Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1150: Nước suối. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

30/10/2016

Chương 1148: Nước suối. (1)

Cổ đao mang và võ ý này đó là lực lượng chủ nhân trước của Thi Biệt Đao sao? Vô số năm tháng, dĩ nhiên võ ý bất diệt.

Lý Vân Tiêu thất kinh, nhưng trong mắt cũng dấy lên chiến hỏa hừng hực, bị phong thái của tuyệt đại cường giả đã chuyển kiếp vô số năm chấn động, nhiệt huyết dâng trào thiêu đốt.

Đừng có làm kiêu, tránh đi. Một đao này không tránh né, ngươi sẽ xong đời!

Thanh âm lười biếng của Yêu Long truyền đến, cười ha hả.

Trong mắt Lý Vân Tiêu tinh mang chớp động, ở dưới đao quang kia trở nên sắc bén, lại cuối cùng tiêu thất, khôi phục lại một mảnh yên tĩnh như nước, than thở:

Rất hoài niệm năm xưa cùng tuyệt đại cường giả đánh một trận a, hiện tại cả ngày co đầu rút cổ, gặp phải mấy tên dế nhũi Vũ Đế cũng phải trốn trốn tránh tránh, dụng hết tâm cơ.

Yêu Long hừ nói:

Còn không phải là do chính ngươi tạo thành, thu liễm tính cách chút đi, tìm một chỗ không người ẩn trốn, hoặc giả trở về Viêm Vũ Thành chuyên tâm tu luyện, chờ đến khi trở về Vũ Đế đỉnh phong, đám gia hỏa vớ vẩn và tông môn này chính là ngươi ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có hứng thú.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

Nếu như như vậy, ta còn là chính mình sao?

Hắn và Yêu Long trong sát na giao lưu kết thúc, toàn bộ thân ảnh chợt tiêu thất ở tại chỗ, trốn tránh đi.

Một đao này chung quy chỉ là ghi ấn xuống võ ý ngưng tụ trong ký ức của Thi Biệt Đao, cũng không giống như cửu thiên đế khí có thể có tắc chi lực phong thiên tỏa địa quy , căn bản vô pháp ngăn cản Lý Vân Tiêu thuấn di.

Mà Uất Trì Kim và Hỏa Âm lại thảm rồi, sắc mặt hai người trắng bệch, ở dưới một đao này cảm nhận được chỗ sâu trong linh hồn rung động và sợ hãi, không có chút thời gian suy nghĩ nào, hai người trước tiên đem toàn bộ lực lượng của mình bộc phát ra, kim sắc đao mang lấp lánh cùng hỏa diễm hỏa sắc bất phàm, hai cổ lực lượng hội tụ cùng một chỗ, xông thẳng lên trời, chống lại đao khí vô tận.

Ùng ùng…!

Đao mang và hỏa diễm chi lực ở dưới đao mang kia chống đỡ được chốc lát, rồi tựa như lâu đài đổ sụp mà tan rã ra, hai người liên thủ hạ vẫn như cũ không địch lại một đao của Thi Biệt kia, bị kình khí to lớn đánh văng ra, giống như lá cây phiêu linh trong gió, theo khí lưu cuốn bay rơi xuống.

Phốc!



Phốc!

Hai người đều là bị đánh bay thật xa, phun ra một ngụm máu lớn, trong mắt một mảnh kinh hoảng không ngớt.

Thân ảnh của Lý Vân Tiêu dần dần xuất hiện ở không trung, cảm thụ được dư ba chấn động trong không khí sau khi đao mang qua đi, lộ ra biểu tình hướng tới, hắn ngưng mắt nhìn xuống, Đại Thi Biệt lúc này đang ghé vào trong núi đá, mà núi đá ở dưới cực lực bổ xuống vừa rồi đã nứt ra, một cổ lực lượng kỳ dị từ bên trong nổi lên.

Dĩ nhiên một suối nhỏ chảy ra, ở trong khe nứt của núi đá chậm rãi chảy qua, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sinh ra rêu xanh biếc, nơi nước suối đi qua, một mảnh sinh cơ dạt dào, hoa viên rách nát tĩnh mịch này, bắt đầu khôi phục sinh cơ.

Hơn mười cái tay chân của Đại Thi Biệt ngâm ở trong nước suối, không ngừng khuấy động, bộ dáng thập phần vui sướng.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu dần dần phóng lớn lên, cả kinh nói:

Sinh mệnh khí tức thật mạnh, nước suối này chẳng lẽ chính là bản nguyên chi thủy mà ta muốn tìm?

Yêu Long cũng là ngưng thanh nói:

Ừm, vô cùng có khả năng hoa viên này thật đúng là xa xỉ a, không chỉ có trồng được nhiều tuyệt thế linh dược như vậy, vẫn còn có thần vật tưới tắm. Có thể thấy được cảnh tượng năm xưa khí phái ra sao, hôm nay dĩ nhiên hoang phế ở trong một góc quần sơn, thật đáng buồn đáng tiếc a!

Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, kinh nghi nói:

Nếu như nước này ẩn chứa sinh mệnh khí tức mạnh như vậy, ngươi nói Thi Biệt Đao này sẽ không phải nhờ ngâm ở trong nước quá lâu, cho nên mới sinh ra sinh mệnh?

Yêu Long sửng sốt một chút, nói:

Đích xác có loại khả năng này. Hiện tại Thi Biệt thủ hộ ở chỗ này, ngươi muốn mang nước đi trước hết phải thu thập nó, còn có nước này trải qua thời gian dài bất diệt, ta xem những dòng suối nhỏ này cũng không phải là chỗ tinh nguyên của nó, muốn thu thập sợ rằng cũng cần phí một phen công phu.

Ừm, bất kể như thế nào, tìm được rồi sao có thể buông tha, trước tiên nghĩ biện pháp giải quyết Thi Biệt này đã.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu hướng hai nơi nhìn lại, Uất Trì Kim và Hỏa Âm đã bị trọng thương, binh khí vừa tay của hai người cũng đều bị phá huỷ, tựa hồ rất khó lại trông cậy vào bọn họ chiến đấu, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói:

Hai vị, nước suối này tựa hồ không phải là phàm vật a, mọi người có thể có tâm tư thu lấy?



Trong mắt Hỏa Âm lộ ra vẻ thất vọng, nói:

Ta cả người là hỏa hệ công pháp, nước này đối với ta vô dụng, bất quá có thể mang tới đổi lấy thứ tốt cho ta, chỉ là làm như thế nào đạt được đây? Hiện tại Thi Biệt trầm mê ở trong nước tựa hồ phi thường hưởng thụ, chính là thời cơ tốt cho chúng ta rời đi, nếu là bỏ qua, còn muốn đi chỉ sợ sẽ khó khăn.

Nàng ở trong đi hay ở chọn lựa không được, lưu lại không nắm chặt, rời đi lại không cam lòng.

Uất Trì Kim đồng dạng là khúc mắc không ngớt, bát giai chiến đao của hắn đứt gãy đã một trận tiếc nuối, nếu là cái gì cũng không vớt được, vậy thật là thua thiệt lớn.

Lúc này dòng nước suối nhỏ chảy ra, toàn bộ bên trong vườn cũng bắt đầu trải đầy rêu xanh biếc, các loại hoa dại vô danh tương ứng đua nhau mọc lên, phảng phất như mùa xuân đã tới, vạn vật sống lại.

Thứ này không biết có phải là bản nguyên chi thủy đi?

Uất Trì Kim nhìn trong mắt khiếp sợ càng ngày càng quá mức, trên mặt thần sắc đưa ngang một cái, kiên quyết nói:

Thứ này giá trị to lớn khó có thể đánh giá, chết thì chết, hợp sức một lần, nửa đời sau huyền khí đan dược cũng không cần buồn phiền.

Trong tay hắn hắc quang lóe lên, một cái trường tiên đen kịt xuất hiện ở trong tay, mặt trên lấm tấm hoa ban, đúng là dùng một con trường xà hoàn chỉnh luyện chế mà thành, ở dưới quyết ấn giải phong ra, rất sống động chạy nhảy trên không trung, hướng chỗ Đại Thi Biệt cắn tới.

Tranh….!

Trên người của Thi Biệt bỗng nhiên phát sinh một đạo thanh âm ra khỏi vỏ trong trẻo, cũng không thấy nó có động tác, liền thấy đao mang bất chợt nổi lên, trường xà nhuyễn tiên kia đã bị rung động kịch liệt, nhanh chóng co rụt trở lại.

Uất Trì Kim hơi biến sắc mặt, hoảng sợ nói:

Lực lượng của con sâu này tựa hồ ở trong nước suối tẩm bổ đã trở nên mạnh hơn, ở lại thêm cũng đã không còn ý nghĩa đi thôi!

Hắn vung tay lên, ý bảo hai người một đường rời đi.

Hỏa Âm cũng gật đầu, mà Lý Vân Tiêu lại không thấy động tĩnh, vẫn như cũ lẳng lặng đứng ở trên trời cao, ngưng mắt nhìn Đại Thi Biệt, tựa hồ đang suy nghĩ cách đối phó.

Uất Trì Kim nhướng mày, không hài lòng nói:

Còn do dự cái gì, mau chóng cùng ta lập tức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook