Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2576: Phân thân.

Thái Nhất Sinh Thủy

15/11/2016

Hắn vung tay lên, nhất thời một mảnh ngân quang bay ra, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm hóa thành vô số kiếm khí, đều rơi vào đại địa, lóe lên liền tiêu thất.

Sau đó ngũ chỉ hư nắm, lăng không một trảo, Tứ Sắc quang mang xoay chuyển, Đâu Suất Thiên Phong ở trong lòng bàn tay chậm rãi biến lớn, không ngừng hướng phía dưới rơi xuống.

Trong mắt Thiên Tinh Tử sáng ngời, cả kinh nói:

– Thổ Hệ nguyên tố lực thật mạnh, so với hoàn cảnh chung quanh còn mạnh hơn! Ngọn núi này ra vật gì?

Trong giọng nói của hắn tràn ngập khiếp sợ.

Ầm!

Đâu Suất Thiên Phong trực tiếp rơi vào đại địa, chấn nẩy lên vô số lớp bụi cuồn cuộn, uy lực bàng bạc bay ra, lan tràn bốn phương tám hướng.

Thiên Tinh Tử mặt mang kinh hãi, cổ khí tức kinh tâm động phách kia tản mát ra lực lượng ba động, làm cho huyết mạch hắn sục sôi.

Lý Vân Tiêu nói:

– Vật ấy là tập hợp thể do vài loại Thổ Hệ nguyên tố biến dị, tất nhiên sẽ dẫn tới vật kia nhìn trộm.

Thiên Tinh Tử kinh ngạc nói:

– Thảo nào lực lượng sẽ cường đại như vậy, nhưng nguyên tố biến dị đều là tồn tại có cá tính cực mạnh, làm sao có thể cùng tồn tại?

Vừa dứt lời, trên đại địa liền truyền đến nổ vang, từ xa đến gần, toàn bộ mặt đất như là sóng biển ba đào cuồn cuộn.

Ba người thoáng cái cảnh giác.

Quang mang trên đỉnh Đâu Suất Thiên bỗng nhiên đại thịnh, bốn loại nhan sắc ở trên không hội tụ thành Hà Quang, soi sáng một mảnh huyến lệ.

Đột nhiên trên đại địa dâng lên một mảnh ngân quang, phóng lên cao, ở bốn phía Đâu Suất Thiên phong xoay tròn, bên trong ngân quang hóa ra vô số kiếm ảnh.

Lý Vân Tiêu quát:

– Kiếm Trận bị xúc động, vật kia tới!

Hắn bấm niệm thần chú, kiếm ảnh đầy trời đột nhiên bị kiềm hãm, sau đó toàn bộ mũi kiếm hướng xuống dưới, như mưa rơi vào đại địa.

Phanh! Phanh! Phanh!

Vạn điểm kiếm khí hạ xuống, mặt đất không ngừng nổ lên, nổ ra số lớn Thổ Hệ khí, hiện lên Hoàng Lục sắc nhàn nhạt, cùng tro khí hoàn toàn bất đồng.

Thiên Tinh Tử cả kinh nói:

– Cửu U Uế Khí!

Hắn bấm niệm thần chú quát, một mảnh Hà Quang từ trên người hắn bay lên, ở trên không trung biến hóa bất định, như vân như sương.

Trên đoàn Hà Quang mơ hồ có phù quang chớp động, thoáng cái hóa thành mưa phùn, tích tí tách rơi vào đại địa.

Hạt mưa rơi vào trên Cửu U Uế Khí, không ngừng tách khí tức màu xanh biếc kia ra.

Kiếm quang, hạt mưa, tác dụng lên cả vùng đất, hợp lực áp chế cổ lực lượng kia.

Ầm!



Mặt đất nổ mạnh lên, một con Trường Xà màu xám tro lao ra, đột ngột từ mặt đất bắn lên.

Thân thể nó ở trên không trung xoay quyển, vừa bắn ra liền nhảy vào trong quang mang của Đâu Suất Thiên phong.

Lý Vân Tiêu biến sắc, vội vàng đánh vào Đâu Suất Thiên phong một quyết ấn, Thổ Hệ lực mênh mông trong nháy mắt ngưng tụ thành lá chắn, như tường đồng vách sắt áp tới Trường Xà!

Quang ảnh lóe lên, thân thể Hắc Xà tựa hồ trong suốt, trực tiếp xuyên thấu qua.

– Cái gì?

Lý Vân Tiêu cả kinh, trong tay lóe lên quang mang, Quang Thiên Kiếm Hạp rơi vào lòng bàn tay, tay trái bấm niệm thần chú điểm ở trên đó.

Vạn đạo kiếm quang từ trong vùng đất vọt lên, trực tiếp ngưng tụ thành một thanh Cự Kiếm đuổi theo hôi xà chém qua!

Ầm!

Thân rắn thoáng cái bị chém thành hai đoạn, nhưng trong khoảnh khắc liền hóa thành hai con Trường Xà, giống như dây thừng trói chặt Đâu Suất Thiên phong, chậm rãi chìm vào đại địa.

– Đùa gì thế!

Lý Vân Tiêu kinh hãi, quái vật kia lại muốn đoạt Đâu Suất Thiên phong của hắn, dưới tình thế cấp bách, hắn tung Giới Thần Bi ra, đánh tới trên người con rắn kia.

Phanh!

Hai con hôi xà bị Thế Giới Chi Lực đánh trúng, lần thứ hai nổ lên, thân thể bể thành hơn mười đoạn, càng gắt gao cuộn trên ngọn núi, muốn kéo nó vào trong đại địa.

Đâu Suất Thiên phong này là do bốn loại Thổ Hệ nguyên tố ngưng tụ thành, đối với Thổ Hệ quái thú kia lực hấp dẫn là trí mạng.

Thiên Tinh Tử cả kinh nói:

– Thứ này tựa hồ đánh không chết, làm sao bây giờ?

Lý Vân Tiêu nói:

– Đích thật là Nguyên tố thân.

Hai tay hắn vây quanh ở trước người, một đoàn Thủy Cầu lam sắc nổi lên, ở dưới quyết ấn hóa thành một con mãnh hổ, hét lớn một tiếng liền vọt xuống.

Đâu Suất Thiên phong đã có phân nửa bị đẩy vào trong đất, hơn mười con hôi xà vừa thấy mãnh hổ, thân thể nhất thời thẳng tắp, tựa hồ bị kích thích, bỗng nhiên ngưng tụ, hóa thành một con Đại Viên.

Rống!

Thổ vượn hét lớn một tiếng, nâng nắm tay liền hướng mãnh hổ oanh qua.

Ầm! Ầm! Ầm!

Vừa va chạm, Thủy Nguyên tố biến thành Hổ hình thoáng cái nổ lên.

Đột nhiên một mảnh kim quang lóe ra mà đến, mấy đạo xiềng xích ngang trời xuất hiện, giống như mạng nhện khóa lại thổ vượn.

Một đầu khác của xiềng xích nằm trong Giới Thần Bi, mảng lớn Ma Ha cổ văn từ trong Giới Thần Bi tuôn ra, Thế Giới Chi Lực như là Nguyệt Hoa chiếu xuống, soi sáng thân thể thổ vượn.

Thiên Tinh Tử cả kinh nói:



– Thánh Khí!

Trong mắt hắn bắn ra vẻ khiếp sợ cùng tham lam, nhưng rất nhanh liền thu lại, chỉ là khiếp sợ không giảm, không nháy một cái nhìn chằm chằm.

Lý Vân Tiêu bất mãn nói:

– Thiên Tinh Tử, ngươi không phải mới vừa nói bản thân sẽ tận lực sao?

Thiên Tinh Tử có chút lúng túng cười nói:

– Hắc hắc, vật này là Nguyên Tố Chi Thể, có chút khó làm. Lão phu không có biện pháp đặc biệt gì.

Lý Vân Tiêu nói:

– Nguyên Tố Chi Thể cũng chạy không thoát vạn vật quy tắc, bây giờ nó bị Giới Lực chi tỏa của ta ngăn chặn, làm phiền đại nhân xuất thủ đánh phế.

– Được! Nếu Vân Tiêu lão đệ dùng Đại Thần Thông khốn trụ nó, ta tự nhiên tận lực!

Thiên Tinh Tử lóe lên liền hạ xuống, trực tiếp xuất hiện ở trước người thổ vượn, không có bất kỳ hoa chiêu gì, dùng Phục Hổ Quyền đánh tới.

Phanh!

Quyền kia sức mạnh dâng trào, ở trên ngực thổ vượn nổ lên, nổ ra một cái động lớn.

Rống!

Thổ vượn cuồng khiếu không ngớt, thân thể không ngừng giằng co, chấn đến xiềng xích “Ào ào” vang lên, bạch quang ở bốn phía hoảng hốt bất định.

Lý Vân Tiêu biến sắc, hai tay bấm niệm thần chú, phía sau dâng lên tảng lớn Ma Ha cổ tự, chính là Đại Giới Thần Quyết, không ngừng chớp động.

Giới Thần Bi hạ xuống ánh sáng, tương hỗ chiếu rọi, bạch quang dần dần ổn định lại.

Thiên Tinh Tử không dám chậm trễ, lần thứ hai đánh ra mấy quyền, mỗi một quyền đều đánh lên trên người thổ vượn, không ngừng đánh tan chân nguyên của nó. Mặc cho thổ vượn giãy giụa như thế nào, đều bị Giới Thần Bi áp chế gắt gao, cuối cùng dần dần an phận.

– Được rồi.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu kêu một tiếng, tay bấm niệm thần chú bắn xuống.

Thiên Tinh Tử ngừng lại, cả người thổ vượn vô lực, bị Giới Lực chi tỏa ràng buộc, hướng trên bầu trời bay đi.

Lý Vân Tiêu nhìn thổ vượn này nói:

– Ta không biết trí tuệ của ngươi cao bao nhiêu, nhưng nếu gặp được ta, nhất định phải thần phục.

Lòng bàn tay hắn ngưng ra một quyết ấn, hướng về cái trán của thổ vượn vỗ tới.

Phanh!

Rống!

Ấn quyết đánh vào mi tâm của thổ vượn, xuất hiện một dấu ấn hồng sắc, khiến nó thống khổ kêu rên. Đột nhiên mi tâm của nó nẻ ra, dần dần thành lớn, thoáng cái lan tràn hết cả đầu.

Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, kêu lên:

– Không xong!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook