Chương 3533: Phiêu Miểu Vân Trận 1
Thái Nhất Sinh Thủy
26/02/2017
Dứt lời hắn đánh ra vài đạo ấn quyết lên trời, pháp tắc hư liên lập lòe, lập tức biến mất trên trời cao.
Trác Thanh Phàm không nói hai lời, lập tức biến mất trên trời cao.
Nam Khâu Vũ nhìn hình ảnh to lớn, Phi Nghê và Tiểu Hồng đang liều mạng bỏ chạy, nói:
- Mở cửa thiên cung ra, mở Phiêu Miểu Vân Trận.
Sau khi ra lệnh, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, hắn muốn đích thân đi đón hai nàng.
Trên không trung của phiến hải vực này, trong đó mây trắng quay cuồng, bầu trời quang đãng lại bị sương mù che khuất.
Phi Nghê cùng Tiểu Hồng đột nhiên ngất lịm, lúc này giật mình quan sát chung quanh.
Phi Nghê cả kinh nói:
- Tại sao đột nhiên bầu trời biến hóa chẳng lẽ phía trước có mai phục?
Tiểu Hồng cười cười, nói:
- Làm sao có thể. Chúng ta mới từ vạn linh chi địa đi ra, nơi này vẫn thuộc bắc hải. Đừng nói không có khả năng có mai phục, cho dù là có thì chúng cũng tìm chết. Huống hồ bốn bề là biển, thời tiết biến hóa vô thường, lại có hiện tượng thiên văn kỳ quái cũng không có gì lạ.
Phi Nghê xấu hổ, lúng túng nói:
- Thì ra là thế, vẫn là muội muội kiến thức rộng lớn, tỷ tỷ rất ít đi biển, cho nên cảm thấy quái dị, như vậy chúng ta đi thôi. Hơn nữa những mây mù này thật kỳ lạ, có thể ngăn cản Dận Vũ một lúc.
Tiểu Hồng cười khổ một tiếng, lắc đầu, nói:
- Một ít mây mà thôi, làm sao có thể chống đở được chân long? Đừng nói, tiếp tục đi thôi.
Hai người nói chuyện với nhau một phen, hơi khôi phục khí lực liền bay đi.
Vừa đi một lúc, hai người biến sắc.
Tiểu Hồng cả kinh nói:
- Làm sao có thể?
Bọn họ vừa đi vào trong đám mây liền mất đi cảm giác phương hướng.
Phi Nghê trầm giọng nói:
- Quả nhiên có mai phục. Nhưng mà thật kỳ quái, chắc có lẽ không phải là người Dận Vũ, người này là ai?
Tiểu Hồng nói:
- Trên bắc hải này có bản lĩnh vây khốn ta và ngươi, không có ai mới đúng.
- Ha ha, không dám nói vây khốn. Chỉ là tiểu kế mà thôi, hai vị không nên bận tâm.
Trong mây mù mờ ảo, một đạo kim mang xuất hiện, Nam Khâu Vũ xuất hiện, hắn vuốt chòm râu cười nói.
Phi Nghê cả kinh, đại hỉ nói:
- Nam Khâu Vũ đại nhân!
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Đúng là lão hủ, nghe hai vị gặp nạn, cố ý đón chào.
Ánh mắt của hắn nhìn Lý Vân Tiêu trong ngực Phi Nghê, nói:
- Vân thiếu không có sao chứ?
Phi Nghê vui vẻ nói:
- Đa tạ đại nhân viện thủ. Phu quân chỉ thoát lực bất tỉnh mà thôi, cũng không đáng ngại.
Nam Khâu Vũ lúc này mới yên tâm, nói:
- Như thế thuận tiện, đi theo ta.
Hai người đại hỉ, theo sau Nam Khâu Vũ tiến vào trong mây mù.
Phi Nghê nói:
- Trong Giới Thần Bi có không ít cường giả Thiên Võ Minh, nhưng hiện tại phu quân hôn mê, bọn họ tạm thời ra không được. Chỉ cần phu quân tỉnh lại liền có thể cùng bọn họ kháng địch.
Nam Khâu Vũ gật đầu nói:
- Như thế rất tốt.
Kỳ thật nội tâm của hắn vẫn có một điều lo lắng, dù sao cũng là hắn dẫn Lý Vân Tiêu vào vạn linh chi địa, nếu như bị hắn biết được, cũng không biết sẽ dẫn ra bao nhiêu phong ba.
Lý Vân Tiêu khống chế Giới Thần Bi xưa đâu bằng nay, nếu là trước kia, dám người Đoan Mộc Hữu Ngọc thật sự có thể đi ra ngoài, nhưng hiện tại đã là thế giới nguyên vẹn vững chắc, không có thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, thật sự không thể ra được.
Thân ảnh ba người đi vài bước trong mây mfu, liền hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng qua một lát, đám người Dận Vũ đã chạy tới, nhìn thấy đám mây mù này thì sắc mặt âm trầm.
Uyên cả kinh nói:
- Phụ vương, đám mây này dường như có vấn đề!
Dận Vũ cười lạnh nói:
- Một đám vô tri, cho rằng chút tài mọn này có thể ngăn cản được ta sao? Nhưng mà bổn tọa thật sự cảm thấy kỳ quái, hai nha đầu kia không có thời gian bày trận, là người phương nào làm ra?
Uyên nói:
- Mặc kệ là kẻ nào, dám đối nghịch với ta, đó là tìm chết, để hài nhi phá trận!
Dận Vũ gật đầu nói:
- Làm cho nhanh, lúc này sơ ý để hai nha đầu chạy đi. Mà trận pháp này có phần độc đáo, lại ẩn giấu khí tức của hai nha đầu, người bày trận có chút tài năng.
Hai mắt Uyên phát lạnh, long khí bùng nổ ngưng tụ phong bạo trên người, sau đó hóa thành đao ảnh chém xuống.
Ầm ầm!
Bầu trời bị chém thành hai nửa, mây trắng trước mặt bị chém thành hai nửa, ở khu vực trung ương là cái khe sâu không thấy đáy. Mây trắng quay cuồng, từ trong khe hở trào ra ngoài.
Nhưng qua một thời gian ngắn thì dừng lại. Mây trắng vẫn bất động, chỉ hóa thành hai nửa mà thôi.
Sắc mặt Dận Vũ và Uyên khó nhìn.
Uyên quát:
- Vưu Tuyên, ngươi chính là tụ phong chi linh, thổi tan mây mù cho ta.
- Vâng!
Sau lưng có một Chân Linh ứng tiếng. Đó là một tiểu lão nhân dáng người khô gầy, sau lưng còn mọc gai xương bén nhọn.
Vưu Tuyên tiến lên, vận chuyển nguyên công, trên người xuất hiện hư tráo màu xanh, miệng như mỏ chim, gai xương sau lưng dựng thẳng, hắn nhanh chóng kết ấn!
Vù vù!
Trong thiên địa sinh ra cương phong, hóa thành trăm cơn vòi rồng quét qua Phiêu Miểu Vân Trận.
Hai đám mây này bị thổi bay ngàn trượng nhưng không tiêu tán, nhưng cương phong tiến vào trong mây mù lại biến mất không còn bóng dáng.
Gương mặt Vưu Tuyên đầy mồ hôi, hắn đã hết sức, hiệu quả hết sức nhỏ bé, sợ bị Uyên trách tội.
Uyên hét lớn:
- Thứ này giống như kẹo đường, làm thế nào cũng không thổi đi, phụ vương, làm sao bây giờ?
Dận Vũ âm trầm nói:
- Đám mây này có trận pháp cường đại chèo chống, lúc này mới có thể không tiêu tan. Đã như vầy, chúng ta đi vào trong trận, ta cũng không tin chỉ là mê trận có thể làm khó ta.
Hắn bước vào trogn trận pháp, chợt cảm thấy mình mất đi phương hướng, thần thức khó phân biệt.
Uyên trầm giọng nói:
- Đáng tiếc thần thức đại ca không rõ, nếu không dùng thần thông Ngũ Long Tê Không Khiếu của hắn có thể phá tan mê trận này rồi.
Hai người đi theo sau Thủy Long sắc mặt bình thản, dường như không nghe thấy.
Dận Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên trong mắt bắn ra hào quang, nói:
- Ngũ Long Tê Không Khiếu sao?
Dường như Thủy Long nhận được mệnh lệnh, thân thể hơi động, bay lên bầu trời.
Lập tức long vực mở ra bao phủ mây mù.
Long quang lập lòe trong long vực, đột nhiên xuất hiện năm long ảnh, giống như từ trên trời giáng xuống, khí thế rất đáng sợ.
Uyên vừa mừng vừa sợ, kêu lên:
- Đúng là chiêu này!
Năm con quang long phun long ngữ, hóa thành hào quang mỹ lệ, nhưng long ngữ biến thành hạt châu, sắp xếp chỉnh tề sau đó vỡ vụn ra.
Từng tiếng long ngâm cao vút, cả bầu trời chấn động dữ dội, long ngâm như đao cắt phá không gian.
Sắc mặt đám Chân Linh hoảng hốt, dốc sức liều mạng bị tai lại.
Thân thể Vưu Tuyên run rẩy lợi hại, hào quang màu xanh bao phủ thân thể xơ xác.
Nhưng lúc này trong hào quang bay ra ngàn vạn đạo kiếm quang, đồng loạt chém thẳng vào năm con quang long này!
Nhưng kiếm quang mặc dù bén vẫn không thể tới gần long thân, liền trực tiếp bị sóng âm đánh nát.
- Hừ! Cuối cùng vẫn ra tay sao?
Dận Vũ cười lạnh một tiếng, thả người bay lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, một đạo long ấn từ trên bầu trời ấn xuống.
Trác Thanh Phàm không nói hai lời, lập tức biến mất trên trời cao.
Nam Khâu Vũ nhìn hình ảnh to lớn, Phi Nghê và Tiểu Hồng đang liều mạng bỏ chạy, nói:
- Mở cửa thiên cung ra, mở Phiêu Miểu Vân Trận.
Sau khi ra lệnh, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, hắn muốn đích thân đi đón hai nàng.
Trên không trung của phiến hải vực này, trong đó mây trắng quay cuồng, bầu trời quang đãng lại bị sương mù che khuất.
Phi Nghê cùng Tiểu Hồng đột nhiên ngất lịm, lúc này giật mình quan sát chung quanh.
Phi Nghê cả kinh nói:
- Tại sao đột nhiên bầu trời biến hóa chẳng lẽ phía trước có mai phục?
Tiểu Hồng cười cười, nói:
- Làm sao có thể. Chúng ta mới từ vạn linh chi địa đi ra, nơi này vẫn thuộc bắc hải. Đừng nói không có khả năng có mai phục, cho dù là có thì chúng cũng tìm chết. Huống hồ bốn bề là biển, thời tiết biến hóa vô thường, lại có hiện tượng thiên văn kỳ quái cũng không có gì lạ.
Phi Nghê xấu hổ, lúng túng nói:
- Thì ra là thế, vẫn là muội muội kiến thức rộng lớn, tỷ tỷ rất ít đi biển, cho nên cảm thấy quái dị, như vậy chúng ta đi thôi. Hơn nữa những mây mù này thật kỳ lạ, có thể ngăn cản Dận Vũ một lúc.
Tiểu Hồng cười khổ một tiếng, lắc đầu, nói:
- Một ít mây mà thôi, làm sao có thể chống đở được chân long? Đừng nói, tiếp tục đi thôi.
Hai người nói chuyện với nhau một phen, hơi khôi phục khí lực liền bay đi.
Vừa đi một lúc, hai người biến sắc.
Tiểu Hồng cả kinh nói:
- Làm sao có thể?
Bọn họ vừa đi vào trong đám mây liền mất đi cảm giác phương hướng.
Phi Nghê trầm giọng nói:
- Quả nhiên có mai phục. Nhưng mà thật kỳ quái, chắc có lẽ không phải là người Dận Vũ, người này là ai?
Tiểu Hồng nói:
- Trên bắc hải này có bản lĩnh vây khốn ta và ngươi, không có ai mới đúng.
- Ha ha, không dám nói vây khốn. Chỉ là tiểu kế mà thôi, hai vị không nên bận tâm.
Trong mây mù mờ ảo, một đạo kim mang xuất hiện, Nam Khâu Vũ xuất hiện, hắn vuốt chòm râu cười nói.
Phi Nghê cả kinh, đại hỉ nói:
- Nam Khâu Vũ đại nhân!
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Đúng là lão hủ, nghe hai vị gặp nạn, cố ý đón chào.
Ánh mắt của hắn nhìn Lý Vân Tiêu trong ngực Phi Nghê, nói:
- Vân thiếu không có sao chứ?
Phi Nghê vui vẻ nói:
- Đa tạ đại nhân viện thủ. Phu quân chỉ thoát lực bất tỉnh mà thôi, cũng không đáng ngại.
Nam Khâu Vũ lúc này mới yên tâm, nói:
- Như thế thuận tiện, đi theo ta.
Hai người đại hỉ, theo sau Nam Khâu Vũ tiến vào trong mây mù.
Phi Nghê nói:
- Trong Giới Thần Bi có không ít cường giả Thiên Võ Minh, nhưng hiện tại phu quân hôn mê, bọn họ tạm thời ra không được. Chỉ cần phu quân tỉnh lại liền có thể cùng bọn họ kháng địch.
Nam Khâu Vũ gật đầu nói:
- Như thế rất tốt.
Kỳ thật nội tâm của hắn vẫn có một điều lo lắng, dù sao cũng là hắn dẫn Lý Vân Tiêu vào vạn linh chi địa, nếu như bị hắn biết được, cũng không biết sẽ dẫn ra bao nhiêu phong ba.
Lý Vân Tiêu khống chế Giới Thần Bi xưa đâu bằng nay, nếu là trước kia, dám người Đoan Mộc Hữu Ngọc thật sự có thể đi ra ngoài, nhưng hiện tại đã là thế giới nguyên vẹn vững chắc, không có thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, thật sự không thể ra được.
Thân ảnh ba người đi vài bước trong mây mfu, liền hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng qua một lát, đám người Dận Vũ đã chạy tới, nhìn thấy đám mây mù này thì sắc mặt âm trầm.
Uyên cả kinh nói:
- Phụ vương, đám mây này dường như có vấn đề!
Dận Vũ cười lạnh nói:
- Một đám vô tri, cho rằng chút tài mọn này có thể ngăn cản được ta sao? Nhưng mà bổn tọa thật sự cảm thấy kỳ quái, hai nha đầu kia không có thời gian bày trận, là người phương nào làm ra?
Uyên nói:
- Mặc kệ là kẻ nào, dám đối nghịch với ta, đó là tìm chết, để hài nhi phá trận!
Dận Vũ gật đầu nói:
- Làm cho nhanh, lúc này sơ ý để hai nha đầu chạy đi. Mà trận pháp này có phần độc đáo, lại ẩn giấu khí tức của hai nha đầu, người bày trận có chút tài năng.
Hai mắt Uyên phát lạnh, long khí bùng nổ ngưng tụ phong bạo trên người, sau đó hóa thành đao ảnh chém xuống.
Ầm ầm!
Bầu trời bị chém thành hai nửa, mây trắng trước mặt bị chém thành hai nửa, ở khu vực trung ương là cái khe sâu không thấy đáy. Mây trắng quay cuồng, từ trong khe hở trào ra ngoài.
Nhưng qua một thời gian ngắn thì dừng lại. Mây trắng vẫn bất động, chỉ hóa thành hai nửa mà thôi.
Sắc mặt Dận Vũ và Uyên khó nhìn.
Uyên quát:
- Vưu Tuyên, ngươi chính là tụ phong chi linh, thổi tan mây mù cho ta.
- Vâng!
Sau lưng có một Chân Linh ứng tiếng. Đó là một tiểu lão nhân dáng người khô gầy, sau lưng còn mọc gai xương bén nhọn.
Vưu Tuyên tiến lên, vận chuyển nguyên công, trên người xuất hiện hư tráo màu xanh, miệng như mỏ chim, gai xương sau lưng dựng thẳng, hắn nhanh chóng kết ấn!
Vù vù!
Trong thiên địa sinh ra cương phong, hóa thành trăm cơn vòi rồng quét qua Phiêu Miểu Vân Trận.
Hai đám mây này bị thổi bay ngàn trượng nhưng không tiêu tán, nhưng cương phong tiến vào trong mây mù lại biến mất không còn bóng dáng.
Gương mặt Vưu Tuyên đầy mồ hôi, hắn đã hết sức, hiệu quả hết sức nhỏ bé, sợ bị Uyên trách tội.
Uyên hét lớn:
- Thứ này giống như kẹo đường, làm thế nào cũng không thổi đi, phụ vương, làm sao bây giờ?
Dận Vũ âm trầm nói:
- Đám mây này có trận pháp cường đại chèo chống, lúc này mới có thể không tiêu tan. Đã như vầy, chúng ta đi vào trong trận, ta cũng không tin chỉ là mê trận có thể làm khó ta.
Hắn bước vào trogn trận pháp, chợt cảm thấy mình mất đi phương hướng, thần thức khó phân biệt.
Uyên trầm giọng nói:
- Đáng tiếc thần thức đại ca không rõ, nếu không dùng thần thông Ngũ Long Tê Không Khiếu của hắn có thể phá tan mê trận này rồi.
Hai người đi theo sau Thủy Long sắc mặt bình thản, dường như không nghe thấy.
Dận Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên trong mắt bắn ra hào quang, nói:
- Ngũ Long Tê Không Khiếu sao?
Dường như Thủy Long nhận được mệnh lệnh, thân thể hơi động, bay lên bầu trời.
Lập tức long vực mở ra bao phủ mây mù.
Long quang lập lòe trong long vực, đột nhiên xuất hiện năm long ảnh, giống như từ trên trời giáng xuống, khí thế rất đáng sợ.
Uyên vừa mừng vừa sợ, kêu lên:
- Đúng là chiêu này!
Năm con quang long phun long ngữ, hóa thành hào quang mỹ lệ, nhưng long ngữ biến thành hạt châu, sắp xếp chỉnh tề sau đó vỡ vụn ra.
Từng tiếng long ngâm cao vút, cả bầu trời chấn động dữ dội, long ngâm như đao cắt phá không gian.
Sắc mặt đám Chân Linh hoảng hốt, dốc sức liều mạng bị tai lại.
Thân thể Vưu Tuyên run rẩy lợi hại, hào quang màu xanh bao phủ thân thể xơ xác.
Nhưng lúc này trong hào quang bay ra ngàn vạn đạo kiếm quang, đồng loạt chém thẳng vào năm con quang long này!
Nhưng kiếm quang mặc dù bén vẫn không thể tới gần long thân, liền trực tiếp bị sóng âm đánh nát.
- Hừ! Cuối cùng vẫn ra tay sao?
Dận Vũ cười lạnh một tiếng, thả người bay lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, một đạo long ấn từ trên bầu trời ấn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.