Chương 1525: Nhị công tử.
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1524: Nhị công tử.
“Phốc phốc phốc phốc”
Ngay cả tham gia cũng chưa kịp phát ra, khiếu huyệt trên người những võ giả kia đã bị xuyên qua, nguyên một đám đột tử tại chỗ.
Trong kho củi hậu viện thương hội Mặc Vũ, Lý Vân Tiêu nửa chết nửa sống nằm trong đống củi, một tay giơ lên cao cao, ngón trỏ chỉ thiên, trong miệng thì thào lầm bầm tự nói:
Thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh rồi.
Sau đó hắn thả tay xuống, lại lật người, vùi đầu vào trong đám củi loạn kia.
Yêu Long thở dài một tiếng thật sâu, nhưng trong lòng đã yên tâm lại. Xem ra Lý Vân Tiêu đã hoàn toàn khôi phục, chỉ có điều không cách nào đối mặt với sự thật Khương Sở Nhiên và Mộ Dung Trúc đều vì cứu hắn mà chết thôi.
Mỗi người đều có một mặt yếu ớt, mặc dù là Tuyệt Thế Võ Đế, cũng có khó có thể thừa nhận được.
Kỷ phu nhân bị một màn biến cố trước mắt làm bừng tỉnh khỏi khiếp sợ, trong con mắt trừng lớn mang theo vẻ sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.
Ngươi, ngươi, các ngươi. . .
Người xem náo nhiệt bốn phía nguyên đám đều biến sắc, ý thức được đại sự không ổn, lập tức vội vàng tán đi như ong vỡ tổ, tin tức lập tức cũng bị những người này truyền bá ra.
Mẫu thân đại nhân, cái này, cái này phải làm sao cho phải đây?
Kỷ Tử Địch tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng không có gì bối rối, chỉ là trong lòng không có chủ ý thôi.
“BA~”
Kỷ phu nhân tát tới một cái, hai mắt đỏ bừng, cơ hồ mang theo khóc nức nở nói:
Ngươi, ngươi gây ra đại họa rồi.
Kỷ Tử Địch bụm mặt, nói:
Mẫu thân đại nhân, những người này không phải ta giết.
Kỷ phu nhân run rẩy nói:
Mẫu thân ̣ tự nhiên biết rõ, nhưng người Tân gia sẽ không tin a, hơn nữa những người này đều vì ngươi ra tay cho nên mới chết, khoản sổ sách này vô luận như thế nào cũng đều sẽ bị ghi trên đầu chúng ta thôi.
Nàng sau sợ hãi ngắn ngủi liền lập tức khôi phục một tia trấn định, dù sao cũng đã lăn lộn nhiều năm rồi, nàng kéo Kỷ Tử Địch lại, nói:
Ngươi đi mau, tranh thủ thời gian đi công hội Thuật Luyện Sư tìm Nam thúc, dùng lực lượng của Nam thúc đủ để bảo vệ ngươi bình an, nếu có thể thì nhờ Nam thúc ra mặt thay chúng ta nói chuyện.
Kỷ Tử Địch quật cường nói:
Ta không đi
Kỷ phu nhân dậm chân, giận dữ nói:
Đã đến lúc này rồi, ngươi còn không hiểu chuyện sao?
Sắc mặt tất cả mọi người thương hội Mặc Vũ đều trắng bệch, đã biết chuyện nghiêm trọng. Bọn hắn chưa bao giờ thấy qua phu nhân bối rối như thế bao giờ, hình tượng Kỷ phu nhân ở trong suy nghĩ của bọn hắn vẫn luôn là đoan trang, quả cảm, cơ trí.
Bốn tỳ nữ cũng hoàn toàn không biết làm sao, cẩn thận từng li từng tí đứng bên cạnh kiệu hoa, nghe mùi máu tươi đầy đường, sắc mặt hết sức khó coi.
Kỷ Tử Địch nói:
Vừa rồi hiển nhiên là có cao thủ ra tay, cường giả như vậy bình thường đều dũng khí đầy người, đã dám ra tay thì đương nhiên cũng không sợ Tân gia.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên trời cao, thần thức tản ra nhưng không cảm ứng được gì, chỉ đành cất cao giọng nói:
Vừa rồi đa tạ đại nhân xuất thủ cứu giúp, mong rằng đại nhân có thể hiện thân gặp mặt.
Nhưng không trung không có nửa điểm thanh âm, Kỷ Tử Địch nhíu mày, lần nữa hô mấy lần, vẫn không ai đáp lại.
Kỷ phu nhân cũng hi vọng có người đi ra đảm đương, nhưng lòng lại không ngừng chìm xuống
Thành Trường Cốc chính là một trong các chủ thành của Đông Vực, mà Tân gia và Suất gia càng là hai thế lực lớn chấp chưởng thành Trường Cốc, trong gia tộc có không ít cường giả Võ Đế tọa trấn, còn có các loại cường giả từ bốn phía tụ tập đến đầu nhập vào, căn bản không ai dám gây.
Người ra tay đánh lén kia chỉ sợ đã bỏ trốn mất dạng rồi.
Tử Địch, ngươi nghe vi nương một lần đi, lần này thật sự đã gây đại họa, gây chuyện không tốt cơ nghiêp nhiều năm của thương hội Mặc Vũ sẽ bị hủy hoại trong một đêm đấy.
Kỷ phu nhân bắt đầu cầu khẩn nói:
Ngươi tới giờ đều chỉ biết bế quan tu luyện, căn bản không biết tình đời hiểm ác, hôm nay chỉ có dựa vào thân phận Thuật Luyện Sư của Nam thúc mới có thể có một đường chuyển cơ, nếu ngươi không đi tìm Nam thúc, không chỉ toàn bộ thương hội Mặc Vũ, sợ rằng ngay cả vi nương cũng phải chôn cùng mất thôi, ngươi nhẫn tâm thấy mẫu thân chết sao?
Kỷ phu nhân biết rõ nhi tử của mình luôn thiên lương chính trực, nếu yêu cầu hắn đào tẩu chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên mới cố ý uy hiếp hắn.
Quả nhiên, sắc mặt Kỷ Tử Địch đại biến, nghiêm nghị nói:
Mẫu thân đại nhân thỉnh chờ ta ở đây, ta đi mời Nam thúc đến
Hồng Sam đột nhiên đi ra, nói:
Công tử, ta đi cùng ngươi.
Nàng cũng nhìn ra thế cục trước mắt, sợ rất nhanh cao thủ Tân gia sẽ giết đến tận cửa, chỉ có công hội Thuật Luyện Sư mới là nơi an toàn duy nhất, cho nên nàng liền vội can đảm đứng dậy.
Kỷ phu nhân sao không rõ tâm tư của nàng, hừ lạnh nói:
Ngươi lưu đứng đợi cho ta, Tân nhị công tử đến, còn phải dựa vào mấy người các ngươi khiến Nhị công tử giảm nhiệt khí đấy.
Sắc mặt Hồng Sam thoáng cái liền trắng bạch, biết rõ tính toán của mình thất bại.
Kỷ Tử Địch nói:
Chư vị không cần lo lắng, ta rất nhanh sẽ thỉnh Nam thúc ra, dùng thân phận Nam thúc tất nhiên có thể điều đình việc này.
Hắn quay người lập tức hóa thành một đạo quang mang, lao tới chỗ công hội Thuật Luyện Sư thành Trường Cốc.
Công hội Thuật Luyện Sư trải rộng đại lục, ở bất kỳ nơi nào cũng đều được hưởng danh dự và uy vọng cực cao, mọi người đều phải cho ba phần mặt mũi.
“Phanh”
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vòng máu tươi chiếu vào trời cao, thân thể Kỷ Tử Địch trực tiếp rớt xuống, ngã trên mặt đất miệng lớn thổ huyết, giãy dụa, trong mắt tràn đầy sợ hãi và phẫn nộ.
Tử địch.
Kỷ phu nhân cả kinh kêu một tiếng, vội bước lên trước đỡ con mình, lập tức lấy ra một viên đan dược màu đỏ tươi cho hắn nuốt vào.
Hừ, giết người Tân gia ta còn muốn đi?
Trên bầu trời truyền đến một đạo lãnh ý, sau đó chậm rãi xuất hiện một đoàn hào quang, bay lượn vòng vo vài vòng ở trên không, lập tức rơi trên mặt đất, hiển hóa ra thân ảnh mấy người.
Nhị công tử.
Sắc mặt Kỷ phu nhân lập tức trắng bệch, vội vàng che nhi tử ở sau lưng, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Trong mấy người xuất hiện, toàn bộ đều một bộ lạnh như băng và châm chọc, chính giữa một gã nam tử xấu xí khuôn mặt bẹp, hai mắt lồi ra giống như cóc vậy đang ngồi trên bảo tọa, trong mắt lóe ra vẻ ác độc, lạnh giọng nói:
Kỷ phu nhân, ngươi rất lớn mật đấy!
Thân thể Kỷ phu nhân không khỏi run rẩy, mang theo khóc nức nở nói:
Mong rằng Nhị công tử minh xét, tổng quản đại nhân tuyệt không phải chúng ta giết ah, không nói đến chúng ta không có lá gan này, mặc dù có, cũng không có thực lực này a.
Hừ, không có lá gan này? Tựa hồ có mấy trăm người thấy con của ngươi đầu tiên rút kiếm chỉ tới, mà tổng quản trong lúc đấu lại bỗng nhiên không hiểu bị kiếm khí giết chết, lá gan lớn như vậy, ngươi thật sự khiêm tốn rồi.
“Phốc phốc phốc phốc”
Ngay cả tham gia cũng chưa kịp phát ra, khiếu huyệt trên người những võ giả kia đã bị xuyên qua, nguyên một đám đột tử tại chỗ.
Trong kho củi hậu viện thương hội Mặc Vũ, Lý Vân Tiêu nửa chết nửa sống nằm trong đống củi, một tay giơ lên cao cao, ngón trỏ chỉ thiên, trong miệng thì thào lầm bầm tự nói:
Thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh rồi.
Sau đó hắn thả tay xuống, lại lật người, vùi đầu vào trong đám củi loạn kia.
Yêu Long thở dài một tiếng thật sâu, nhưng trong lòng đã yên tâm lại. Xem ra Lý Vân Tiêu đã hoàn toàn khôi phục, chỉ có điều không cách nào đối mặt với sự thật Khương Sở Nhiên và Mộ Dung Trúc đều vì cứu hắn mà chết thôi.
Mỗi người đều có một mặt yếu ớt, mặc dù là Tuyệt Thế Võ Đế, cũng có khó có thể thừa nhận được.
Kỷ phu nhân bị một màn biến cố trước mắt làm bừng tỉnh khỏi khiếp sợ, trong con mắt trừng lớn mang theo vẻ sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.
Ngươi, ngươi, các ngươi. . .
Người xem náo nhiệt bốn phía nguyên đám đều biến sắc, ý thức được đại sự không ổn, lập tức vội vàng tán đi như ong vỡ tổ, tin tức lập tức cũng bị những người này truyền bá ra.
Mẫu thân đại nhân, cái này, cái này phải làm sao cho phải đây?
Kỷ Tử Địch tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng không có gì bối rối, chỉ là trong lòng không có chủ ý thôi.
“BA~”
Kỷ phu nhân tát tới một cái, hai mắt đỏ bừng, cơ hồ mang theo khóc nức nở nói:
Ngươi, ngươi gây ra đại họa rồi.
Kỷ Tử Địch bụm mặt, nói:
Mẫu thân đại nhân, những người này không phải ta giết.
Kỷ phu nhân run rẩy nói:
Mẫu thân ̣ tự nhiên biết rõ, nhưng người Tân gia sẽ không tin a, hơn nữa những người này đều vì ngươi ra tay cho nên mới chết, khoản sổ sách này vô luận như thế nào cũng đều sẽ bị ghi trên đầu chúng ta thôi.
Nàng sau sợ hãi ngắn ngủi liền lập tức khôi phục một tia trấn định, dù sao cũng đã lăn lộn nhiều năm rồi, nàng kéo Kỷ Tử Địch lại, nói:
Ngươi đi mau, tranh thủ thời gian đi công hội Thuật Luyện Sư tìm Nam thúc, dùng lực lượng của Nam thúc đủ để bảo vệ ngươi bình an, nếu có thể thì nhờ Nam thúc ra mặt thay chúng ta nói chuyện.
Kỷ Tử Địch quật cường nói:
Ta không đi
Kỷ phu nhân dậm chân, giận dữ nói:
Đã đến lúc này rồi, ngươi còn không hiểu chuyện sao?
Sắc mặt tất cả mọi người thương hội Mặc Vũ đều trắng bệch, đã biết chuyện nghiêm trọng. Bọn hắn chưa bao giờ thấy qua phu nhân bối rối như thế bao giờ, hình tượng Kỷ phu nhân ở trong suy nghĩ của bọn hắn vẫn luôn là đoan trang, quả cảm, cơ trí.
Bốn tỳ nữ cũng hoàn toàn không biết làm sao, cẩn thận từng li từng tí đứng bên cạnh kiệu hoa, nghe mùi máu tươi đầy đường, sắc mặt hết sức khó coi.
Kỷ Tử Địch nói:
Vừa rồi hiển nhiên là có cao thủ ra tay, cường giả như vậy bình thường đều dũng khí đầy người, đã dám ra tay thì đương nhiên cũng không sợ Tân gia.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên trời cao, thần thức tản ra nhưng không cảm ứng được gì, chỉ đành cất cao giọng nói:
Vừa rồi đa tạ đại nhân xuất thủ cứu giúp, mong rằng đại nhân có thể hiện thân gặp mặt.
Nhưng không trung không có nửa điểm thanh âm, Kỷ Tử Địch nhíu mày, lần nữa hô mấy lần, vẫn không ai đáp lại.
Kỷ phu nhân cũng hi vọng có người đi ra đảm đương, nhưng lòng lại không ngừng chìm xuống
Thành Trường Cốc chính là một trong các chủ thành của Đông Vực, mà Tân gia và Suất gia càng là hai thế lực lớn chấp chưởng thành Trường Cốc, trong gia tộc có không ít cường giả Võ Đế tọa trấn, còn có các loại cường giả từ bốn phía tụ tập đến đầu nhập vào, căn bản không ai dám gây.
Người ra tay đánh lén kia chỉ sợ đã bỏ trốn mất dạng rồi.
Tử Địch, ngươi nghe vi nương một lần đi, lần này thật sự đã gây đại họa, gây chuyện không tốt cơ nghiêp nhiều năm của thương hội Mặc Vũ sẽ bị hủy hoại trong một đêm đấy.
Kỷ phu nhân bắt đầu cầu khẩn nói:
Ngươi tới giờ đều chỉ biết bế quan tu luyện, căn bản không biết tình đời hiểm ác, hôm nay chỉ có dựa vào thân phận Thuật Luyện Sư của Nam thúc mới có thể có một đường chuyển cơ, nếu ngươi không đi tìm Nam thúc, không chỉ toàn bộ thương hội Mặc Vũ, sợ rằng ngay cả vi nương cũng phải chôn cùng mất thôi, ngươi nhẫn tâm thấy mẫu thân chết sao?
Kỷ phu nhân biết rõ nhi tử của mình luôn thiên lương chính trực, nếu yêu cầu hắn đào tẩu chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên mới cố ý uy hiếp hắn.
Quả nhiên, sắc mặt Kỷ Tử Địch đại biến, nghiêm nghị nói:
Mẫu thân đại nhân thỉnh chờ ta ở đây, ta đi mời Nam thúc đến
Hồng Sam đột nhiên đi ra, nói:
Công tử, ta đi cùng ngươi.
Nàng cũng nhìn ra thế cục trước mắt, sợ rất nhanh cao thủ Tân gia sẽ giết đến tận cửa, chỉ có công hội Thuật Luyện Sư mới là nơi an toàn duy nhất, cho nên nàng liền vội can đảm đứng dậy.
Kỷ phu nhân sao không rõ tâm tư của nàng, hừ lạnh nói:
Ngươi lưu đứng đợi cho ta, Tân nhị công tử đến, còn phải dựa vào mấy người các ngươi khiến Nhị công tử giảm nhiệt khí đấy.
Sắc mặt Hồng Sam thoáng cái liền trắng bạch, biết rõ tính toán của mình thất bại.
Kỷ Tử Địch nói:
Chư vị không cần lo lắng, ta rất nhanh sẽ thỉnh Nam thúc ra, dùng thân phận Nam thúc tất nhiên có thể điều đình việc này.
Hắn quay người lập tức hóa thành một đạo quang mang, lao tới chỗ công hội Thuật Luyện Sư thành Trường Cốc.
Công hội Thuật Luyện Sư trải rộng đại lục, ở bất kỳ nơi nào cũng đều được hưởng danh dự và uy vọng cực cao, mọi người đều phải cho ba phần mặt mũi.
“Phanh”
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vòng máu tươi chiếu vào trời cao, thân thể Kỷ Tử Địch trực tiếp rớt xuống, ngã trên mặt đất miệng lớn thổ huyết, giãy dụa, trong mắt tràn đầy sợ hãi và phẫn nộ.
Tử địch.
Kỷ phu nhân cả kinh kêu một tiếng, vội bước lên trước đỡ con mình, lập tức lấy ra một viên đan dược màu đỏ tươi cho hắn nuốt vào.
Hừ, giết người Tân gia ta còn muốn đi?
Trên bầu trời truyền đến một đạo lãnh ý, sau đó chậm rãi xuất hiện một đoàn hào quang, bay lượn vòng vo vài vòng ở trên không, lập tức rơi trên mặt đất, hiển hóa ra thân ảnh mấy người.
Nhị công tử.
Sắc mặt Kỷ phu nhân lập tức trắng bệch, vội vàng che nhi tử ở sau lưng, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Trong mấy người xuất hiện, toàn bộ đều một bộ lạnh như băng và châm chọc, chính giữa một gã nam tử xấu xí khuôn mặt bẹp, hai mắt lồi ra giống như cóc vậy đang ngồi trên bảo tọa, trong mắt lóe ra vẻ ác độc, lạnh giọng nói:
Kỷ phu nhân, ngươi rất lớn mật đấy!
Thân thể Kỷ phu nhân không khỏi run rẩy, mang theo khóc nức nở nói:
Mong rằng Nhị công tử minh xét, tổng quản đại nhân tuyệt không phải chúng ta giết ah, không nói đến chúng ta không có lá gan này, mặc dù có, cũng không có thực lực này a.
Hừ, không có lá gan này? Tựa hồ có mấy trăm người thấy con của ngươi đầu tiên rút kiếm chỉ tới, mà tổng quản trong lúc đấu lại bỗng nhiên không hiểu bị kiếm khí giết chết, lá gan lớn như vậy, ngươi thật sự khiêm tốn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.