Chương 1962: Nhìn thấu chân thân. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1961: Nhìn thấu chân thân. (2)
Thủy Tiên cả kinh, vội nói:
Phụ hoàng, là ba người bọn hắn khiêu khích và động thủ trước.
Hừ, ánh mắt phụ hoàng ngươi cũng không mù.
Đột nhiên một cổ lực lượng truyền đến, cả người Thủy Tiên như bị xé rách vậy, kinh hô lên một tiếng liền bị kéo ra mấy mét, thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.
Thân thể Lý Vân Tiêu hơi động một chút, vẫn nhịn xuống, nói:
Trước kia đa tạ Hải Hoàng đại nhân cứu giúp, nếu Hải chi sâm lâm đã không chào đón ta, vậy gặp lại sau a.
Hắn quay người muốn đạp lên chiến hạm rời đi.
Đứng lại.
Thanh âm Hải Hoàng lạnh lùng nói:
Hải chi sâm lâm ta há lại cho ngươi tùy ý tới lui?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
Là Thủy Tiên dẫn ta tới đốt Thất Tinh Đăng cứu mẹ, nếu không nơi này ngươi cho rằng ta muốn đến sao?
Trong lòng của hắn cũng sinh ra bất mãn, ân tình thì ân tình, nhưng nếu đối phương đã không chào đón, hắn cũng không muốn ở lâu.
Thanh âm kia vẫn lạnh lùng nói:
Hừ, năm đó ngươi không phải trăm phương ngàn kế muốn tới đây sao?
Toàn thân Lý Vân Tiêu chấn động, sợ hãi nói:
Ngươi, ngươi nói cái gì?
Ha ha đừng tưởng rằng ngươi đổi một thân phận mới thì ta liền không biết là ngươi, Phá Quân Võ Đế Cổ Phi Dương!
Thanh âm kia cười ha hả, nói:
Ta ở trong Hải Hoàng Điện chờ ngươi, chuyện kiếp trước kiếp này, hôm nay liền chấm dứt đi.
Diệp Phàm cả kinh nói:
Vân Tiêu đại ca, ngươi, ngươi thật là Tuyệt Thế Võ Đế Cổ Phi Dương đại nhân sao?
Lần trước Bạc Vũ Kình từng nói như vậy, hắn vẫn bán tín bán nghi, hiện giờ ngay cả Hải Hoàng cũng nói như thế, khiến hắn không khỏi tin tưởng hơn.
Sặt mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng, nhẹ nhàng gật đầu nói:
Ta chính là Cổ Phi Dương, nguyên do trong đó quá mức phức tạp, trong lúc nhất thời khó có thể nói rõ được.
Oa, khó trách Vân Tiêu đại ca lợi hại như vậy
Diệp Phàm kích động nói:
Ngươi, ngài dĩ nhiên chính là thần tượng mà ta một mực sùng bái, Cổ Phi Dương đại nhân!
Mặt mũi hắn tràn đầy hưng phấn, một bộ sùng bái dị thường, chỉ thiếu nước lấy giấy bút ra xin chữ kí thôi.
Thần sắc trên mặt Lý Vân Tiêu âm trầm bất định, hắn mặc dù biết sự lợi hại của Chân Thực Chi Nhãn nhưng cũng không nghĩ đến đối phương thậm chí ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra.
Sao hả, sợ sao?
Thanh âm kia nhẹ nhàng cười cười:
Ha ha.
Nếu Hải Hoàng đại nhân đã tương mời, coi như là sợ cũng phải đến ah, nếu không lại đuổi ta đến chân trời góc biển, dùng thực lực ta hiện giờ còn không phải sẽ bị ngươi miểu sát trong một giây sao?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt đáp lại, liền đi đến phía trước, một bước ngàn dặm.
Diệp Phàm cũng vội thu Nặc Á chi chu, theo sát ở phía sau, bước tiến của hắn cũng thập phần nhanh, thi triển ra cũng không bị Lý Vân Tiêu kéo khoảng cách quá xa.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi đến xa xa, không gian dưới chân không ngừng co rút lại, bầu trời lui ra phía sau.
Sau thời gian uống cạn chung trà, phía trước một mảnh xanh lá mạ, linh khí nhẹ nhàng phả vào mặt, hội tụ thành tia nước nhỏ, trôi trên mặt và trên da thịt, vô cùng thoải mái.
Lý Vân Tiêu nhìn qua mọi nơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau một lúc, hắn mới mở mắt ra, lộ ra Nguyệt Đồng, đi đến một phương hướng cổ quái.
Đi chưa được mấy bước, cảnh tượng trước mắt đã biến hóa, mây mù tản ra, một hòn đảo cự đại phiêu phù trên mặt biển.
Trong đó mơ hồ có cung điện điểm xuyết, dù chưa lộ ra chân dung, lại có một cổ uy áp lăng không đập vào mặt.
Trên hòn đảo kia đều là đại thụ che trời, so với lúc trước nhìn thấy còn lớn hơn vài phần, hiển nhiên là di tích sót lại từ thời Thượng Cổ.
Diệp Phàm cả kinh nói:
Hải chi sâm lâm quả nhiên là một trong Di Thất Không Gian, dùng hoàn cảnh Thiên Võ Giới hiện giờ, căn bản không cách nào sinh trưởng cổ thụ lớn như thế được.
Di Thất Không Gian sao? Mặc dù vậy thì cũng là một Di Thất Không Gian vô dụng.
Lý Vân Tiêu nói khẽ, nếu nơi này tồn tại cơ hội thành Thần thì sớm đã có cường giả Thần Cảnh xuất hiện rồi.
Ngươi có thể tìm được cửa vào, xem ra nha đầu Thủy Tiên kia đã nói hết bí mật cho ngươi biết rồi.
Thanh âm Hải Hoàng truyền đến, có loại cảm giác như im lặng.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, lúc trước khi tìm kiếm di chỉ Vương cung Đông Hải chính là loại cấm chế cổ quái này, Thủy Tiên trong lúc vô tình nói câu nó không khác gì Hải Hoàng Điện, lúc này mới bị mọi người ghi ở trong lòng.
Nhưng mặc dù hắn giải thích, Hải Hoàng tất nhiên cũng không tin, cho nên không có gì phải giải thích cả, hắn cười cười bay vào cự đảo kia.
Thẳng đến kia đứng trên không, quan sát xuống dưới mới phát hiện sự hùng vỹ của nó. Dưới đại thụ thấp thoáng, lộ ra mảnh nhỏ kiến trúc, tầng tầng lớp lớp, không ít kiến trúc loại nhỏ vậy mà trực tiếp dựng ở trên thân cây.
Lý Vân Tiêu quan sát một hồi, trong những cây cối kia tựa hồ còn che dấu cấm chế cực kỳ lợi hại, nhưng không cách nào ngăn trở Nguyệt Đồng chi lực của hắn được, thoáng cái đã nhìn thấy chủ điện, bay xuống phía dưới.
Tốc độ bay của hắn rất chậm, đây chính là một trong những nơi quyền thế nhất thiên hạ, mặc dù lấy tính tình cuồng vọng không bị trói buộc của hắn, giờ phút này thực lực có hạn, cũng không dám quá mức làm càn.
Hai người thoáng một phát rơi vào điện trước trên đất trống, cách đó không xa tạo hình lấy một cái cự đại liên hoa đài, bộ dáng đang cùng cái kia như thế ta nghe thấy độc nhất vô nhị.
Trung ương đất trống dựng thẳng một pho tượng, dưới hào quang bao phủ đừng nói là gương mặt, coi như là tư thái của pho tượng cũng khó mà thấy rõ ràng.
Diệp Phàm trực tiếp nhắm mắt lại, cả kinh nói:
Đâm vào ánh mắt ta đau quá.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, không hề kiêng kị nhìn vào pho tượng kia, trong mơ hồ đó có thể thấy được góc cạnh pho tượng, pháp tướng trang nghiêm, khuôn mặt từ bi .
Hắn âm thầm tự định giá nói: đây chính là tổ tiên Ba gia đời thứ nhất, Hải Thần đại nhân.
Hai người lúc này đi vào đại điện kia, trên toàn bộ hòn đảo hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm trùng cá chim thú, không nghe thấy nửa điểm tiếng người nào cả.
Cây cột của đại điện cao hơn mười trượng, trên đó điêu khắc lấy các loại đồ án hoa văn, rất nhiều đều là ghi chép một ít tin tức cổ xưa, kể cả các loại hình thái tạo hình Chân Linh.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên hơi co lại, chỉ thấy trên những cây cột kia miêu tả không ít văn tự, những văn tự kia đều cổ quái đến cực điểm, nhưng hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra, tất cả đều là Ma Ha cổ tự không trọn vẹn, trên cơ bản mỗi cái đều thiếu khuyết bút họa nhất định.
Vân Tiêu đại ca. . .
Diệp Phàm cũng là kinh hô lên, nhìn những tàn tự kia khiếp sợ không thôi, hắn đối với Ma Ha cổ tự cũng có được hiểu rõ nhất định, tự nhiên biết rõ sự thần kỳ của thứ này .
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
Ma Ha cổ tự đại biểu chính là Thiên Địa quy tắc, mỗi chữ đều là hóa thân quy tắc, có thiên địa lực lượng ngưng tụ mà thành. Những phù điêu này không có khả năng khắc ra hình thái loại chữ này, cho nên chỉ có thể bút họa thiếu khuyết.
Thủy Tiên cả kinh, vội nói:
Phụ hoàng, là ba người bọn hắn khiêu khích và động thủ trước.
Hừ, ánh mắt phụ hoàng ngươi cũng không mù.
Đột nhiên một cổ lực lượng truyền đến, cả người Thủy Tiên như bị xé rách vậy, kinh hô lên một tiếng liền bị kéo ra mấy mét, thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.
Thân thể Lý Vân Tiêu hơi động một chút, vẫn nhịn xuống, nói:
Trước kia đa tạ Hải Hoàng đại nhân cứu giúp, nếu Hải chi sâm lâm đã không chào đón ta, vậy gặp lại sau a.
Hắn quay người muốn đạp lên chiến hạm rời đi.
Đứng lại.
Thanh âm Hải Hoàng lạnh lùng nói:
Hải chi sâm lâm ta há lại cho ngươi tùy ý tới lui?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
Là Thủy Tiên dẫn ta tới đốt Thất Tinh Đăng cứu mẹ, nếu không nơi này ngươi cho rằng ta muốn đến sao?
Trong lòng của hắn cũng sinh ra bất mãn, ân tình thì ân tình, nhưng nếu đối phương đã không chào đón, hắn cũng không muốn ở lâu.
Thanh âm kia vẫn lạnh lùng nói:
Hừ, năm đó ngươi không phải trăm phương ngàn kế muốn tới đây sao?
Toàn thân Lý Vân Tiêu chấn động, sợ hãi nói:
Ngươi, ngươi nói cái gì?
Ha ha đừng tưởng rằng ngươi đổi một thân phận mới thì ta liền không biết là ngươi, Phá Quân Võ Đế Cổ Phi Dương!
Thanh âm kia cười ha hả, nói:
Ta ở trong Hải Hoàng Điện chờ ngươi, chuyện kiếp trước kiếp này, hôm nay liền chấm dứt đi.
Diệp Phàm cả kinh nói:
Vân Tiêu đại ca, ngươi, ngươi thật là Tuyệt Thế Võ Đế Cổ Phi Dương đại nhân sao?
Lần trước Bạc Vũ Kình từng nói như vậy, hắn vẫn bán tín bán nghi, hiện giờ ngay cả Hải Hoàng cũng nói như thế, khiến hắn không khỏi tin tưởng hơn.
Sặt mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng, nhẹ nhàng gật đầu nói:
Ta chính là Cổ Phi Dương, nguyên do trong đó quá mức phức tạp, trong lúc nhất thời khó có thể nói rõ được.
Oa, khó trách Vân Tiêu đại ca lợi hại như vậy
Diệp Phàm kích động nói:
Ngươi, ngài dĩ nhiên chính là thần tượng mà ta một mực sùng bái, Cổ Phi Dương đại nhân!
Mặt mũi hắn tràn đầy hưng phấn, một bộ sùng bái dị thường, chỉ thiếu nước lấy giấy bút ra xin chữ kí thôi.
Thần sắc trên mặt Lý Vân Tiêu âm trầm bất định, hắn mặc dù biết sự lợi hại của Chân Thực Chi Nhãn nhưng cũng không nghĩ đến đối phương thậm chí ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra.
Sao hả, sợ sao?
Thanh âm kia nhẹ nhàng cười cười:
Ha ha.
Nếu Hải Hoàng đại nhân đã tương mời, coi như là sợ cũng phải đến ah, nếu không lại đuổi ta đến chân trời góc biển, dùng thực lực ta hiện giờ còn không phải sẽ bị ngươi miểu sát trong một giây sao?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt đáp lại, liền đi đến phía trước, một bước ngàn dặm.
Diệp Phàm cũng vội thu Nặc Á chi chu, theo sát ở phía sau, bước tiến của hắn cũng thập phần nhanh, thi triển ra cũng không bị Lý Vân Tiêu kéo khoảng cách quá xa.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi đến xa xa, không gian dưới chân không ngừng co rút lại, bầu trời lui ra phía sau.
Sau thời gian uống cạn chung trà, phía trước một mảnh xanh lá mạ, linh khí nhẹ nhàng phả vào mặt, hội tụ thành tia nước nhỏ, trôi trên mặt và trên da thịt, vô cùng thoải mái.
Lý Vân Tiêu nhìn qua mọi nơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau một lúc, hắn mới mở mắt ra, lộ ra Nguyệt Đồng, đi đến một phương hướng cổ quái.
Đi chưa được mấy bước, cảnh tượng trước mắt đã biến hóa, mây mù tản ra, một hòn đảo cự đại phiêu phù trên mặt biển.
Trong đó mơ hồ có cung điện điểm xuyết, dù chưa lộ ra chân dung, lại có một cổ uy áp lăng không đập vào mặt.
Trên hòn đảo kia đều là đại thụ che trời, so với lúc trước nhìn thấy còn lớn hơn vài phần, hiển nhiên là di tích sót lại từ thời Thượng Cổ.
Diệp Phàm cả kinh nói:
Hải chi sâm lâm quả nhiên là một trong Di Thất Không Gian, dùng hoàn cảnh Thiên Võ Giới hiện giờ, căn bản không cách nào sinh trưởng cổ thụ lớn như thế được.
Di Thất Không Gian sao? Mặc dù vậy thì cũng là một Di Thất Không Gian vô dụng.
Lý Vân Tiêu nói khẽ, nếu nơi này tồn tại cơ hội thành Thần thì sớm đã có cường giả Thần Cảnh xuất hiện rồi.
Ngươi có thể tìm được cửa vào, xem ra nha đầu Thủy Tiên kia đã nói hết bí mật cho ngươi biết rồi.
Thanh âm Hải Hoàng truyền đến, có loại cảm giác như im lặng.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, lúc trước khi tìm kiếm di chỉ Vương cung Đông Hải chính là loại cấm chế cổ quái này, Thủy Tiên trong lúc vô tình nói câu nó không khác gì Hải Hoàng Điện, lúc này mới bị mọi người ghi ở trong lòng.
Nhưng mặc dù hắn giải thích, Hải Hoàng tất nhiên cũng không tin, cho nên không có gì phải giải thích cả, hắn cười cười bay vào cự đảo kia.
Thẳng đến kia đứng trên không, quan sát xuống dưới mới phát hiện sự hùng vỹ của nó. Dưới đại thụ thấp thoáng, lộ ra mảnh nhỏ kiến trúc, tầng tầng lớp lớp, không ít kiến trúc loại nhỏ vậy mà trực tiếp dựng ở trên thân cây.
Lý Vân Tiêu quan sát một hồi, trong những cây cối kia tựa hồ còn che dấu cấm chế cực kỳ lợi hại, nhưng không cách nào ngăn trở Nguyệt Đồng chi lực của hắn được, thoáng cái đã nhìn thấy chủ điện, bay xuống phía dưới.
Tốc độ bay của hắn rất chậm, đây chính là một trong những nơi quyền thế nhất thiên hạ, mặc dù lấy tính tình cuồng vọng không bị trói buộc của hắn, giờ phút này thực lực có hạn, cũng không dám quá mức làm càn.
Hai người thoáng một phát rơi vào điện trước trên đất trống, cách đó không xa tạo hình lấy một cái cự đại liên hoa đài, bộ dáng đang cùng cái kia như thế ta nghe thấy độc nhất vô nhị.
Trung ương đất trống dựng thẳng một pho tượng, dưới hào quang bao phủ đừng nói là gương mặt, coi như là tư thái của pho tượng cũng khó mà thấy rõ ràng.
Diệp Phàm trực tiếp nhắm mắt lại, cả kinh nói:
Đâm vào ánh mắt ta đau quá.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, không hề kiêng kị nhìn vào pho tượng kia, trong mơ hồ đó có thể thấy được góc cạnh pho tượng, pháp tướng trang nghiêm, khuôn mặt từ bi .
Hắn âm thầm tự định giá nói: đây chính là tổ tiên Ba gia đời thứ nhất, Hải Thần đại nhân.
Hai người lúc này đi vào đại điện kia, trên toàn bộ hòn đảo hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm trùng cá chim thú, không nghe thấy nửa điểm tiếng người nào cả.
Cây cột của đại điện cao hơn mười trượng, trên đó điêu khắc lấy các loại đồ án hoa văn, rất nhiều đều là ghi chép một ít tin tức cổ xưa, kể cả các loại hình thái tạo hình Chân Linh.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên hơi co lại, chỉ thấy trên những cây cột kia miêu tả không ít văn tự, những văn tự kia đều cổ quái đến cực điểm, nhưng hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra, tất cả đều là Ma Ha cổ tự không trọn vẹn, trên cơ bản mỗi cái đều thiếu khuyết bút họa nhất định.
Vân Tiêu đại ca. . .
Diệp Phàm cũng là kinh hô lên, nhìn những tàn tự kia khiếp sợ không thôi, hắn đối với Ma Ha cổ tự cũng có được hiểu rõ nhất định, tự nhiên biết rõ sự thần kỳ của thứ này .
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
Ma Ha cổ tự đại biểu chính là Thiên Địa quy tắc, mỗi chữ đều là hóa thân quy tắc, có thiên địa lực lượng ngưng tụ mà thành. Những phù điêu này không có khả năng khắc ra hình thái loại chữ này, cho nên chỉ có thể bút họa thiếu khuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.