Chương 2568: Phong đao. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
14/11/2016
Khóe miệng Hoàng Phủ Bật cười lạnh, nói:
– Vừa rồi ta thi triển một loại thần thông, phong ấn Trảm Hồn Đao của ngươi, bây giờ xem ngươi làm so thắng ta được?
Trên thân đao bày ra ba đạo ấn ký, thể hiện màu xanh như tranh vẽ..
Sắc mặt Thiên Tinh Tử trầm xuống, tay trái đập vào ấn ký trên đó.
Hừ!
Hoàng Phủ Bật cười lạnh một tiếng, Bàn Cổ Phiên đánh tới, cười nhạo nói:
– Ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi phá phong sao?
Kim sắc ngữ giả chui vào thân thể của hắn, khí tức của Bàn Cổ Phiên tăng mạnh lên, quét ngang cả ầu trời.
Thiên Tinh Tử không dám khinh thường, chỉ có thể tay trái biến chiêu, bấm niệm pháp quyết vỗ vào thân đao, lập tức đao mang tóe lên, chém ngược ra phía trước.
Phanh!
Hai lực lượng trùng kích, thế lực ngang nhau, hai người cùng lui ba bước.
Sắc mặt Thiên Tinh Tử cực kỳ khó coi, ưu thế vốn có đột nhiên mất đi, trong lòng của hắn khẩn trương, hắn cảm nhận được phong ấn trên Trảm Hồn Đao đang bị ăn mòn, nếu không cởi bỏ thì phiền toái.
Nhưng Hoàng Phủ Bật liên tục đoạt công, làm hắn không có chút cơ hội nào.
Hơn nữa xa xa Điêu Tu cùng Sĩ Vô Song cuối cùng không địch lại, đều chết thảm dưới tay trưởn lão Phệ Hồn Tông, làm cho Thiên Tinh Tử tức giận tâm phiền ý loạn.
Hai gã đắc thủ trưởng lão xoay chuyển ánh mắt, lập tức bay đi tương trợ Hoàng Phủ Bật.
Lý Vân Tiêu giờ phút này lâm vào trong nguy hiểm, còn lại tám gã trưởng lão trưởng lão đuổi theo hắn.
Tám người liên thủ, cho dù đỉnh phong kiếp trước cũng không dám khinh thường, giờ phút này càng là không còn chiến ý, nhìn Trần Thiến Vũ nói:
– Đi!
– Đi? Thiên đại tiếu thoại!
Vưu Mật lạnh giọng quát:
– Lưu lại!
Phệ Hồn Phiên của hắn đánh qua, chủ hồn cắn thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Bảy người còn lại thi triển tuyệt kỹ, bộ dáng nghiê túc.
Lý Vân Tiêu quay người đi xa, thân ảnh biến mất.
Phanh!
Mấy đạo quyền phong đánh ra, lôi đình nổ tung khắp bốn phía.
– Cái gì? !
Mọi người giật mình, một người cả kinh nói:
– Chân thân kia là?
Một người trưởng lão khác quát:
– Bất kể, ngăn cản toàn bộ.
Hắn vỗ Phệ Hồn Phiên của mình, vô số quỷ dữ hiện ra.
– Ồ, quả nhiên là biện pháp tốt.
Trong đó một đạo lôi quang dừng lại, hóa ra thân ảnh Lý Vân Tiêu, có chút kinh ngạc nhìn qua quỷ hồn đuổi theo, hắn một tay đánh tan nó đi.
Tên trưởng lão kia cười quái dị, vung Phệ Hồn Phiên ra, vô số quỷ phách tụ tập lại, vây quanh Lý Vân Tiêu tạo thành kim hồn thật lớn, một ngụm tựu cắn xuống.
Ọt ọt!
Lý Vân Tiêu không lùi không tránh, trực tiếp để hồn phách ăn vào.
– A?
Trần Thiến Vũ há hốc mồm, cả kinh kêu lên:
– Đại nhân. . .
Hồn phách màu vàng sau khi ăn tươi Lý Vân Tiêu, tên trưởng lão kia đại hỉ, bắt đầu ném Phệ Hồn Phiên ra, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, thu kim hồn vào..
– Ha ha! Hồn phách Cổ Phi Dương quy ta!
Tên trưởng lão này vẻ mặt hưng phấn, nhìn Phệ Hồn Phiên trong ta của mình, kích động không thôi.
Vưu Mật sắc mặt âm trầm, nói:
– Tuy nhiên Cổ Phi Dương bị ngươi thu, nhưng vừa rồi tông chủ đại nhân có ý rõ ràng, đạo hồn phách này là của ta!
Tên trưởng lão kiêng kị, cầm Phệ Hồn Phiên ngăn cản trước người, cười khẩy nói:
– Cho ngươi? Thật sự là thiên đại tiếu thoại, ngươi cho rằng ngươi là tông chủ sao? Cho ngươi? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra, hừ!
Vưu Mật cực kỳ tức giận, thẹn quá hoá giận muốn phát tác.
Đột nhiên “Phanh” một tiếng, Phệ Hồn Phiên nổ tung, một đạo kiếm khí trực tiếp vọt lên, bổ tên trưởng lão kia thành hai nửa!
– Ah!
Tên trưởng lão kia chỉ kịp kêu một tiêng, đầu thân khác biệt, sau kiếm quang là thân ảnh của Lý Vân Tiêu, hắn đứng đó, bộ dáng khinh thường, cười nhạo nói:
– Thu ta? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra, hừ!
Vưu Mật cũng ăn cả kinh, nhưng tinh quang trong mắt lóe lên, trực tiếp ném Phệ Hồn Phiên ra, quát với đám trưởng lão khác:
– Đây là ta, ai cũng không được đoạt với ta.
Có vài tên trưởng lão ánh mắt sáng lên, nhìn nhau, tuy cực kỳ bất mãn nhưng vẫn ngăn cản xúc động.
Chủ hồn trong Phệ Hồn Phiên của Vưu Mật phệ bay ra, nuốt lấy kim quang của tên trưởng lão, về sau hai mắt tỏa ra hàn quang, hướng bay thẳng qua thi thể tên trưởng lão kia luôn.
Đúng vào lúc này kim hồn cắn một hồn phách, chính là linh hồn tên trưởng lão, nó không ngừng giãy dụa trong kim hồn, nhưng mà không dùng được gì, bị ăn tươi.
– Ha ha!
Vưu Mật cuồng tiếu không thôi, trong mắt tinh quang lóe lên.
Kim hồn ăn tươi hồn phách của trưởng lão kia, thoáng cái đã lớn mạnh, bộ dáng chán chường lúc trước quét sạch, ngay cả trạng thái ma khôi của Vưu Mật cũng khôi phục..
Đám trưởng lão Phệ Hồn Tông còn lại phần lớn bất mãn cùng sắc mặt giận dữ, cũng không phải bọn họ cảm thấy tàn nhẫn, chỉ tức giận Vưu Mật độc chiếm chỗ tốt, không có phân bọn họ một chén canh. Trong Phệ Hồn Tông chuyện thôn phệ lẫn nhau không hiếm thấy..
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Buồn nôn!
Hừ!
Vưu Mật thu mặt cười, lạnh lùng nói:
– Đây là cách sinh tồn của Phệ Hồn Tông, ngươi không ăn người khác, người khác sẽ ăn ngươi.
Hai tay của hắn không ngừng bấm niệm pháp quyết, đánh vào chủ hồn màu vàng, quát:
– Hiện tại tới phiên ngươi rồi, hồn phách Phá Quân Võ Đế sẽ thành một phần trong chủ hồn của ta.
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang, một tay bấm niệm pháp quyết, Lôi Quyết hiện ra trong lòng bàn tay, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh khuếch tán ra bên ngoài.
Oanh!
Ánh sáng màu xanh nổ tung, lập tức hóa thành thế giới, trực tiếp vây khốn kim hồn, vô số lôi đình hóa rồng, chúng từ bên ngoài đánh thẳng vào trong.
Rầm rầm rầm!
Kim hồn bị tiểu Lôi Giới nổ tung vặn vẹo bên trong, gào thét liên tục, toàn thân xụi lơ, sắp tiêu tán, cuối cùng trực tiếp co thành một đoàn, huyền phù bên trong không nhúc nhích.
Dùng thực lực Lý Vân Tiêu giờ phút này, dưới siêu phàm nhập thánh trừ Khâu Mục Kiệt có thể đánh một trận với hắn ra, còn lại không có ai cả.
Vưu Mật cũng bị cắn trả, sắc mặt tức giận trắng bệch, quát:
– Mọi người cùng nhau ra tay, còn thất thần làm gì?
Đám trưởng lão biến sắc, quay đầu đi chỗ khác, có người nhún nhún vai cười nhạo.
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra ngươi rất không được ưa chuộng, đã như vầy, ta theo ý của mọi người, tiễn ngươi quy thiên.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, thanh lôi biến thành tử lôi, một ma ha cổ tự bay ra ngoài, bộc phát kim quang sáng ngời.
– Không tốt!
Trong lòng Vưu Mật run lên, cảm thụ cổ tự này quá nguy hiểm, vội vàng đánh ra mấy đạo bí quyết vào trong Phệ Hồn Phiên.
Thanh lô vây khốn kim quang lắc lư, muốn khôi phục đầu lâu nhưng vừa mở mắt đã nổ tung.
Ầm ầm!
Lực lượng hủy thiên diệt địa xuất hiện ở bốn phía, kim hồn phấn thân toái cốt, Vưu Mật như bị búa tạ nện vào đầu, hắn phun máu tươi kèm mảnh vỡ nội tạng, tinh khí thần rút đi rất nhiều, hắn lui ra sau vài bước, toàn thân uể oải, hai mắt mất đi ánh sáng, ảm đạm vô quang.
Tập Ngọc Luân quát to:
– Đồng loạt ra tay giết hắn!
Năm ten trưởng lão khác không dám hàm hồ, lập tức ra tay. Lý Vân Tiêu vừa thi triển lôi quyết làm bọn chúng rung động, có thể dễ dàng chém giết Vưu Mật, nếu đơn đả độc đấu, không ai là đối thủ của hắn cả.
– Vừa rồi ta thi triển một loại thần thông, phong ấn Trảm Hồn Đao của ngươi, bây giờ xem ngươi làm so thắng ta được?
Trên thân đao bày ra ba đạo ấn ký, thể hiện màu xanh như tranh vẽ..
Sắc mặt Thiên Tinh Tử trầm xuống, tay trái đập vào ấn ký trên đó.
Hừ!
Hoàng Phủ Bật cười lạnh một tiếng, Bàn Cổ Phiên đánh tới, cười nhạo nói:
– Ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi phá phong sao?
Kim sắc ngữ giả chui vào thân thể của hắn, khí tức của Bàn Cổ Phiên tăng mạnh lên, quét ngang cả ầu trời.
Thiên Tinh Tử không dám khinh thường, chỉ có thể tay trái biến chiêu, bấm niệm pháp quyết vỗ vào thân đao, lập tức đao mang tóe lên, chém ngược ra phía trước.
Phanh!
Hai lực lượng trùng kích, thế lực ngang nhau, hai người cùng lui ba bước.
Sắc mặt Thiên Tinh Tử cực kỳ khó coi, ưu thế vốn có đột nhiên mất đi, trong lòng của hắn khẩn trương, hắn cảm nhận được phong ấn trên Trảm Hồn Đao đang bị ăn mòn, nếu không cởi bỏ thì phiền toái.
Nhưng Hoàng Phủ Bật liên tục đoạt công, làm hắn không có chút cơ hội nào.
Hơn nữa xa xa Điêu Tu cùng Sĩ Vô Song cuối cùng không địch lại, đều chết thảm dưới tay trưởn lão Phệ Hồn Tông, làm cho Thiên Tinh Tử tức giận tâm phiền ý loạn.
Hai gã đắc thủ trưởng lão xoay chuyển ánh mắt, lập tức bay đi tương trợ Hoàng Phủ Bật.
Lý Vân Tiêu giờ phút này lâm vào trong nguy hiểm, còn lại tám gã trưởng lão trưởng lão đuổi theo hắn.
Tám người liên thủ, cho dù đỉnh phong kiếp trước cũng không dám khinh thường, giờ phút này càng là không còn chiến ý, nhìn Trần Thiến Vũ nói:
– Đi!
– Đi? Thiên đại tiếu thoại!
Vưu Mật lạnh giọng quát:
– Lưu lại!
Phệ Hồn Phiên của hắn đánh qua, chủ hồn cắn thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Bảy người còn lại thi triển tuyệt kỹ, bộ dáng nghiê túc.
Lý Vân Tiêu quay người đi xa, thân ảnh biến mất.
Phanh!
Mấy đạo quyền phong đánh ra, lôi đình nổ tung khắp bốn phía.
– Cái gì? !
Mọi người giật mình, một người cả kinh nói:
– Chân thân kia là?
Một người trưởng lão khác quát:
– Bất kể, ngăn cản toàn bộ.
Hắn vỗ Phệ Hồn Phiên của mình, vô số quỷ dữ hiện ra.
– Ồ, quả nhiên là biện pháp tốt.
Trong đó một đạo lôi quang dừng lại, hóa ra thân ảnh Lý Vân Tiêu, có chút kinh ngạc nhìn qua quỷ hồn đuổi theo, hắn một tay đánh tan nó đi.
Tên trưởng lão kia cười quái dị, vung Phệ Hồn Phiên ra, vô số quỷ phách tụ tập lại, vây quanh Lý Vân Tiêu tạo thành kim hồn thật lớn, một ngụm tựu cắn xuống.
Ọt ọt!
Lý Vân Tiêu không lùi không tránh, trực tiếp để hồn phách ăn vào.
– A?
Trần Thiến Vũ há hốc mồm, cả kinh kêu lên:
– Đại nhân. . .
Hồn phách màu vàng sau khi ăn tươi Lý Vân Tiêu, tên trưởng lão kia đại hỉ, bắt đầu ném Phệ Hồn Phiên ra, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, thu kim hồn vào..
– Ha ha! Hồn phách Cổ Phi Dương quy ta!
Tên trưởng lão này vẻ mặt hưng phấn, nhìn Phệ Hồn Phiên trong ta của mình, kích động không thôi.
Vưu Mật sắc mặt âm trầm, nói:
– Tuy nhiên Cổ Phi Dương bị ngươi thu, nhưng vừa rồi tông chủ đại nhân có ý rõ ràng, đạo hồn phách này là của ta!
Tên trưởng lão kiêng kị, cầm Phệ Hồn Phiên ngăn cản trước người, cười khẩy nói:
– Cho ngươi? Thật sự là thiên đại tiếu thoại, ngươi cho rằng ngươi là tông chủ sao? Cho ngươi? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra, hừ!
Vưu Mật cực kỳ tức giận, thẹn quá hoá giận muốn phát tác.
Đột nhiên “Phanh” một tiếng, Phệ Hồn Phiên nổ tung, một đạo kiếm khí trực tiếp vọt lên, bổ tên trưởng lão kia thành hai nửa!
– Ah!
Tên trưởng lão kia chỉ kịp kêu một tiêng, đầu thân khác biệt, sau kiếm quang là thân ảnh của Lý Vân Tiêu, hắn đứng đó, bộ dáng khinh thường, cười nhạo nói:
– Thu ta? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra, hừ!
Vưu Mật cũng ăn cả kinh, nhưng tinh quang trong mắt lóe lên, trực tiếp ném Phệ Hồn Phiên ra, quát với đám trưởng lão khác:
– Đây là ta, ai cũng không được đoạt với ta.
Có vài tên trưởng lão ánh mắt sáng lên, nhìn nhau, tuy cực kỳ bất mãn nhưng vẫn ngăn cản xúc động.
Chủ hồn trong Phệ Hồn Phiên của Vưu Mật phệ bay ra, nuốt lấy kim quang của tên trưởng lão, về sau hai mắt tỏa ra hàn quang, hướng bay thẳng qua thi thể tên trưởng lão kia luôn.
Đúng vào lúc này kim hồn cắn một hồn phách, chính là linh hồn tên trưởng lão, nó không ngừng giãy dụa trong kim hồn, nhưng mà không dùng được gì, bị ăn tươi.
– Ha ha!
Vưu Mật cuồng tiếu không thôi, trong mắt tinh quang lóe lên.
Kim hồn ăn tươi hồn phách của trưởng lão kia, thoáng cái đã lớn mạnh, bộ dáng chán chường lúc trước quét sạch, ngay cả trạng thái ma khôi của Vưu Mật cũng khôi phục..
Đám trưởng lão Phệ Hồn Tông còn lại phần lớn bất mãn cùng sắc mặt giận dữ, cũng không phải bọn họ cảm thấy tàn nhẫn, chỉ tức giận Vưu Mật độc chiếm chỗ tốt, không có phân bọn họ một chén canh. Trong Phệ Hồn Tông chuyện thôn phệ lẫn nhau không hiếm thấy..
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Buồn nôn!
Hừ!
Vưu Mật thu mặt cười, lạnh lùng nói:
– Đây là cách sinh tồn của Phệ Hồn Tông, ngươi không ăn người khác, người khác sẽ ăn ngươi.
Hai tay của hắn không ngừng bấm niệm pháp quyết, đánh vào chủ hồn màu vàng, quát:
– Hiện tại tới phiên ngươi rồi, hồn phách Phá Quân Võ Đế sẽ thành một phần trong chủ hồn của ta.
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang, một tay bấm niệm pháp quyết, Lôi Quyết hiện ra trong lòng bàn tay, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh khuếch tán ra bên ngoài.
Oanh!
Ánh sáng màu xanh nổ tung, lập tức hóa thành thế giới, trực tiếp vây khốn kim hồn, vô số lôi đình hóa rồng, chúng từ bên ngoài đánh thẳng vào trong.
Rầm rầm rầm!
Kim hồn bị tiểu Lôi Giới nổ tung vặn vẹo bên trong, gào thét liên tục, toàn thân xụi lơ, sắp tiêu tán, cuối cùng trực tiếp co thành một đoàn, huyền phù bên trong không nhúc nhích.
Dùng thực lực Lý Vân Tiêu giờ phút này, dưới siêu phàm nhập thánh trừ Khâu Mục Kiệt có thể đánh một trận với hắn ra, còn lại không có ai cả.
Vưu Mật cũng bị cắn trả, sắc mặt tức giận trắng bệch, quát:
– Mọi người cùng nhau ra tay, còn thất thần làm gì?
Đám trưởng lão biến sắc, quay đầu đi chỗ khác, có người nhún nhún vai cười nhạo.
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra ngươi rất không được ưa chuộng, đã như vầy, ta theo ý của mọi người, tiễn ngươi quy thiên.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, thanh lôi biến thành tử lôi, một ma ha cổ tự bay ra ngoài, bộc phát kim quang sáng ngời.
– Không tốt!
Trong lòng Vưu Mật run lên, cảm thụ cổ tự này quá nguy hiểm, vội vàng đánh ra mấy đạo bí quyết vào trong Phệ Hồn Phiên.
Thanh lô vây khốn kim quang lắc lư, muốn khôi phục đầu lâu nhưng vừa mở mắt đã nổ tung.
Ầm ầm!
Lực lượng hủy thiên diệt địa xuất hiện ở bốn phía, kim hồn phấn thân toái cốt, Vưu Mật như bị búa tạ nện vào đầu, hắn phun máu tươi kèm mảnh vỡ nội tạng, tinh khí thần rút đi rất nhiều, hắn lui ra sau vài bước, toàn thân uể oải, hai mắt mất đi ánh sáng, ảm đạm vô quang.
Tập Ngọc Luân quát to:
– Đồng loạt ra tay giết hắn!
Năm ten trưởng lão khác không dám hàm hồ, lập tức ra tay. Lý Vân Tiêu vừa thi triển lôi quyết làm bọn chúng rung động, có thể dễ dàng chém giết Vưu Mật, nếu đơn đả độc đấu, không ai là đối thủ của hắn cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.