Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2589: Nguyên Tội. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

17/11/2016

Thượng Trần cười khẩy nói:

– Ta cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, Ám Ty tồn tại chính là phục tùng mệnh lệnh, làm chút sự tình mà Thánh Vực không thể công khai làm. Ngươi theo ta nói những đạo lý lớn này cũng không có tác dụng, nói chung hôm nay Thánh Khí cùng Viên Cao Hàn, ta đã quyết định!

– Thiết!

Lý Vân Tiêu cười một tiếng, nói:

– Quyết định? Ai cho ngươi tự tin như vậy?

Thượng Trần hừ nói:

– Tự tin là từ thực lực của mình, mà không phải người nào cho!

Hắn giương Kỳ Thiên Kiếm lên, quát:

– Ngươi đã khăng khăng một mực, vậy thì tìm chết đi!

Một đạo Kiếm mang nhô lên cao chém tới, ngoại trừ lực lượng bản thân Kiếm thế, còn có vô số Phù Văn quỷ dị ở bốn phía xoay tròn, không ngừng thôn phệ linh khí khắp trời.

Lý Vân Tiêu đạp ra sau một bước, cả người liền bay ngược nói:

– Ngươi biết ta có Thánh Khí, lại không sợ trong đó có dấu cao thủ, cho ngươi có đến mà không có về sao?

Thượng Trần cười lạnh nói:

– Đều lúc này ngươi còn tính toán cái gì? Thiên hạ cường giả chân chính có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu có đã sớm hiện thân, sao tới bây giờ còn che đậy? Còn nữa, lấy thực lực của ta và sư tôn, thiên hạ thật đúng là không có mấy người dám tranh phong.

Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, cả người hóa thành Lôi Điện, ở dưới kiếm khí không ngừng lượn vòng.

Đột nhiên trong tay hắn lóe lên hàn quang, một đạo Kiếm mang không có dấu hiệu nào chém ra, đánh vào Phù Văn quỷ dị, “Ầm” một tiếng nổ lên, nhất thời tạc hủy một mảnh, một đạo thiểm điện trong nháy mắt bay ra ngoài.

Thượng Trần cả kinh nói:

– Không hổ là Phá Quân đại nhân, đệ nhất kiếm nhân năm đó, liếc mắt liền có thể nhìn ra nhược điểm chiêu này, một chiêu tức phá. Nhưng thoát khỏi một chiêu, có thể thoát khỏi chiêu thứ hai sao ?

Hắn nâng kiếm lên, ánh mắt lạnh lẽo.

– Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể xuất chiêu thứ hai.

Một thanh âm lạnh nhạt vang lên, sau đó trên bầu trời hiện ra lục quang, khuôn mặt của Bắc Quyến Nam xuất hiện trên không trung, sau đó một đạo kiếm ảnh thật lớn chém xuống!

– Cái gì? Thật mạnh!

Trong lòng Thượng Trần cả kinh, đạo Kiếm Thế trước mắt này không kém hắn, vội vàng cải biến phương hướng, một kiếm nghênh qua.

Ầm ầm!

Hai kiếm ý không hề mưu lợi ở trên trời đụng nhau, lực lượng kinh khủng hóa thành vòng sáng tản ra, lại có thêm một đạo cường quang xông thẳng tới chân trời.



Cả người Thượng Trần run lên, một chiêu này hắn vậy mà rơi xuống hạ phong, chấn đến trong cơ thể một trận kích động.

Xung quanh càng hiện ra vô số Kiếm Phù cổ quái, trên dưới bay lượn, lục quang lóe lên, cho người một loại khí tức thập phần nguy hiểm.

Những Kiếm Phù đó thoáng cái hóa thành Thi lễ, cả mình thấu lục, lượn vòng mà lên.

– A?

Thượng Trần không khỏi hô một tiếng, ý thức được nguy hiểm, kiếm ở trên trời bổ ra thông đạo, đánh nát bấy Vô Sổ Thi Lễ, muốn rời khỏi vòng chiến.

Nhưng một đạo Kiếm Thế kia đã ở trên không ngưng tụ thành, Bắc Quyến Nam bạch y phấp phới, hàn quang chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, một mảnh lãnh ý.

– Bát cạnh chiếu ảnh, định thần là kiếm!

Thế kiếm kia hướng về phía Thượng Trần chém xuống, bao trùm trăm trượng, tất cả đường lui đều bị phong kín.

Thượng Trần hoảng hốt, đối phương đây là liều mạng cùng hắn, tựa hồ ăn chắc hắn không còn sức. Nếu trạng thái toàn thịnh mà nói, hắn tự nhiên không sợ, nhưng bây giờ đích xác đã rơi xuống hạ phong.

– Ất Hi, nhanh để cho sư tôn ta xuất thủ!

Hắn rống to, đồng thời không dám chậm trễ chờ cứu viện, toàn bộ lực lượng rưới vào trong Kỳ Thiên Kiếm, Kiếm Thế trùng thiên cản qua.

Ất Hi cũng hoảng hốt, hai tay vội vàng bấm niệm thần chú, thao túng thi khôi.

Chiến Kích của Định Phi Chí vung qua, đánh ra một đạo hồng quang, thẳng chém Bắc Quyến Nam.

Ầm!

Hai đạo Kiếm Thế quấn lại, bị Hồng mang triệt để đánh nát, toàn bộ thiên địa thoáng cái sụp xuống, Bắc Quyến Nam cùng Thượng Trần đều cuốn vào trong đó, sau đó bị đánh bay ra ngoài.

Phốc!

Thượng Trần phun ra một ngụm tâm huyết, từ lúc hiện thân đến thời khắc này, lần đầu tiên chân chính bị trọng thương. Sắc mặt hắn tái nhợt, ngẩng đầu oán độc nhìn chằm chằm phía trước.

Bắc Quyến Nam ở ngoài trăm trượng dừng thân, tuy rằng sắc mặt cũng khó coi, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, tuấn lãng không gì sánh được.

– Ngươi là người phương nào?

Thượng Trần kinh sợ không dứt quát.

Bắc Quyến Nam nói:

– Hỏi quá nhiều.

– Ngươi. . .

Thượng Trần tức thiếu chút nữa lại phun ra một búng máu, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại tâm tình của mình, lạnh giọng nói:



– Nếu muốn chết, Thiên Tinh Tử sẽ là vết xe đổ của ngươi!

Hắc Bào vung ra, lập tức phô thiên cái địa, bao trùm trăm trượng, hướng Bắc Quyến Nam áp đi.

Đồng thời Định Phi Chí cầm Chiến Kích trong tay, một bước thiên lý đã đến trước người Bắc Quyến Nam, Chiến Kích quét ngang qua.

Bắc Quyến Nam hơi biến sắc, trường kiếm múa ra kiếm hoa, “Tranh” một tiếng, che ở trên Chiến Kích, mượn lực tá lực đẩy ra.

Đột nhiên một cổ hấp lực quỷ dị phủ xuống, Nguyên lực toàn thân hắn điên cuồng tuôn ra, bị hắc bào trên bầu trời đánh trúng, phảng phất có một cái lỗ đen ở trên đỉnh đầu, không không chỉ là Nguyên lực, thân thể cũng bị áp chế cực mạnh.

– Ám thuật?

Bắc Quyến Nam mi tâm nhíu lại, lúc này đánh văng Chiến Kích ra, cả người chợt lui về phía sau.

– Còn muốn chạy? Đã chậm!

Bên trong hắc bào truyền đến tiếng gầm của Thượng Trần, trường bào màu đen đuổi theo.

Bắc Quyến Nam chém ra một đạo kiếm khí, kích hướng thiên không, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, lông mày hắn không khỏi nhíu chặc hơn.

Đột nhiên nhiệt độ bốn phía thoáng cái dâng cao, bầu trời trở nên có chút hoảng hốt, cả vùng đất không ngừng toát ra khói trắng, toàn bộ thế giới không có dấu hiệu nào biến thành hỏa lò.

Một đóa Bạch Vân trong nháy mắt bị đốt đỏ bừng, như là cây bông không ngừng bị nặn ra hình thái, cuối cùng hóa thành Hỏa Điểu, ré một tiếng dài, làm người kinh hãi.

Hỏa điểu kia triển khai lông cánh, hình thái hoa lệ chiếm nửa bầu trời, không ngừng động vũ, đẹp mắt không thôi.

– Chân linh Hỏa Phượng?

Bên trong hắc bào truyền đến tiếng kinh hô của Thượng Trần, âm thanh kia tràn ngập khó có thể tin, lại có vẻ run rẩy.

Phượng Hoàng vỗ cánh, cả người đáp xuống, trong tròng mắt một mảnh thanh minh, linh động mười phần.

Chi a!

Hắc Bào đột nhiên bị đốt, hỏa thế rất nhanh lan tràn, bị đốt hơn phân nửa.

– A! !

Hắc Bào trong nháy mắt co rút lại, một cái nháy mắt liền hóa ra thân ảnh của Thượng Trần, cả người là hỏa, hắn không ngừng vuốt hỏa thế trên người, lại không thể tắt.

Hắn vội vàng bấm niệm thần chú, cả người như là lỗ đen, trong khoảnh khắc cắn nuốt linh khí cùng hỏa diễm bốn phía. Thần Hỏa quẩy người một cái, liền không ngừng bị hút vào.

Khắp bầu trời hỏa thế tịch quyển, không ngừng ngưng tụ đến trên người Phượng Hoàng, thân thể Phượng Hoàng cũng từ từ nhỏ dần, hóa ra một đạo nhân ảnh.

Thượng Trần kinh hãi mở to hai mắt, chỉ thấy đạo nhân ảnh kia cười nhạt, thoáng cái rơi vào trước người hắn, đánh ra một đạo quyết ấn.

– Bát Trân Hỏa Điệp.

Môi đỏ mọng khẽ mở, chỉ cảm thấy quyết ấn hoảng hốt, trên trán Thượng Trần nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, phát hiện vô số hồ điệp dính vào Hắc Bào, liều mạng phe phẩy cánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook