Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 776: Pho tượng. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

27/10/2016

Chương 774: Pho tượng. (2)

Lúc này không ít lực lượng cuồng bạo trực tiếp xuyên qua ma khí của hắn, chấn lên bản thế áo giáp, phát ra tiếng vang chói tai và ánh lửa.

Hai mắt Lý Vân Tiêu trở nên đỏ bừng, một đạo tinh thần lực tản ra không gian bốn phía, pho tượng kia bị hắn trực tiếp hút vào, mi tâm lóe lên chói tai t liền thu vào trong Giới Thần Bi.

Diệp Phàm ở xa xa thấy thế tâm kinh đảm hàn, trên thân Lý Vân Tiêu giờ phút này thật giống như dính đầy pháo, dưới các loại năng lượng cuồng bạo bị bắn đến vang lên Đùng đùng, khắp nơi đều là ánh lửa hồ quang điện, nếu có Ma Thiên Khải Giáp thì sợ là đã sớm tiêu đời rồi

Lý Vân Tiêu sau khi đắc thủ pho tượng thì trong lòng cuồng hỉ, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy vẫn không quên tận tình cười to, đang lúc đắc ý chợt bị mấy đạo năng lượng trực tiếp bắn thủng bắp đùi của hắn, lúc này mới sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng trốn về lại trên thuyền nhỏ.

Diệp Phàm hoảng sợ nhìn Ma Thiên Khải Giáp trên người hắn, ma khí đen kịt đã không còn sót lại chút nào, bản thế áo giáp cũng bị bắn ra rất nhiều vết cắt, còn có rất nhiều chỗ càng trực tiếp lõm xuống.

Áo giáp này hắn cũng đã mặc qua, tự nhiên biết rõ lực phòng ngự mạnh cỡ nào, lúc này mới chỉ vài hơi dĩ nhiên đã bị tổn hại thành ra như thế. Giờ phút này hắn cũng vạn phần khiếp sợ chỗ thần kỳ của Nặc Á chi chu, trong hoàn cảnh ác liệt thế này rõ ràng lại không có việc gì.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, vươn tay, Ma Thiên Khải Giáp kia biến ảo trên lòng bàn tay, đích thật đã bị thương không nhẹ.

Hắn đột nhiên nhíu mày một cái, nhẹ nhàng vươn tay điểm lên khải giáp, một đạo hào quang sâu kín màu tím từ bên trong bay lên, bị tay trái hắn cẩn thận từng li từng tí chộp vào lòng bàn tay. Quang mang màu tím kia ánh sáng long lanh, có tính dính rất mạnh, ngưng mà không tiêu tan.

- Vân Tiêu đại ca, đây là cái gì?

Diệp Phàm cũng thấy mà ngạc nhiên, cảm thấy thập phần xinh đẹp.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Không thể tưởng được lại gặp phải Tử chi cực quang, khó trách Ma Thiên Khải cũng không ngăn được, ngươi có từng nghe qua bản sắc chi quang chưa?



Diệp Phàm cau mày suy tư một hồi, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ là xích chanh hoàng lục thanh lam tử (đỏ thẫm-da cam-vàng-xanh lá-xanh thẫm-xanh da trời-tím) bảy loại quang chi bản sắc sao?

Diệp Phàm tuy rằng thực lực bình thường, nhưng thân là truyền nhân của Cái Thế Võ Đế, các loại học thức vẫn phi thường uyên bác.

Lý Vân Tiêu khen:

- Đúng vậy, đúng là Tử chi cực quang trong thất sắc quang chi bản nguyên kia. Lại nói tiếp coi như là một loại năng lượng Thiên Địa, không chỉ có uy lực lớn, hơn nữa còn vô cùng diệu dụng.

Hắn nhíu mày cười khổ nói:

- Chỉ có điều Tử chi cực quang này hơi ít, xem ra trong đầu Ngân Hà này có rất nhiều thứ tốt a! Về sau có cơ hội thì phải đi chuyến nữa mới được.

Lý Vân Tiêu cẩn thận từng li từng tí thu đạo ánh sáng kia vào trong mi tâm, để nó lơ lửng trên đan điền, lẳng lặng đứng yên bất động ở kia.

Sau đó cũng thu luôn Ma Thiên Khải Giáp vào, tuy rằng áo giáp tổn thương, nhưng hắn cũng không có gì đau lòng cả. Loại áo giáp cấp bậc này, hắn kiếp trước cũng có thể tự mình luyện chế. Chỉ cần sớm ngày khôi phục thực lực, huyền khí gì lại không luyện ra được.

Diệp Phàm cười khổ nói:

- Vân Tiêu đại ca thiên phú dị bẩm, thiên cổ đến nay sợ rằng cũng chỉ có mình ngươi, nơi này ta không dám đến nữa đâu.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

- Ngươi đã nhận được truyền thừa của Diệp Nam Thiên, tiến giai Võ Đế, thành tựu đỉnh phong võ đạo chỉ là chuyện sớm muộn, đến lúc đó nơi này cũng chỉ là nơi nhàn nhã tản bộ mà thôi.



Thiên Ngoại tinh không tuy rằng vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với cường giả ở đỉnh phong võ đạo mà nói, ngược lại là một khối bảo địa. Không những có thể mượn Ngân Hà tinh thần chi lực tu luyện, còn có thể bất chợt gặp được rất nhiều bảo vật. Tài liệu luyện khí tuyệt phẩm trên đại lục, đại bộ phận đều là đạt được từ Vực Ngoại Tinh Không. Thiên Võ Giới tồn tại đã vô số năm tháng, rất nhiều dị bảo đã sớm biến mất không thấy nữa rồi.

Lý Vân Tiêu thu hồi áo giáp và Tử chi cực quang, lúc này mới hết sức cẩn thận từ trong Giới Thần Bi lấy ra một pho tượng. Pho tượng còn thấp hơn cả Lý Vân Tiêu, dáng người hết sức nhỏ, dĩ nhiên là bức tượng của một nữ tử. Tuy rằng đã sớm thay đổi hoàn toàn, nhưng từ trên thể hình vẫn có thể nhìn ra phong thái tuyệt đại năm đó.

- Là người nào có mặt mũi như vậy, khối Thiên Chiếu Khuyết Kim lớn như thế, cho dù có dùng làm chủ tài cũng có thể luyện chế hơn hai mươi kiện huyền khí cửu giai ah, vậy mà dùng để đúc tượng một nữ nhân.

Lý Vân Tiêu cũng không phải chưa thấy qua các mặt xã hội, nhưng vẫn bị loại đại thủ bút này chấn trụ. Hắn cẩn thận quan sát từng phần pho tượng, rất nhanh phát hiện một ít tình huống khiến người phải khiếp sợ.

Đầu tiên pho tượng kia dĩ nhiên là một khối Thiên Chiếu Khuyết Kim nguyên vẹn điêu đục thành!

Tuy rằng khối Thiên Chiếu Khuyết Kim này phẩm chất vô cùng tốt, nhưng dùng thần thức tinh tế thăm dò vào trong đó, có thể phát hiện vẫn ẩn chứa không ít tạp chất trong đó, có thể thấy nó chừng từng trải qua rèn luyện, là một khối thần quáng tự nhiên nguyên vẹn! Thiên Chiếu Khuyết Kim tự nhiên lớn như thế, đừng nói là thấy, dùng thân phận Thuật Luyện Sư cửu giai của hắn cũng chỉ mới nghe qua lần đầu.

- Hẳn là một đầu tinh nguyên quáng khu Thiên Chiếu Khuyết Kim quáng mạch, chắc là thủ bút của một tông môn lớn nào đó vào thời xa xưa.

Tiếp theo, pho tượng nữ tử kia tuy rằng bên ngoài đã hoàn toàn không cách nào nhận ra, nhưng dáng vẻ phong nhã kia, chỉ từ hình thể đã mang đến cho người một loại cảm giác chấn nhiếp tâm hồn, thần thánh cao thượng, không thể xâm phạm. Lý Vân Tiêu hai tay nâng pho tượng kia, cũng sinh ra một loại cảm giác không dám khinh nhờn, giống như dùng tay đụng vào cũng đã là tiết độc cực lớn đối với nữ thần rồi vậy.

- Tại sao có thể vậy được? Coi như là điêu khắc quỷ phủ thần công, ngưng tụ quy tắc chi lực, dưới sự ăn mòn của tuế nguyệt và năng lượng hư không cũng sớm nên tiêu tán rồi mới đúng chứ?

Lý Vân Tiêu tính tình kiên định, hồn lực bàng bạc, tự nhiên sẽ không bị khí tức thần thánh từ trên pho tượng kia phát ra rung chuyển tâm thần. Năng lượng trong loại tài liệu cửu giai này cực lớn, Thuật Luyện Sư bình thường muốn thăm dò thần lực vào trong đó đều khó khăn dị thường, coi như là Lý Vân Tiêu với hồn lực lục giai trước mắt, cũng chỉ có thể tiến hành quan sát đại khái ở tầng cạn, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường cả.

- Chẳng lẽ bên trong có cổ quái? Nhưng mà. . Đây là quặng thô Thiên Chiếu Khuyết Kim nguyên vẹn ah, cũng không có bất kỳ dấu vết phá hư nào cả, ai có thể làm điều gì cổ quái ở sâu bên trong chứ?

Lý Vân Tiêu suy nghĩ hồi lâu, không có đầu mối, nói:

- Mặc kệ, đợi khôi phục lại thực lực cửu giai, liền trực tiếp luyện hóa ngươi, trước sau khi cũng có thể biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook