Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 145: Phổ Dương Thành 2

Thái Nhất Sinh Thủy

29/06/2017

Tuy rằng Ngô Quang không biết Xuyên Vân tiễn, nhưng cũng có chút sửng sốt, đột nhiên trong mắt hắn lộ ra vẻ đại hỉ.

– Ban thống lĩnh, giết bọn họ, ám tiễn này ta muốn! Vật này so với tín hiệu cầu cứu trong tay ta còn mạnh hơn nhiều!

Ban Binh Bạch suýt chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống, khuôn mặt màu xanh lục. Mẹ nó, người ta là Xuyên Vân tiễn mạnh nhất của quân đội, ngươi chỉ là khói hoa, có khả năng so sánh sao? Ngớ ngẩn! Lần này gây ra đại họa rồi!

Hắn lập tức phán đoán ra thân phận bốn người Lý Vân Tiêu không đơn giản, vội vàng đối với một tên thị vệ nói nhỏ vài câu, sau khi thị vệ kia lĩnh mệnh, liền nhanh chóng hướng về phủ thành chủ chạy như điên.

Đột nhiên, từ cửa thành truyền đến tiếng xao động lớn, đại địa cũng rung động lên.

– Chạy a, chạy mau a!

– Các ngươi là người nào? Dám tự tiện xông vào Phổ Dương Thành!

– Chạy mau, có quân đội công thành!

– Nhanh, nhanh đi thông báo Thành chủ, thông báo Ban thống lĩnh!

Xa xa truyền đến xao động, làm cho tất cả mọi người đều giật nảy cả mình. Ban Binh Bạch nhìn bốn người Lý Vân Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn hơi hiện lên nụ cười, nhất thời hiểu rõ ra. Trái tim chìm xuống vực sâu! Lần này thật xong đời, chọc người không trêu chọc nổi, Ngô Quang ở Phổ Dương Thành làm xằng làm bậy nhiều năm, rốt cục đá vào tấm sắt!

Thời gian uống cạn chén trà, hơn hai ngàn học sinh quân trên người toả ra sát khí nồng nặc, đem hết thảy thị vệ của Phổ Dương Thành bao quanh đến nước chảy không lọt.

– Ngươi, các ngươi là người nào?

Ngô Quang cũng hoảng rồi, hắn tựa hồ hơi chút hiểu ra. Vội vàng đẩy Ban Binh Bạch ở bên người một chút, sợ sệt nói:

– Ban thống lĩnh, làm sao bây giờ?

Ban Binh Bạch mạnh mẽ nuốt ngụm nước miếng, cả người của hắn đều là mồ hôi lạnh tràn trề, thời điểm những người này vây lên, sát khí lăng liệt kia ngay cả Đại vũ sư như hắn cũng cảm thấy một trận khiếp đảm, càng làm cho đáy lòng hắn phát lạnh là, có một luồng uy thế như núi cao, trực tiếp đem không gian chung quanh hắn khóa chặt, sát khí trực tiếp rót vào trong cốt tủy của hắn, khiến cho hắn căn bản không dám vọng động.

Hắn tin tưởng, chỉ cần mình tùy tiện làm cái động tác, lập tức sẽ chết thảm tại chỗ!

Nắm giữ hơn hai ngàn Võ sĩ, trong đó còn có Vũ Quân cao thủ, trời ạ! Bốn người này rốt cuộc là ai? Lẽ nào là một vị vương tử? Coi như là vương tử điện hạ, cũng sẽ không có bộ đội kinh khủng như thế a! Hắn cảm thấy toàn thân cứng ngắc, mồ hôi chảy ra, không dám làm bừa một phân một hào.



Tĩnh, hết sức yên tĩnh! Tuy rằng vây quanh mấy ngàn người, nhưng không có một thanh âm nào, có chỉ là gió lạnh phần phật!

Ngô Quang thấy Ban Binh Bạch không để ý tới hắn, nhất thời cũng không có chủ ý, tâm hoảng ý loạn lên, đầu heo đánh giá bốn phía, mỗi Võ sĩ trên người tản mát ra sát khí, dáng vẻ từng cái từng cái đều là túc sát tiêu nhiên, để hắn không rét mà run.

Lý Vân Tiêu rốt cục mở miệng.

– Được rồi, bây giờ có thể bắt đầu chơi. Ngô đầu heo, cứ ra tay đi.

Trong nháy mắt Lý Vân Tiêu mở miệng, Ban Binh Bạch nhất thời cảm giác xung quanh mình buông lỏng, uy thế kia biến mất không thấy hình bóng. Nhưng trực giác của hắn lại cảm thấy trong mơ hồ, tựa hồ còn có một luồng thần thức khóa chặt mình, chỉ cần mình không thành thật, sợ là trong nháy mắt sẽ bị giết hết!

Cảnh tượng này, Ngô Quang nào dám nói chuyện, đã sớm sợ đến mức nằm sấp trên ngựa, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ban Binh Bạch chỉ có thể cố gắng ngẩn người, từ trên ngựa nhảy xuống, đã không có loại khí thế cao cao tại thượng lúc trước kia, mà là cẩn thận từng ly từng tý nói:

– Các ngươi rốt cuộc là ai? Nơi này là Phổ Dương Thành, có luật pháp bảo vệ, tại sao các ngươi có thể tùy tiện thuyên chuyển quân đội.

– Luật pháp?

Mộng Bạch nhô con ngươi lên, cười ha ha nói:

– Thời điểm các ngươi nhiều người theo chúng ta giảng nắm đấm, hiện tại chúng ta nhiều người các ngươi theo chúng ta giảng pháp luật?

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Ban đầu mấy trăm người các ngươi muốn đánh bốn người chúng ta, hiện tại chúng ta hai ngàn người đánh các ngươi mấy trăm người, theo tỉ lệ để tính, vẫn là chúng ta chịu thiệt. Ban thống lĩnh, bắt đầu đi, đừng chậm trễ thời gian. Ta còn rất bận.

Ban Binh Bạch rủ đầu xuống, nào dám nói chữ đánh ra. Không đề cập tới một tên Vũ Quân cường giả kia liền có thể giết chết toàn bộ người mình. Hơn hai ngàn binh sĩ kia từng cái từng cái đều là Võ sĩ, hơn nữa sát khí giống như ăn thịt người kia, ở đâu là trên người binh lính bình thường có thể có, hiển nhiên là trải qua vô số lần liều mạng tranh đấu mới có thể bồi dưỡng ra được. Cùng quân đội như vậy đánh, không thể nghi ngờ là muốn chết.

Ngay thời điểm Ban Binh Bạch không biết làm sao, bên ngoài xuất hiện rối loạn tưng bừng, thành chủ đại nhân đến.

Ban Binh Bạch rốt cục thở phào một hơi thật dài, trời sập xuống, cũng có Thành chủ đẩy, ngược lại là con trai của hắn gây chuyện, may là mình còn không đắc tội những người này.



– Ha ha, gặp qua chư vị tướng sĩ, ta là Phổ Dương Thành Thành chủ Ngô Liên Thiên.

Một nam tử bụng phệ ở dưới vài tên thị vệ vây quanh đi vào.

Đang muốn nói mấy câu, nhưng vừa nhìn tràng cảnh, bị vây vào giữa chính là bốn tiểu tử, để hắn sửng sốt, không biết cái nào là chính chủ, không biết nói với người nào mới tốt.

– Cha! Ngươi rốt cục tới rồi!

Ngô Quang trực tiếp từ trên ngựa rớt xuống, liên tục lăn lộn chạy đến bên người Ngô Liên Thiên, ôm chặt lấy chân hắn khóc rống lên. Hắn cảm thấy cha đến rồi, hết thảy đều có thể giải quyết. Mình không cần tiếp tục ở lại địa phương quỷ quái này, như bị một đám quỷ vây quanh, quá đáng sợ.

– Cha, chính là đám người kia!

Hắn chỉ vào mấy người Lý Vân Tiêu nói:

– Ngươi xem, đem ta đánh thành đầu heo, còn gọi đến nhiều binh lính như thế vây nhốt chúng ta! Cha, ngươi nhất định phải bắt bọn họ, mạnh mẽ tra tấn!

Thành vệ đội bốn phía từng cái từng cái mồ hôi lạnh tràn trề, ngay cả trong mắt Trọng Thái cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Tên hoàn khố thiếu gia này cũng quá ngây dại đi? Vào lúc này còn thấy không rõ tình thế? Trời ạ! Chúng ta lại theo một thiếu gia ngu ngốc như thế, sau này sao có thể có tiền đồ a!

– Đánh ngươi cái đầu heo a!

Trong lòng Ngô Liên Thiên cũng không biết nên nói gì, vội vàng giả ra vẻ hung ác dáng, đập vào trên đầu Ngô Quang, mạnh mẽ khiển trách:

– Cả ngày gây chuyện thị phi khắp nơi, sau khi về nhà xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!

Hắn không biết ai là chính chủ, chỉ có thể quay về bốn người chắp tay nói:

– Bốn vị, tại hạ là Phổ Dương Thành Thành chủ, dạy con vô phương, đắc tội bốn vị, mong chư vị bao dung!

Lúc này Lý Vân Tiêu mới lên tiếng:

– Dễ bàn dễ bàn, chúng ta đều là người biết nói chuyện. Mọi người vây quanh ở đây cũng không tốt a? Không bằng chuyển sang nơi khác nói chuyện?

Mấy người Cổ Vinh ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu, không biết hắn đang giở trò quỷ gì. Bây giờ đại quân ở đây, muốn giết muốn chém còn không phải do hắn, còn nói cái rắm a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook