Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1444: Nguyệt Dương. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1443: Nguyệt Dương. (2)

Lục Giản Bác liếm lấy bờ môi khô khốc, biết rõ mình đã lâm vào trong nguy cơ thật lớn, Địa Lão Thiên Hoang này vốn là cố hương của Nguyệt Đồng, ở chỗ này Nguyệt Đồng chính là tồn tại chí cao vô thượng, vạn vật đều thần phục

Phân thần trong nháy mắt này, Lục Giản Bác đang muốn né tránh vô số xúc tu công kích đến kia, lại đột nhiên phát hiện thân thể của mình không thể nhúc nhích được nữa, nhìn kỹ qua, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, chẳng biết lúc nào thân thể của mình vậy mà biến thành một cái bia vẽ đầy vòng tròn đồng tâm.

Lúc lần nữa ngẩng đầu lên, xúc tu đầy trời đã hoàn toàn biến thành mũi tên, rậm rạp chằng chịt phủ kín toàn bộ không gian.

Bất Động Vương Quyền, Khí Chấn Cửu Tiêu

Lục Giản Bác hét lớn một tiếng, trên thân thể đột nhiên tuôn ra một đoàn kình khí màu xanh, hình thành một đạo cương phòng gào thét bốn phía, ngăn trở lấy toàn bộ mũi tên rậm rạp chằng chịt kia.

Hắn đồng thời hét lớn:

Lý Vân Tiêu, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta dừng lại từ từ nói chuyện, ta từ đầu đã khắp nơi hạ thủ lưu tình với ngươi, hơn nữa còn truyền cho ngươi lôi quyết, không cần phải tuyệt tình như thế.

Ha ha, ta cũng không muốn giết ngươi đâu, nhưng ai bảo ngươi biết ta có Nguyệt Đồng chứ, ngươi không chết, lòng ta khó bình an a!

Thanh âm Lý Vân Tiêu truyền đến, Thiết Lệc trực tiếp vọt thân thể lên, giơ tay lên cái càng lớn trong tay kẹp kẹp tới như cây kéo, muốn cắt đứt tấm bia kia.

Trên bia đột nhiên phun ra đại lượng khí tức màu xanh, tựa hồ đang chống cự Nguyệt Đồng chi lực, thân thể Lục Giản Bác cũng dần dần biến ảo trở về, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, trong tay bỗng nhiên có một đạo kim quang chói mắt vọt lên tựa hồ tạo ra tất cả dị trạng

Một thanh trường kiếm màu vàng phá thể mà ra, bên người Lục Giản Bác hiện ra một vòng liệt nhật, một kiếm lâm không chém lên.

“Phanh”

Kim kiếm kia chạm vào càng lớn của Thiết Lệ, cả người Lục Giản Bác bị đánh bay ra vài trăm mét, tuy rằng trên lực lượng kém cách xa, nhưng cũng không bị tổn thương gì.

Thần sắc Lý Vân Tiêu trở nên ngưng trọng, mặc dù Nguyệt Đồng chi lực của mình đã được diễn sinh tăng cường rất nhiều, nhưng đối phương dù sao cũng là Võ Đế thất tinh đỉnh phong, hơn nữa kim kiếm trong tay trong là tuyệt vật phi phàm, muốn giết hắn sợ rằng nhất thời khó mà làm được, hơn phân nửa là một hồi đánh lâu dài rồi.



Nhưng hắn đã nổi lên sát cơ, nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết.

Đồng Thuật — Nguyệt Dương.

Thần sắc Lý Vân Tiêu lạnh lùng, nghiêm nghị quát, một vòng hào quang liệt nhật như dương tràn ra từ trong hai đồng tử của hưans, mà ngay cả Thái Cổ Thiên Mục cũng không chịu nổi Nguyệt Đồng chi lực này nữa, lập tức khép kín lại.

Giờ phút này bên cạnh hắn hiện ra vô số bóng dáng như Nhật như Nguyệt, một mảnh kim quang xán lạn, một đạo Cự Luân kim sắc từ phía sau bay lên, như thần linh chi viên luân quang minh, trong đó lại có thế giới diễn biến.

Lục Giản Bác giật mình, hoảng sợ kêu lên:

Đồng Thuật Nguyệt Dương? Khuy Thiên Đồng Thuật của Cổ Phi Dương, ngươi rốt cuộc là ai?

Vốn trong không gian ảo thuật này hắn đã khắp nơi bị quản chế, giờ phút này Nguyệt Dương vừa ra, càng khiến tâm thần hắn đại chấn, thậm chí ngay cả tín niệm đánh một trận cũng bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, mà ngay khi hắn thất thần, đột nhiên phát hiện mình vậy mà biến thành một cái bồn cầu, không cách nào nhúc nhích

Luân đồng chi viên quang kia bay lên, phảng phất Thiên Đạo chi uy, cuồn cuộn mà đến, muốn nghiền áp tất cả

Giờ phút này Thiết Lệ cũng bị triệu hoán, gào thét lớn giơ lên hai cái kìm sắt lớn, ngang trời chạy như bay đến, phóng tới chỗ bồn cầu kia.

Lục Gian Bác dâng lên khủng hoảng cực lớn, sinh tử một đường, tiềm năng suốt đời của hắn trong nháy mắt này đều bộc phát, trên bồn cầu bỗng nhiên hiện ra bóng dáng một chuôi kim kiếm, một hóa thành hai, hai hóa thành ba, lập tức khắp kiếm ảnh khắp trời hộ ở quanh thân, phát ra lực lượng cực kỳ cuồng bạo.

Kiếm bạo.

Hai mắt Lục Giản Bác cũng đỏ bừng, cảm xúc chấn động khiến toàn bộ bồn cầu đều chấn động lên, vào thời khắc này hắn đánh bạc bổn mạng huyền khí của mình, liều mạng không cần bảo kiếm cũng muốn chém ra một đường sinh cơ.

“Ầm ầm”

Vạn thiên kiếm ảnh nhao nhao đâm ra, lâm không nổ bung, toàn bộ không gian ảo thuật hắc ám cũng bắt đầu nứt vỡ, lộ ra thế giới bên ngoài.

Thiết Lệ kia dưới vạn kiếm tự bạo liền biến công làm thủ, không ngừng có bóng kiếm đánh lên nổ tung trên người nó, chấn tiếng vang “Bang bang” khiến nó không ngừng lui về phía sau.

Mà vòng Nguyệt Dương viên quang kia của Lý Vân Tiêu bị kiếm khí bạo tạc trùng kích cũng đình chỉ nghiền áp về trước, hơn nữa không ngừng bị áp chế trở về



Bộ phận không gian ảo thuật bị phá, bồn cầu biến trở về Lục Giản Bác, sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợ, một bên thừa nhận lấy cắn trả do kim kiếm tự bạo mang đến, một bên liều mạng hai tay phi tốc bấm niệm pháp quyết, theo tàn ảnh thủ ấn đầy trời xuất hiện, bên cạnh hắn bắt đầu hiện ra màu hồng nhạt, như yên như sương vụ, bảo phủ hắn vào trong đó.

“Ầm ầm”

Theo một ít kiếm khí cuối cùng nổ bung, Lý Vân Tiêu cũng đã nhận lấy trùng kích cực lớn, dị tượng Nguyệt Dương lập tức biến mất, một con mắt lập tức khép lại, đã bị ảnh hưởng thật lớn, mà luân Huyết Nguyệt trên bầu trời cũng tựa hồ mờ đi một ít.

Lý Vân Tiêu, sơn thủy có ngày gặp lại, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, ngày khác hoàn trả gấp trăm lần

Thanh âm Lục Giản Bác vang lên, chỉ thấy hắn sương mù hồng nhạt quanh thân hắn ngày càng nhiều, mà bóng người lai dần dần trở thành nhạt đi.

Lý Vân Tiêu kinh hãi, sắc mặt tái nhợt khó coi dị thường, cắn răng nói:

Phấn Sắc Tinh Trần

Đúng là Phấn Sắc Tinh Trần trên đại hải, có thể sinh ra không gian thông đạo, lập tức truyền tống bất định hướng.

“PHỐC”

Nhìn xem thân thể Lục Giản Bác biến mất trước mắt mình, Lý Vân Tiêu rốt cục không nhịn được nữa phun ra một búng máu, ba con mắt đồng thời nhắm lại, trận chiến này tiêu hao quá lớn, cả người lập tức liền uể oải.

Lai lịch Lục Giản Bác này quá thần bí rồi, không chỉ có được rất nhiều trọng bảo, mà ngay cả không gian chi môn và Phấn Sắc Tinh Trần cũng có, mà mình kiếp trước rõ ràng lại chưa nghe qua hắn.

Thân hình Lý Vân Tiêu rơi xuống từ trên bầu trời, “BA~” một tiếng rơi tại trên mặt biển, hai chân trực tiếp đứng vững trên sóng cả, thân thể theo nước biển nhộn nhạo mà cũng phập phồng lên xuống, sắc mặt tái nhợt cực kỳ khó coi.

Thiết Lệ kia giờ phút này đang lơ lửng trên không trung, vẫn không nhúc nhích, những xúc tu kia chậm chạp đung đưa qua lại, tựa hồ như một loại phản ứng thần kinh bản năng vậy

Một hồi về sau, Thiết Lệ mới dần hồi phục lại, nhưng lại tựa hồ cực kỳ sợ hãi Lý Vân Tiêu, chậm rãi phi hành một đoạn trên không trung mới vọt nhanh vào mặt biển, nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

Lý Vân Tiêu trơ mắt ếch ra nhìn nó rời khỏi, dùng lực lượng hắn hiện giờ, căn bản không có cách nào phát động Nguyệt Đồng bắt lấy nó, tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng coi như đã an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook