Chương 829: Nhớ lại. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 827: Nhớ lại. (1)
Toàn thân Mạc Hoa Nguyên chấn động, giống như có dòng điện chạy qua người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Đây là tỷ thí tuyệt đối không được thua.
Vinh dự của sư tôn, còn có hứa hẹn với Lôi Phong thương hội, những thứ này còn trọng yếu hơn mạng của hắn, cho dù là chết cũng không thể thua!
Trong mắt Mạc Hoa Nguyên bắn ra hai đạo tinh quang, sợ hãi và bối rối đã quét sạch, thủ pháp của hắn dần chậm lại, thân thể dần dần tiến vào trạng thái tâm bình khí hòa, không bao giờ bị ngoại giới quấy nhiễu nữa, khí chất đã biến đổi.
Cẩn Huyên cùng Tiểu Huyền Tử ba người đều mở to mắt, nghe không rõ ràng cho lắm. Hình như là Lý Vân Tiêu đang giáo huấn Mạc Hoa Nguyên, mà Mạc Hoa Nguyên thì im lặng tiếp nhận, chuyện này làm cho bọn họ hoàn toàn không hiểu gì cả.
Thần sắc Viên Cao Hàn càng ngày càng ngưng trọng, tuy Mạc Hoa Nguyên vào lúc này đã rớt lại phía sau không ít, nhưng bằng vào bát giai hồn lực, chỉ cần phía sau không phạm sai lầm, muốn chuyển bại thành thắng vẫn có hi vọng. Nhưng làm cho Viên Cao Hàn cảm thấy thập phần phiền muộn là, cuộc tỷ thí này tiết tấu dường như hoàn toàn bị Lý Vân Tiêu khống chế trong tay, tất cả đều lấy hắn làm trung tâm, Mạc Hoa Nguyên giống như biến thành phụ gia.
Loại hiện tượng này cực dễ dàng xuất hiện khi tình huống hai người chênh lệch quá lớn, đều lấy người thực lực mạnh làm chủ đạo, hiện tại hoàn toàn ngược lại.
Quá trình cô đọng dần dần tiến tới cuối cùng, hai người nhanh chóng tiến vào quá trình ngưng hình.
Tuy Mạc Hoa Nguyên trên đường phạm quá nhiều sai lầm, nhưng mà tốc độ còn vượt qua Lý Vân Tiêu một bậc, hắn đột nhiên mở miệng nói:
- Từ khi bắt đầu tới bây giờ, chiết xuất, cô đọng, ta đều thua. Ngươi rất cường đại, thực rất cường đại, cường đại tới mức ta không biết phải làm sao.
Hắn vừa mới mở miệng, lập tức làm cho Cẩn Huyên, Ổ Sâm cùng Tiểu Huyền Tử chấn động, ba người ngây ngốc giống như mất đi năng lực suy nghĩ.
Mạc đại sư nói cái gì? Nói hắn thua? Lý Vân Tiêu cường đại đến làm cho hắn không biết làm sao? Ba người biểu lộ ngây ngốc, tròng mắt mở to không nhúc nhích.
- Ta cũng không có khoa trương, ngươi tuyệt đối là người trẻ tuổi có thuật đạo đệ nhất nhân của Thiên Võ Giới này.
Mạc Hoa Nguyên không chút nào tiếc rẻ tán thưởng của mình, sắc mặt trầm xuống, ngưng giọng nói:
- Nếu ban đầu ngươi không nhắc nhở ta, tùy ý ta bối rối, cuộc tỷ thí này ngươi thực sự đã thắng. Nhưng mà... Ta nên cám ơn ngươi, kịp thời kéo ta từ trạng thái phân tâm trở về, cho nên kết quả là ngươi thua, nhưng mà ta sẽ không lấy mạng của ngươi.
- Ah? Hẳn là ngươi có thủ đoạn ở quá trình ngưng hình sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày lại, không cho là đúng, bây giờ đã tiến vào trạng thái chạy nước rút, trong sản phẩm dưới ngũ giải của thuật đạo, bởi vì không có lôi kiếp cho nên rất ít xảy ra biến hóa lớn. Mà giờ khắc này hắn luyện chế đan dược có phẩm chất cao hơn Mạc Hoa Nguyên không ít, chỉ cần mãi cho đến cuối cùng không xảy ra sai lầm gì, chính là hắn thắng, mà với thuật đạo của hắn, hắn không cho rằng mình có sai lầm gì
- Đúng vậy, dưới ngũ giải khi ngưng hình không có lôi kiếp, lôi phù là một loại, hỏa diễm cường đại là một loại. Ngươi mặc dù có thần hỏa thập giai, nhưng ta đã sớm nhìn ra hồn lực của ngươi chèo chống không nổi, không có khả năng thi triển khi ở trạng thái chạy nước rút này. Về phần lôi phù, nó là đồ vật tiểu hài tử mới sử dụng, năm đó ta rời khỏi Thánh Vực thì sư tôn truyền thụ cho ta một vật.
Trong mắt Mạc Hoa Nguyên mang theo tự tin cường đại, vào thời khắc này, hắn giống như đã chiến thắng, dùng tư thái của người chiến thắng nhìn qua Lý Vân Tiêu, khôi phục tự tin bát giai thuật luyện sư nên có.
Trong lòng Lý Vân Tiêu trầm xuống, tự tin này không phải giả bộ mà có, mà nhất định là nắm chắc bài, hắn lập tức truyền âm hỏi:
- Lão Viên, ngươi truyền thụ cho hắn thứ gì? Nhanh nói ra đi, nếu ta thua thì ngươi cũng xong đời.
Trong mắt Viên Cao Hàn mang theo hào quang vui sướng, cười to nói:
- Ha ha, chẳng lẽ hắn thực nắm giữ? Không tệ, không hổ là đệ tử ta!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu hơi đổi, ngay cả Viên Cao Hàn cũng nói như thế, xem ra thật có chút danh đường rồi, hắn không tự giác cảnh giác lên.
Mạc Hoa Nguyên giơ tay lên, hai ngón tay nhẹ nhàng niết một cái, lập tức một đạo kim quang bắn ra từ lòng bàn tay, dần dần ngưng tụ thành văn tự kim quang sáng lạn trên không trung, hai ngón tay của hắn biến đổi, tụ rồi mở ra lần nữa, lại một đạo quang mang bay lên, xuất hiện một văn tự có hào quang nhu hòa.
Đúng là kim sắc thượng cổ khoa đẩu văn!
Hơn nữa trừ một chữ Viên Cao Hàn truyền thụ cho Lý Vân Tiêu ra, duy nhất còn lại cái thứ hai, chính là hai văn tự hắn nắm giữ sâu nhất, chính là pháp quyết thời điểm kết đan.
Mà âm phù tối nghĩa trong miệng Mạc Hoa Nguyên vang lên, hai tay lập tức biến hóa, hai thượng cổ kinh văn trực tiếp đánh vào trong nguyên liệu, đan khí không ngừng tăng lên, phẩm chất dần dần ngưng thực, đan hương bắn ra bốn phía.
- Ha ha, tiểu tử, nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ ra a, ngươi thua chắc rồi.
Viên Cao Hàn nhịn không được cười ha hả, tuy trên đường vẫn là Lý Vân Tiêu chiếm thượng phong, nhưng kết quả vẫn là đồ đệ hắn thắng, làm sư phó tự nhiên cao hứng.
Lý Vân Tiêu cũng thầm kêu không tốt, thời điểm hai khoa đẩu văn kia xuất hiện, hắn đã cảm thấy tình huống không đúng. Tình thế hiện tại nghịch chuyển, ánh mắt của hắn trầm xuống, hắn thu hồi tâm tư lại, Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết không ngừng tăng thêm tốc độ, huyễn hóa ra tầng tầng ảo ảnh.
Viên Cao Hàn vui vẻ nói:
- Vô dụng, Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết tuy cường đại, nhưng cũng chỉ có Cổ Phi Dương là cửu giai thuật luyện sư sáng chế, mà đồ nhi ta thi triển chính là áo nghãi thần cảnh! Trừ phi ngươi có thể thi triển như Cổ Phi Dương, có lẽ còn có một tia hy vọng, nhưng mà chuyện này sao có thể...
Lý Vân Tiêu không nói một lời, một đạo linh hồn trực tiếp hiện ra trong Giới Thần Bi, bắt đầu thi triển Đại Diễn Thần Quyết, mà đối ứng, từ bản thể của hắn có hào quang thượng cổ kinh văn hiện ra, mặc dù không có văn tự lăng không xuất hiện, nhưng lại có hàm ý khó nói nên lời, vào thời điểm này tỏa ra hào quang thần thánh.
- Ngươi...
Viên Cao Hàn cùng Mạc Hoa Nguyên đồng thời cả kinh, Mạc Hoa Nguyên không rõ vì cái gì Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết lại sinh ra hiệu quả như thế, mà Viên Cao Hàn thì biết rõ, đây là bản thể cùng phân thân đồng thời thi triển thuật đạo khác nhau, sinh ra hiệu quả điệp gia, Lý Vân Tiêu có hồn lực một số gần như khô kiệt, nhưng mà dùng phân thân lại có thể duy trì một lúc.
Nhưng làm cho Viên Cao Hàn dần dần biến sắc là, hồn lực của Lý Vân Tiêu vào lúc này không chỉ không có khô kiệt, nếu không chậm rãi tích súc, chứa đựng, chuẩn bị làm một kích cuối cùng.
- Xảy ra chuyện gì, đây là pháp quyết gì?
Trong lòng Viên Cao Hàn tràn đầy nghi hoặc.
- Ngươi thực thắng sao? Bổn tọa cả đời này còn chưa bao giờ thua qua, bất kể là ngươi hay bất cứ kẻ nào!
Toàn thân Mạc Hoa Nguyên chấn động, giống như có dòng điện chạy qua người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Đây là tỷ thí tuyệt đối không được thua.
Vinh dự của sư tôn, còn có hứa hẹn với Lôi Phong thương hội, những thứ này còn trọng yếu hơn mạng của hắn, cho dù là chết cũng không thể thua!
Trong mắt Mạc Hoa Nguyên bắn ra hai đạo tinh quang, sợ hãi và bối rối đã quét sạch, thủ pháp của hắn dần chậm lại, thân thể dần dần tiến vào trạng thái tâm bình khí hòa, không bao giờ bị ngoại giới quấy nhiễu nữa, khí chất đã biến đổi.
Cẩn Huyên cùng Tiểu Huyền Tử ba người đều mở to mắt, nghe không rõ ràng cho lắm. Hình như là Lý Vân Tiêu đang giáo huấn Mạc Hoa Nguyên, mà Mạc Hoa Nguyên thì im lặng tiếp nhận, chuyện này làm cho bọn họ hoàn toàn không hiểu gì cả.
Thần sắc Viên Cao Hàn càng ngày càng ngưng trọng, tuy Mạc Hoa Nguyên vào lúc này đã rớt lại phía sau không ít, nhưng bằng vào bát giai hồn lực, chỉ cần phía sau không phạm sai lầm, muốn chuyển bại thành thắng vẫn có hi vọng. Nhưng làm cho Viên Cao Hàn cảm thấy thập phần phiền muộn là, cuộc tỷ thí này tiết tấu dường như hoàn toàn bị Lý Vân Tiêu khống chế trong tay, tất cả đều lấy hắn làm trung tâm, Mạc Hoa Nguyên giống như biến thành phụ gia.
Loại hiện tượng này cực dễ dàng xuất hiện khi tình huống hai người chênh lệch quá lớn, đều lấy người thực lực mạnh làm chủ đạo, hiện tại hoàn toàn ngược lại.
Quá trình cô đọng dần dần tiến tới cuối cùng, hai người nhanh chóng tiến vào quá trình ngưng hình.
Tuy Mạc Hoa Nguyên trên đường phạm quá nhiều sai lầm, nhưng mà tốc độ còn vượt qua Lý Vân Tiêu một bậc, hắn đột nhiên mở miệng nói:
- Từ khi bắt đầu tới bây giờ, chiết xuất, cô đọng, ta đều thua. Ngươi rất cường đại, thực rất cường đại, cường đại tới mức ta không biết phải làm sao.
Hắn vừa mới mở miệng, lập tức làm cho Cẩn Huyên, Ổ Sâm cùng Tiểu Huyền Tử chấn động, ba người ngây ngốc giống như mất đi năng lực suy nghĩ.
Mạc đại sư nói cái gì? Nói hắn thua? Lý Vân Tiêu cường đại đến làm cho hắn không biết làm sao? Ba người biểu lộ ngây ngốc, tròng mắt mở to không nhúc nhích.
- Ta cũng không có khoa trương, ngươi tuyệt đối là người trẻ tuổi có thuật đạo đệ nhất nhân của Thiên Võ Giới này.
Mạc Hoa Nguyên không chút nào tiếc rẻ tán thưởng của mình, sắc mặt trầm xuống, ngưng giọng nói:
- Nếu ban đầu ngươi không nhắc nhở ta, tùy ý ta bối rối, cuộc tỷ thí này ngươi thực sự đã thắng. Nhưng mà... Ta nên cám ơn ngươi, kịp thời kéo ta từ trạng thái phân tâm trở về, cho nên kết quả là ngươi thua, nhưng mà ta sẽ không lấy mạng của ngươi.
- Ah? Hẳn là ngươi có thủ đoạn ở quá trình ngưng hình sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày lại, không cho là đúng, bây giờ đã tiến vào trạng thái chạy nước rút, trong sản phẩm dưới ngũ giải của thuật đạo, bởi vì không có lôi kiếp cho nên rất ít xảy ra biến hóa lớn. Mà giờ khắc này hắn luyện chế đan dược có phẩm chất cao hơn Mạc Hoa Nguyên không ít, chỉ cần mãi cho đến cuối cùng không xảy ra sai lầm gì, chính là hắn thắng, mà với thuật đạo của hắn, hắn không cho rằng mình có sai lầm gì
- Đúng vậy, dưới ngũ giải khi ngưng hình không có lôi kiếp, lôi phù là một loại, hỏa diễm cường đại là một loại. Ngươi mặc dù có thần hỏa thập giai, nhưng ta đã sớm nhìn ra hồn lực của ngươi chèo chống không nổi, không có khả năng thi triển khi ở trạng thái chạy nước rút này. Về phần lôi phù, nó là đồ vật tiểu hài tử mới sử dụng, năm đó ta rời khỏi Thánh Vực thì sư tôn truyền thụ cho ta một vật.
Trong mắt Mạc Hoa Nguyên mang theo tự tin cường đại, vào thời khắc này, hắn giống như đã chiến thắng, dùng tư thái của người chiến thắng nhìn qua Lý Vân Tiêu, khôi phục tự tin bát giai thuật luyện sư nên có.
Trong lòng Lý Vân Tiêu trầm xuống, tự tin này không phải giả bộ mà có, mà nhất định là nắm chắc bài, hắn lập tức truyền âm hỏi:
- Lão Viên, ngươi truyền thụ cho hắn thứ gì? Nhanh nói ra đi, nếu ta thua thì ngươi cũng xong đời.
Trong mắt Viên Cao Hàn mang theo hào quang vui sướng, cười to nói:
- Ha ha, chẳng lẽ hắn thực nắm giữ? Không tệ, không hổ là đệ tử ta!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu hơi đổi, ngay cả Viên Cao Hàn cũng nói như thế, xem ra thật có chút danh đường rồi, hắn không tự giác cảnh giác lên.
Mạc Hoa Nguyên giơ tay lên, hai ngón tay nhẹ nhàng niết một cái, lập tức một đạo kim quang bắn ra từ lòng bàn tay, dần dần ngưng tụ thành văn tự kim quang sáng lạn trên không trung, hai ngón tay của hắn biến đổi, tụ rồi mở ra lần nữa, lại một đạo quang mang bay lên, xuất hiện một văn tự có hào quang nhu hòa.
Đúng là kim sắc thượng cổ khoa đẩu văn!
Hơn nữa trừ một chữ Viên Cao Hàn truyền thụ cho Lý Vân Tiêu ra, duy nhất còn lại cái thứ hai, chính là hai văn tự hắn nắm giữ sâu nhất, chính là pháp quyết thời điểm kết đan.
Mà âm phù tối nghĩa trong miệng Mạc Hoa Nguyên vang lên, hai tay lập tức biến hóa, hai thượng cổ kinh văn trực tiếp đánh vào trong nguyên liệu, đan khí không ngừng tăng lên, phẩm chất dần dần ngưng thực, đan hương bắn ra bốn phía.
- Ha ha, tiểu tử, nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ ra a, ngươi thua chắc rồi.
Viên Cao Hàn nhịn không được cười ha hả, tuy trên đường vẫn là Lý Vân Tiêu chiếm thượng phong, nhưng kết quả vẫn là đồ đệ hắn thắng, làm sư phó tự nhiên cao hứng.
Lý Vân Tiêu cũng thầm kêu không tốt, thời điểm hai khoa đẩu văn kia xuất hiện, hắn đã cảm thấy tình huống không đúng. Tình thế hiện tại nghịch chuyển, ánh mắt của hắn trầm xuống, hắn thu hồi tâm tư lại, Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết không ngừng tăng thêm tốc độ, huyễn hóa ra tầng tầng ảo ảnh.
Viên Cao Hàn vui vẻ nói:
- Vô dụng, Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết tuy cường đại, nhưng cũng chỉ có Cổ Phi Dương là cửu giai thuật luyện sư sáng chế, mà đồ nhi ta thi triển chính là áo nghãi thần cảnh! Trừ phi ngươi có thể thi triển như Cổ Phi Dương, có lẽ còn có một tia hy vọng, nhưng mà chuyện này sao có thể...
Lý Vân Tiêu không nói một lời, một đạo linh hồn trực tiếp hiện ra trong Giới Thần Bi, bắt đầu thi triển Đại Diễn Thần Quyết, mà đối ứng, từ bản thể của hắn có hào quang thượng cổ kinh văn hiện ra, mặc dù không có văn tự lăng không xuất hiện, nhưng lại có hàm ý khó nói nên lời, vào thời điểm này tỏa ra hào quang thần thánh.
- Ngươi...
Viên Cao Hàn cùng Mạc Hoa Nguyên đồng thời cả kinh, Mạc Hoa Nguyên không rõ vì cái gì Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết lại sinh ra hiệu quả như thế, mà Viên Cao Hàn thì biết rõ, đây là bản thể cùng phân thân đồng thời thi triển thuật đạo khác nhau, sinh ra hiệu quả điệp gia, Lý Vân Tiêu có hồn lực một số gần như khô kiệt, nhưng mà dùng phân thân lại có thể duy trì một lúc.
Nhưng làm cho Viên Cao Hàn dần dần biến sắc là, hồn lực của Lý Vân Tiêu vào lúc này không chỉ không có khô kiệt, nếu không chậm rãi tích súc, chứa đựng, chuẩn bị làm một kích cuối cùng.
- Xảy ra chuyện gì, đây là pháp quyết gì?
Trong lòng Viên Cao Hàn tràn đầy nghi hoặc.
- Ngươi thực thắng sao? Bổn tọa cả đời này còn chưa bao giờ thua qua, bất kể là ngươi hay bất cứ kẻ nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.