Chương 839: Phong ba. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 837: Phong ba. (2)
Bên trong có tiếng nói truyền ra:
- Nơi ở quy định quá nhỏ, chúng ta ở đây nhiều người như thế, cho nên phải đi tìm nơi khác. Ngươi bảo bọn chúng đổi chỗ đi.
Người bốn phía đều sững sờ, đều âm thầm suy đoán thân phận của đám người này, lại dám sai sử đệ tử Bắc Đấu Tông làm việc, quả nhiên là càn rỡ ah.
Phải biết rằng nơi được an bài đều là chỗ của tán tu, mà những người có chỗ dựa hoặc là tông môn đều ở nơi thanh tú sạch sẽ. Bọn họ nói chuyện với Bắc Đấu Tông đều cung kính, nào dám cải lời nửa phần, những người này không chỉ dám cướp địa bàn, còn nói thẳng muốn người khác đi, quả nhiên là to gan lớn mật.
Tên đệ tử kia sắc mặt biến hóa, cả kinh nói:
- Là các ngươi!
Hắn hiện ra vẻ làm khó.
Thọ Nguy nội tâm căng thẳng, nhìn qua sắc mặt tên đệ tử Bắc Đấu Tông, dường như phát giác có chỗ không ổn.
Quả nhiên, tên đệ tử kia rất nhanh khôi phục tinh thần lại, lạnh nhạt nhìn qua năm người Thọ Nguy, nhân tiện nói:
- Đều là khách tới thăm Bắc Đấu Tông, có chuyện gì thì khiêm nhường một chút, không nên gây chuyện ồn ào, biết chưa!
Nói xong không đợi Thọ Nguy trả lời, hắn nháy mắt với vài tên đệ tử sau đó rời đi.
- Cái này. . .
Tất cả mọi người sững sốt, nào có đạo lý giải quyết như thế, đây chính là chẳng giải quyết cái gì. Bọn họ vừa đi, còn không phải sẽ tiếp tục đánh nhau.
Thọ Nguy cũng ngây người, đứng ở nơi đó, nhìn qua tiểu viện, trầm tư bất định, dường như kiêng kỵ thân phận của người trong tiểu viện.
Nam tử chòm râu dê thấy mọi người đang nhìn vào đám người bọn họ, toàn thân không được tự nhiên, nói:
- Chúng ta nên đổi nơi đi!
Lý Vân Tiêu lãnh đạm nói:
- Đổi? Hiện tại tất cả mọi người thấy chúng ta dễ khi dễ, đổi đi đâu? Sợ rằng không đổi nơi nào được đâu. Ngươi yếu thế, mỗi người sẽ dẫm lên đầu của ngươi.
Trong lòng Thọ Nguy chấn động, kinh ngạc nhìn qua Lý Vân Tiêu, trong mắt bắn tinh quang, bóp tay kêu Đùng không dứt, trầm giọng nói:
- Không sai! Lùi bước một bước, sẽ không thể tiến lên.
Đột nhiên trong nháy mắt hắn hiểu ra, bình cảnh Võ Tông lục tinh dường như dao động.
Thọ Nguy cả kinh, không thể ngờ mình lại có cảm giác đột phá, cũng bởi vì một câu của tiểu tử này! Hắn lấy một viên đan dược ra, tản mát linh khí rất mạnh, ở trước mặt bao người nuốt vào, bình cảnh vây khốn hắn mấy năm nay cũng mở ra.
Hào quang tấn cấp sinh ra, dẫn tới người bốn phía kinh hô, lộ ra vẻ hâm mộ ghen ghét và hận ý.
Thọ Nguy rốt cục hiểu ra, tại thành Nam Hỏa lăn qua lăn lại nhiều năm như vậy, càng ngày càng thích tiếc tánh mạng mình, ý chí chiến đấu từ trước kia đã bị mài mòn, khó trách những năm gần đây tầm thường vô vị, tu luyện không tiến.
Nếu vào lúc này hắn lùi bước, đời này hắn thật sự vĩnh viễn không thể bước qua Võ Tông lục tinh. Hắn nhảy vào cảnh giới thất tinh, lập tức cảm thấy phía trước bằng phẳng, con đường võ đạo mở ra.
- Nếu đệ tử Bắc Đấu Tông mặc kệ, vậy đừng trách ta không khách khí!
Thọ Nguy nhìn tiểu viện và hét một tiếng, giờ phút này lòng hắn tính hoàn toàn biến hóa xảy ra, ngay cả xưng hô với đám người Bắc Đấu Tông cũng không còn kính ý như lúc trước.
Trong tiểu viện có tiếng cười lạnh vang lên, nói:
- Vừa mới đột phá nhất tinh, đã cho rằng không biết trời cao đất rộng. Niệm ngươi vô tri, nhanh chóng cút đi cho ta, nếu không sẽ mất mạng.
Thọ Nguy cười lạnh, tiến vào trong tiểu viện.
- Muốn chết!
Người trong tiểu viện thấy hắn không nghe khuyên bảo, lập tức tức giận, một tiếng hét vang lên, chỉ nghe thấy Phanh một tiếng, cửa phòng vỡ ra, một bóng người lăng không mà đứng, nguyên khí không ngừng sôi trào quanh người, hắn đánh ra một kích như biển gầm!
Võ Tông thất tinh đỉnh phong!
Hai mắt Lý Vân Tiêu nhắm lại, thoáng cái nhìn thấu tu vị của người này. Tu vị bực này hắn không đặt vào trong mắt, nhưng Thọ Nguy vừa mới đột phá đến thất tinh, muốn tiếp một chưởng này quá khó khăn.
Thọ Nguy cảm nhận được áp lực to lớn, lập tức hiểu tu vị đối phương trên mặt, sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn vội vàng ngưng tụ toàn bộ nguyên khí vào hai tay, hai tay đỏ lên như thép nóng chảy, không khí chung quanh sinh ra khói trắng.
- Xích cầu thiết chưởng!
Hai đại thủ ấn đỏ bừng đánh ra, bốn chưởng giao nhau, kình phong không ngừng sinh ra âm thanh chói tai, giống như vô số chim con bị bóp cổ kêu chíp chíp.
Một đạo khí áp nguyên khí vô hình tỏa ra, ép thiết chưởng của Thọ Nguy dần dần mất đi màu đỏ, dần dần biến xanh.
Hai chân Thọ Nguy càng bị nhấn vào trong đất, lún tới đầu gối. Tình thế hiện tại phóng lao phải theo lao, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể đau khổ chống đỡ, nhưng mà hắn vừa mới tiến vào thất tinh, so với đối phương là cao thủ thất tinh có chênh lệch không nhỏ, cũng không biết có thể kéo dài bao lâu, cục diện không tốt.
Hơn nữa trong tiểu viện không chỉ có một người, hình như còn đồng lõa bên trong. Lòng bàn tay Thọ Nguy sinh ra vết nứt, nhiều huyệt đạo trên người chảy máu.
Nếu không có những biện pháp hóa giải khác, cũng chỉ có thể bị đối phương đánh chết.
Tên nam tử lăng không kia mặc trường bào màu xám, cũng đã vận chuyển nguyên khí tới cực điểm, hắn cao hơn Thọ Nguy nửa tinh, tuy chiếm thượng phong, nhưng cũng không dễ dàng, trên trán bất đầu đổ mồ hôi rậm rạp, trong mắt thì tàn nhẫn.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu vẫn không thay đổi, hắn nhìn ra, Thọ Nguy căn bản chống đỡ nổi, tiếp tục như vậy chỉ có bạo thể mà vong. Trong mi tâm của hắn có mây lửa hiện ra, chợt lóe lên.
Vào lúc tên nam tử áo bào xám đang vận chuyển toàn bộ nguyên khí đánh tới đột nhiên kêu thảm thiết, thân thể nhanh chóng biến thành màu đen, lực lượng hai chưởng tan rã, thiết chưởng của Thọ Nguy bạo phát, vốn không khí bị áp súc tới cực hạn và nổ tung, đánh hắn bay mất.
Mọi người chỉ thấy nam tử áo bào xám toàn thân đen lại, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi, bản thân bị chấn bay vào trong tiểu viện, hét thảm không dứt.
Thọ Nguy thoáng được cứu trợ, vui mừng quá đỗi, nhưng nội tâm vô cùng cổ quái, không rõ đối phương vì sao đột nhiên như thế, chẳng lẽ công pháp cắn trả?
Chỉ thấy nam tử áo bào xám không ngừng lăn lộn trong tiểu viện, cháy đen trên người càng ngày càng nhiều, dường như thống khổ không chịu nổi.
Lúc này trong phòng có ba người bay ra, trong đó một gã nam tử nâng nam tử áo bào xám lên, cho hắn ăn viên đan dược, cả kinh nói:
- Lực lượng nguyên tố hỏa hệ thật mạnh!
Hắn lấy một băng phách hàn khí bức người đưa vào trong tay nam tử áo bào xám.
Làm cho mấy người kia rùng mình là, băng phách vừa vào tay, đảo mắt đã hóa thành bãi nước, bốc hơi.
- Đây chính là Hàn Băng Băng Phách lấy từ đáy biển vạn trượng ở đông hải a.
Một người trong đó kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nam tử áo bào xám sau khi cầm lấy băng phách, tuy chỉ thoáng điều tức, nhưng mà thương thế dần ổn định lại, hơn nửa người bị nung khô. Lúc này viên đan dược từ từ có tác dụng, giảm bớt thống khổ của hắn.
Một nam tử xoay người lại, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai tay Thọ Nguy, mở miệng nói:
- Vũ kỹ thật độc ác, quả nhiên thâm tàng bất lộ.
Bên trong có tiếng nói truyền ra:
- Nơi ở quy định quá nhỏ, chúng ta ở đây nhiều người như thế, cho nên phải đi tìm nơi khác. Ngươi bảo bọn chúng đổi chỗ đi.
Người bốn phía đều sững sờ, đều âm thầm suy đoán thân phận của đám người này, lại dám sai sử đệ tử Bắc Đấu Tông làm việc, quả nhiên là càn rỡ ah.
Phải biết rằng nơi được an bài đều là chỗ của tán tu, mà những người có chỗ dựa hoặc là tông môn đều ở nơi thanh tú sạch sẽ. Bọn họ nói chuyện với Bắc Đấu Tông đều cung kính, nào dám cải lời nửa phần, những người này không chỉ dám cướp địa bàn, còn nói thẳng muốn người khác đi, quả nhiên là to gan lớn mật.
Tên đệ tử kia sắc mặt biến hóa, cả kinh nói:
- Là các ngươi!
Hắn hiện ra vẻ làm khó.
Thọ Nguy nội tâm căng thẳng, nhìn qua sắc mặt tên đệ tử Bắc Đấu Tông, dường như phát giác có chỗ không ổn.
Quả nhiên, tên đệ tử kia rất nhanh khôi phục tinh thần lại, lạnh nhạt nhìn qua năm người Thọ Nguy, nhân tiện nói:
- Đều là khách tới thăm Bắc Đấu Tông, có chuyện gì thì khiêm nhường một chút, không nên gây chuyện ồn ào, biết chưa!
Nói xong không đợi Thọ Nguy trả lời, hắn nháy mắt với vài tên đệ tử sau đó rời đi.
- Cái này. . .
Tất cả mọi người sững sốt, nào có đạo lý giải quyết như thế, đây chính là chẳng giải quyết cái gì. Bọn họ vừa đi, còn không phải sẽ tiếp tục đánh nhau.
Thọ Nguy cũng ngây người, đứng ở nơi đó, nhìn qua tiểu viện, trầm tư bất định, dường như kiêng kỵ thân phận của người trong tiểu viện.
Nam tử chòm râu dê thấy mọi người đang nhìn vào đám người bọn họ, toàn thân không được tự nhiên, nói:
- Chúng ta nên đổi nơi đi!
Lý Vân Tiêu lãnh đạm nói:
- Đổi? Hiện tại tất cả mọi người thấy chúng ta dễ khi dễ, đổi đi đâu? Sợ rằng không đổi nơi nào được đâu. Ngươi yếu thế, mỗi người sẽ dẫm lên đầu của ngươi.
Trong lòng Thọ Nguy chấn động, kinh ngạc nhìn qua Lý Vân Tiêu, trong mắt bắn tinh quang, bóp tay kêu Đùng không dứt, trầm giọng nói:
- Không sai! Lùi bước một bước, sẽ không thể tiến lên.
Đột nhiên trong nháy mắt hắn hiểu ra, bình cảnh Võ Tông lục tinh dường như dao động.
Thọ Nguy cả kinh, không thể ngờ mình lại có cảm giác đột phá, cũng bởi vì một câu của tiểu tử này! Hắn lấy một viên đan dược ra, tản mát linh khí rất mạnh, ở trước mặt bao người nuốt vào, bình cảnh vây khốn hắn mấy năm nay cũng mở ra.
Hào quang tấn cấp sinh ra, dẫn tới người bốn phía kinh hô, lộ ra vẻ hâm mộ ghen ghét và hận ý.
Thọ Nguy rốt cục hiểu ra, tại thành Nam Hỏa lăn qua lăn lại nhiều năm như vậy, càng ngày càng thích tiếc tánh mạng mình, ý chí chiến đấu từ trước kia đã bị mài mòn, khó trách những năm gần đây tầm thường vô vị, tu luyện không tiến.
Nếu vào lúc này hắn lùi bước, đời này hắn thật sự vĩnh viễn không thể bước qua Võ Tông lục tinh. Hắn nhảy vào cảnh giới thất tinh, lập tức cảm thấy phía trước bằng phẳng, con đường võ đạo mở ra.
- Nếu đệ tử Bắc Đấu Tông mặc kệ, vậy đừng trách ta không khách khí!
Thọ Nguy nhìn tiểu viện và hét một tiếng, giờ phút này lòng hắn tính hoàn toàn biến hóa xảy ra, ngay cả xưng hô với đám người Bắc Đấu Tông cũng không còn kính ý như lúc trước.
Trong tiểu viện có tiếng cười lạnh vang lên, nói:
- Vừa mới đột phá nhất tinh, đã cho rằng không biết trời cao đất rộng. Niệm ngươi vô tri, nhanh chóng cút đi cho ta, nếu không sẽ mất mạng.
Thọ Nguy cười lạnh, tiến vào trong tiểu viện.
- Muốn chết!
Người trong tiểu viện thấy hắn không nghe khuyên bảo, lập tức tức giận, một tiếng hét vang lên, chỉ nghe thấy Phanh một tiếng, cửa phòng vỡ ra, một bóng người lăng không mà đứng, nguyên khí không ngừng sôi trào quanh người, hắn đánh ra một kích như biển gầm!
Võ Tông thất tinh đỉnh phong!
Hai mắt Lý Vân Tiêu nhắm lại, thoáng cái nhìn thấu tu vị của người này. Tu vị bực này hắn không đặt vào trong mắt, nhưng Thọ Nguy vừa mới đột phá đến thất tinh, muốn tiếp một chưởng này quá khó khăn.
Thọ Nguy cảm nhận được áp lực to lớn, lập tức hiểu tu vị đối phương trên mặt, sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn vội vàng ngưng tụ toàn bộ nguyên khí vào hai tay, hai tay đỏ lên như thép nóng chảy, không khí chung quanh sinh ra khói trắng.
- Xích cầu thiết chưởng!
Hai đại thủ ấn đỏ bừng đánh ra, bốn chưởng giao nhau, kình phong không ngừng sinh ra âm thanh chói tai, giống như vô số chim con bị bóp cổ kêu chíp chíp.
Một đạo khí áp nguyên khí vô hình tỏa ra, ép thiết chưởng của Thọ Nguy dần dần mất đi màu đỏ, dần dần biến xanh.
Hai chân Thọ Nguy càng bị nhấn vào trong đất, lún tới đầu gối. Tình thế hiện tại phóng lao phải theo lao, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể đau khổ chống đỡ, nhưng mà hắn vừa mới tiến vào thất tinh, so với đối phương là cao thủ thất tinh có chênh lệch không nhỏ, cũng không biết có thể kéo dài bao lâu, cục diện không tốt.
Hơn nữa trong tiểu viện không chỉ có một người, hình như còn đồng lõa bên trong. Lòng bàn tay Thọ Nguy sinh ra vết nứt, nhiều huyệt đạo trên người chảy máu.
Nếu không có những biện pháp hóa giải khác, cũng chỉ có thể bị đối phương đánh chết.
Tên nam tử lăng không kia mặc trường bào màu xám, cũng đã vận chuyển nguyên khí tới cực điểm, hắn cao hơn Thọ Nguy nửa tinh, tuy chiếm thượng phong, nhưng cũng không dễ dàng, trên trán bất đầu đổ mồ hôi rậm rạp, trong mắt thì tàn nhẫn.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu vẫn không thay đổi, hắn nhìn ra, Thọ Nguy căn bản chống đỡ nổi, tiếp tục như vậy chỉ có bạo thể mà vong. Trong mi tâm của hắn có mây lửa hiện ra, chợt lóe lên.
Vào lúc tên nam tử áo bào xám đang vận chuyển toàn bộ nguyên khí đánh tới đột nhiên kêu thảm thiết, thân thể nhanh chóng biến thành màu đen, lực lượng hai chưởng tan rã, thiết chưởng của Thọ Nguy bạo phát, vốn không khí bị áp súc tới cực hạn và nổ tung, đánh hắn bay mất.
Mọi người chỉ thấy nam tử áo bào xám toàn thân đen lại, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi, bản thân bị chấn bay vào trong tiểu viện, hét thảm không dứt.
Thọ Nguy thoáng được cứu trợ, vui mừng quá đỗi, nhưng nội tâm vô cùng cổ quái, không rõ đối phương vì sao đột nhiên như thế, chẳng lẽ công pháp cắn trả?
Chỉ thấy nam tử áo bào xám không ngừng lăn lộn trong tiểu viện, cháy đen trên người càng ngày càng nhiều, dường như thống khổ không chịu nổi.
Lúc này trong phòng có ba người bay ra, trong đó một gã nam tử nâng nam tử áo bào xám lên, cho hắn ăn viên đan dược, cả kinh nói:
- Lực lượng nguyên tố hỏa hệ thật mạnh!
Hắn lấy một băng phách hàn khí bức người đưa vào trong tay nam tử áo bào xám.
Làm cho mấy người kia rùng mình là, băng phách vừa vào tay, đảo mắt đã hóa thành bãi nước, bốc hơi.
- Đây chính là Hàn Băng Băng Phách lấy từ đáy biển vạn trượng ở đông hải a.
Một người trong đó kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nam tử áo bào xám sau khi cầm lấy băng phách, tuy chỉ thoáng điều tức, nhưng mà thương thế dần ổn định lại, hơn nửa người bị nung khô. Lúc này viên đan dược từ từ có tác dụng, giảm bớt thống khổ của hắn.
Một nam tử xoay người lại, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai tay Thọ Nguy, mở miệng nói:
- Vũ kỹ thật độc ác, quả nhiên thâm tàng bất lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.