thôi.
Thần sắc trên mặt Ngạc Nhạc Trì lóe lên, lập tức trở nên khẩn trương, trong lòng hắn cũng vì chuyện Bắc Minh Huyền Cung không chịu xuất thủ cứu giúp mà oán niệm không thôi, nhưng nếu lúc này mình mở miệng chỉ trích vậy thì trong chuyến đi tiếp theo sợ rằng mình sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng thái độ của mình hiện giờ chẳng khác nào là thái độ của thành Hồng Nguyệt, nếu như không chỉ trích thì chẳng hóa ra đã cúi đầu với Bắc Minh Huyền Cung, để Nguyễn Tích Tuyền không bị giết oan vậy sao?
Kỳ thật cái chết của Nguyễn Tích Tuyền hắn cũng không để tâm, chuyện hắn quan tâm là thái độ Bắc Minh Huyền Cung đối với bọn hắn, sợ mình cũng sẽ trở thành Nguyễn Tích Tuyền thứ hai.
Hắn suy nghĩ một hồi, con ngươi đảo một vòng, nhân tiện nói:
Chuyện vừa rồi ta đều thấy rõ ràng, đúng sai trong đó nhất thời khó có thể phán đoán, sau khi trở về ta tất nhiên sẽ báo cáo từ đầu tới cuối cho Đường Khánh đại lão gia định đoạt.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong trầm xuống, thầm mắng một câu lão hồ ly.
Ý Ngạc Nhạc Trì nói bọn hắn đều nghe rõ, tóm lại là tốt hay xấu cứ để ta về báo lại đã rồi tính.
Mỗi người ở đây đều là lão hồ ly, những võ giả tán tu coi như đơn thuần một chút, nhưng những cao thủ lăn lộn trong tông môn người nào lại không lục đục với nhau, lập tức đã hiểu rõ cách nghĩ của Ngạc Nhạc Trì.
Bắc Minh Kháng Thiên hừ một tiếng, nói:
Vậy thì làm phiền Nhạc Trì đại nhân nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho Đường Khánh lão gia tử biết rõ, vừa rồi lão phu quả thật hơi xúc động.
Ngạc Nhạc Trì thấy Bắc Minh Kháng Thiên nhận sai, trong lòng một hồi mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn nghiêm mặt nói:
Yên tâm đi, xảy ra loại chuyện này chúng ta không ai vui cả, nhưng việc đã đến nước này, không cách nào vãn hồi được. Chư vị đều nén bi thương đi.
Mọi người cũng đều thở dài, nguyên một đám liên tục lắc đầu, lộ ra thập phần bi thương.
Thủy Tiên khó hiểu hỏi:
Nhuận Tường, sao lời bọn hắn nói ta nghe không hiểu a? Xem ra người vừa rồi chết bọn họ đều rất đau khổ, nhưng chính vì bọn hắn không cứu nên người vừa rồi mới chết a, vậy bọn họ sao lại khổ sở thế chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.