Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1689: Nỏ mạnh hết đà. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1688: Nỏ mạnh hết đà. (1)

Tất cả người Hải tộc đều tránh lui ngàn mét, từ xa xa quan sát ấy, loại đối oanh cấp bậc này căn bản không phải bọn hắn có thể nhúng tay vào được, đi qua khẳng định sẽ trực tiếp thành cặn bã.

Nhuận Tường trong lòng kinh sợ, vội vàng quát:

Cự kình.

Cách đó không xa, cái kia hai đầu lam cự kình bắt đầu trồi lên mặt nước, phun ra đại lượng sinh vật biển đê giai trút xuống dưới

“Hừ”

Bắc Minh Lai Phong hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện ra cười lạnh, nói:

Bước Nhảy Không Gian

Hiện giờ đã quyết định không tiếc tất cả cũng phải đánh chết đầu Cự Thú kia rồi, hắn cũng căn bản không hề cân nhắc tiêu hao nguyên thạch nữa.

Chiến hạm thoáng cái trốn vào hư không, đại lượng sinh vật biển đê giai trực tiếp đổ vào trong biển rộng, hoàn toàn không chạm được vào chiến hạm.

Mà công kích của Cự Kiểm Thú và chủ trận công kích của chiến hạm cửu giai lại trực tiếp đánh nát hư không, ở hai bên bất đồng không ngừng đối oanh với nhau

Sau khi oánh kích bảy tám lần, hơn mười đạo phòng ngự chi quang trên chiến hạm cửu giai giảm còn lại ba bốn đạo, Bắc Minh Lai Phong lúc này mới hạ lệnh lui về phía sau, trong khoảnh khắc đã biến mất trên đất bằng, chỉ để lại một mảnh vùng duyên hải bừa bộn.

Cự Kiểm Thú kia im im lặng lặng lơ lửng trên không trung, bất quá có thể cảm nhận được rõ ràng nó đang hô hấp, một khi hít thở đều thập phần trầm trọng, thân thể cũng theo hô hấp mà phập phồng bất định.

Ngoại trừ gương mặt bị kết giới chi lực làm bị thương trước kia, trên người nó còn nhiều ra không ít vết thương, đều là do đối oanh vừa rồi lưu lại cả.

Nhuận Tường sắc mặt cực kỳ âm trầm, Cự Kiểm Thú bị thế này, không có mười ngày nửa tháng thì không cách nào hoàn toàn khôi phục được, nhưng có trời mới biết người Bắc Minh Huyền Cung khi nào lại đến nữa.

Lui binh nghỉ ngơi và hồi phục, nghiêm mật giám thị chiếc tàu chiến hạm kia.

Nhuận Tường nổi giận gầm lên một tiếng, sau khi hạ đạt mệnh lệnh liền bay vào trong biển rộng, Cự Kiểm Thú cũng chậm rãi trầm xuống, thẳng đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng bất quá chỉ nửa ngày, đã có một đạo tin tức truyền đến.

Chiếc chiến hạm cửu giai kia lại tới nữa.

“Phanh”



Toàn bộ biển cả tạc ra một đoàn bọt nước cực lớn, Nhuận Tường mang theo một đám cường giả Hải tộc trực tiếp xông lên mặt biển, nguyên một đám sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào chiến hạm cửu giai đang từ đằng xa chạy đến, chỉ mấy hơi thở đã đến trước người.

Đáng chết bọn hắn nhất định đã phát hiện tốc độ khôi phục của Cự Kiểm Thú rất chậm, cho nên mới cố ý không ngừng tiến công như thế.

Gương mặt Nhuận Tường như phũ một tầng sương lạnh, trong tay cầm chặt La Hậu trường thương, từng vòng lực lượng nhộn nhạo trên thân thường, giống như lòng hắn cũng không hề bình tĩnh chút nào vậy.

Một gã cường giả Hải tộc mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhìn chiến hạm cực lớn đang tới gần trước mắt, vội hỏi:

Đại nhân, giờ phải làm sao đây?

Lực lượng kích động trên La Hậu trường thương thoáng cái ngừng lại, thần sắc Nhuận Tường khôi phục như thường, nói:

Rất đơn giản, như vậy lần này cứ khiến bọn hắn có đi không về là được rồi!

Tên Hải tộc kia cả kinh nói:

Thế nhưng chiến hạm của đối phương có thể trốn vào hư không, lực lượng hải thú đê giai bên phía chúng ta không cách nào ảnh hưởng đến nó a!

Nhuận Tường quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói:

Không phải có đám Hải tộc cao giai các ngươi sao? Dùng thi thể của các ngươi lấp lên, còn sợ không phá được một chiến chiến hạm sao?

Sắc mặt tất cả cường giả Hải tộc cao giai đều đại biến, nguyên một đám không còn chút máu.

Ánh mắt Nhuận Tường quét qua tất cả mọi người, lạnh lùng nói:

Sao hả, đều sợ rồi sao? Ngày thường nguyên một đám đều cho rằng mình cường đại cỡ nào, chẳng lẽ ở trước mặt chiến hạm Nhân loại lại trở nên sợ hãi như thế sao?

Trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ xấu hổ, một người trong đó đứng ra, đặt tay phải mình lên vai trái, kiên quyết nói:

Tất cả nghe theo Nhuận Tường đại nhân điều khiển, muôn lần chết không chối từ!

Muôn lần chết không chối từ!

Chiến sĩ Hải tộc còn lại cũng quát lên, nguyên một đám thần sắc kích động.

Tuy rằng con sâu cái kiến cũng ham sống, nhưng hoàn cảnh cạnh tranh sinh tồn của Hải tộc ác liệt hơn Nhân loại rất nhiều, mỗi người đều đã nhìn quen sinh tử, đã sớm chết lặng, trong lòng truy cầu đối với tôn nghiêm và lực lượng còn hơn xa sinh tử.

Trong mắt Nhuận Tường tuôn ra sát ý rất mạnh, lạnh giọng nói:



Tốt không hổ là những đứa con của biển cả, hôm nay ta liền cùng với chư vị, cho những người này một giáo huấn cả đời cũng khó quên a.

Vâng, tất cả đều nghe theo Nhuận Tường đại nhân điều khiển.

Tất cả mọi người kích động vạn phần, nhiệt huyết trong người thiêu đốt, từng đạo nguyên lực không nhịn được kích phát ra, theo gió cùng nhộn nhạo ra trên mặt biển.

Ân? Đám Hải tộc này sao giống như vừa ăn xuân dược thế?

Lý Vân Tiêu đứng ở trên bong thuyền quan chiến, lạnh lùng nhìn qua, tựa hồ phát giác được một tia không đúng, mày kiếm có chút nhướng lên.

Ánh mắt Bắc Minh Kháng Thiên ngưng lại, cười nói:

Có lẽ đã nhìn thấu sách lược của chúng ta, cho nên tức giận đến muốn bạo thể a, ha ha.

Hai người lần này cũng không ngăn cách ra, mà đứng chung một chỗ với các võ giả, bất quá những người còn lại đều tản ra xa xa, không dám đến quá gần những cường giả này.

Nhan Thụ Thư nịnh nọt cười nói:

Cho dù biết rõ thì đã sao? Chiến hạm và chiến thuật của Bắc Minh Huyền Cung thiên hạ vô song, bọn hắn dù có biết rõ cũng chỉ có nước bị đánh cầu xin tha thứ thôi, ha ha

Hắn vuốt mông ngựa như thế khiến một ít cường giả chung quanh đều nhao nhao nhíu mày, lộ ra vẻ khinh bỉ.

Đặc biệt là Nguyễn Tích Tuyền, trước kia khi Bắc Minh Huyền Cung chưa xuất hiện, tên này cứ như cái đuôi lẽo đẽo đi theo sau mình, hiện giờ lại đi ôm đùi người khác, khiến trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, hận không thể tiến lên tát hắn một cái.

Lý Vân Tiêu du du nói:

Thụ Thư đại nhân, ngươi dầu gì cũng là Võ Đế trung giai, là tồn tại đủ để hoành hành thiên hạ, chẳng lẽ không biết mấy chữ “cảm thấy hổ thẹn” viết thế nào sao?

Nhan Thụ Thư lạnh lùng nói:

Lý Vân Tiêu, ngươi không cần ở đây nói mát như thế, nếu không phải có chư vị đại nhân Bắc Minh Huyền Cung trợ giúp, ngươi đã sớm bị những Hải tộc này xé rách thành mảnh nhỏ rồi, không chỉ không cảm ơn cúng bái, ngược lại còn khắp nơi đối nghịch với đại nhân Bắc Minh Huyền Cung, ngươi có mặt mũi gì dạy ta viết mấy chữ “cảm thấy hổ thẹn” chứ?

Lý Vân Tiêu đầu đầy hắc tuyến, hắn gần đây miệng lưỡi lanh lợi nhưng giờ lại không biết nói thế nào cho phải.

Tất cả mọi người cũng đổ mồ hôi lạnh, người quá tiện không có địch thủ, cổ nhân nói quả thật không sai chút nào cả.

Mà ngay cả mấy người Bắc Minh Huyền Cung cũng đỏ mặt lên, Bắc Minh Kháng Thiên xấu hổ ho khan vài tiếng, nói:

Tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, không nên nội chiến làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook