Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1309: Quy củ thành Hồng Nguyệt. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1307: Quy củ thành Hồng Nguyệt. (1)

Bắc Minh Kháng Thiên có chút gật đầu, sau đó ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào Tiểu Bát, âm thanh lạnh lùng nói:

Đã đến, vậy thì cứ lưu lại uống vài chén trà, hảo hảo nói chuyện tâm tình. Trong lòng lão phu nội tâm cũng có mấy nghi vấn rất muốn biết đây.

Trên trán Tiểu Bát chảy ra hạt hạt mồ hôi ra, không thể tưởng được người này vậy mà cũng tới, không cần phải nói cũng biết nghi hoặc của hắn chính là chuyện Lí Dật thông hiểu Huyền Băng yếu quyết. Hắn ngượng ngùng nở nụ cười nói:

Kháng Thiên tiền bối chính là danh túc thiên hạ, chuyện biết còn nhiều hơn chúng ta mấy chục lần, sao có nghi hoặc cần hỏi chúng ta được, tiền bối nói đùa. Mấy người tại hạ thân thể không khỏe, muốn uống trà tâm sự vẫn nên để hôm khác đi.

Hắn mang theo Lí Dật toàn thân cháy đen, cùng hai người khác muốn phá không mà đi, lại phát hiện bốn phía một mảnh băng hàn, không gian đã bị trực tiếp đóng băng lại rồi, Bắc Minh Kháng Thiên trong lúc lặng yên đã động thủ.

Tiểu Bát trong lòng hoảng sợ, vội vàng nói:

Kháng Thiên tiền bối, dùng thân phận của ngài sẽ không muốn động thủ với đám lâu la chúng ta đấy chứ?

Bắc Minh Kháng Thiên lạnh lùng nhìn hắn, khẽ nói:

Ngươi ngược lại cũng tự mình hiểu lấy đấy, ta chỉ cần khẽ động ngón tay lập tức liền có thể khiến các ngươi tan thành mây khói, chứ đừng nói đến động thủ. Các ngươi đến cùng sống hay chết, cũng không phải ở ta, mà là ở chính các ngươi.

Tiểu Bát cười làm lành nói:

Mong rằng tiền bối chỉ rõ.

Bắc Minh Kháng Thiên sắc mặt trầm xuống, quát:

Vừa khen ngươi thông minh, lại ở trước mặt ta giả ngu sao?

Hắn chỉ tay về phía Lí Dật đang hôn mê bất tỉnh, lạnh giọng nói:

Huyền Băng yếu quyết mà hắn tu luyện là từ đâu đến hả?

Huyền Băng yếu quyết chính là bảo vật trấn phái của Bắc Minh Huyền Cung, tuy rằng vài vạn năm cũng từng lưu lạc, tăng thêm những võ giả khác rình coi và phỏng đoán, cũng diễn hóa ra các loại võ học. Nhưng Lí Dật thi triển lại là Huyền Băng yếu quyết chính tông nhất, không phải đệ tử hạch tâm quyết không thể học được

Khí thế trên người Bắc Minh Kháng Thiên ngưng tụ, lập tức khiến ba người Tiểu Bát như rơi vào hầm băng, chỉ cần bọn hắn nói dối, hoặc là trả lời không vừa ý, sợ rằng kết cục sẽ là bị diệt trong nháy mắt ngay.

Thân hình Bá Thiên Hổ run lên xuống, xua tán đi một ít hàn khí, lúc này mới run rẩy nói:

Kháng Thiên trưởng lão, chuyện Huyền Băng yếu quyết lão đại nhà ta nhất định sẽ phái người đi nói rõ ràng với các ngươi.



Ah? Lão đại các ngươi là thứ gì?

Thần sắc Bắc Minh Kháng Thiên trong mắt phát lạnh, hiển nhiên rất không hài lòng với câu trả lời này, ngữ khí không nhanh không chậm, nhưng sát cơ lại tăng thêm, trên mặt càng lộ ra vẻ châm chọc.

Lý Vân Tiêu cũng thần sắc khẽ động, lắng tai nghe, tuy rằng hắn đối với người đứng đầu của bọn Tiểu Bát cũng có phán đoán, nhưng không cách nào kết luận.

Bá Thiên Hổ toàn thân phát lạnh, vội vàng khẽ nhếch môi, truyền âm nhập mật qua.

Toàn thân Bắc Minh Kháng Thiên chấn động, vẻ ngạo mạn và mỉa mai lập tức mất hết, vẻ mặt kinh hãi, kinh nghi bất định nói:

Đúng là hắn? Ngươi không gạt ta đấy chứ?

Bá Thiên Hổ cười làm lành nói:

Mấy người chúng ta sao dám lừa gạt ngài? Việc này cung chủ Bắc Minh Huyền Cung tất có biết.

Bắc Minh Kháng Thiên trầm tư một hồi, nói:

Ân, tin rằng đám các ngươi cũng không có can đảm gạt ta. Nếu đã có người này làm chỗ dựa, hơn nữa hắn có thể tự mình đi giải thích với cung chủ, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi, cái mạng nhỏ của các ngươi được giữ lại, có thể xéo đi rồi.

Sau khi hắn nói xong liền không còn hưng thú với mấy người kia nữa, mà thu ánh mắt về, nhìn về phía Lý Vân Tiêu, trong ánh mắt cũng đều là vẻ lạnh như băng.

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người, toàn thân đều như muốn đông lại, âm thầm đau đầu. Bắc Minh Kháng Thiên tất nhiên là vì chuyện vừa rồi hắn thi triển ấn quyết phá vỡ Hàn Băng Chân giáp rồi, thầm nghĩ mình vẫn quá mức chủ quan, không thể tưởng được Bắc Minh gia vậy mà có cao thủ như thế đến.

Tiểu Bát dẫn theo Lí Dật, phất tay với mọi người, không ngừng hôn gió lấy cười nói:

Chư vị, xin tạm biệt, gặp lại sau, đã mang đến phiền toái cho mọi người rồi, thật có lỗi a!

Nguyễn Tử Mậu đột nhiên vội la lên:

Không được, ba người này cưỡng ép xâm nhập Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, làm hỏng quy củ thành Hồng Nguyệt, đi hay ở là do thành Hồng Nguyệt ta làm chủ.

Bắc Minh Kháng Thiên thu hồi ánh mắt, quay người nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:

Có bản lĩnh ngươi đi lưu bọn hắn đi.

Nguyễn Tử Mậu đỏ mặt lên, không dám lên tiếng, trơ mắt ếch ra nhìn ba người Tiểu Bát nghịch chuyển không gian, muốn phá không mà đi.



Đột nhiên một đạo hừ lạnh cực kỳ bất mãn truyền đến, không gian bị nghịch chuyển lập tức khôi phục như thường, ba người đã nửa thân thể đều tỏa nhập hư không bị một cổ cực lực phản chấn sra, đồng thời sắc mặt đại biến, nhưng lại không cách nào chống lại được.

Ba đạo thanh âm nặng nề vang lên, Bá Thiên Hổ, Tiểu Bát và Lê đều bị thương, bị chấn lại không trung hoa viên, liên tiếp lui về phía sau mới hóa giải được cổ cực lực kia.

Ba người đều lộ vẻ đắng chát, kinh hãi nhìn qua không gian kia, biết rõ lại có phiền toái đến.

Không gian có chút chấn động̉, một trung niên nam tử đứng chắp tay đi ra, cười lạnh nói:

Kháng Thiên trưởng lão, ngươi đây là ý gì, cười thành Hồng Nguyệt ta không người sao?

Nguyễn Tử Mậu đại hỉ, cùng Nguyễn Tử Lăng bước vội tới trước, hai người huynh đệ đồng thời kêu:

Cha.

Bắc Minh Kháng Thiên nhướng mày, nhân vật khó giải quyết đã đến, hơn nữa còn là trên địa bàn người ta, hắn chỉ đành cười nghênh nói:

Thì ra là Nguyên Tư đại nhân, ngươi hiểu lầm lời ta rồi. Ta chỉ là nói cho hiền chất, lưu người thì phải tự mình động thủ mới được.

Nguyễn Nguyên Tư nhẹ gật đầu, lạnh nhạt nói:

Thì ra là thế, bốn người này tự ta động thủ lưu là được. Nơi này đã không còn chuyện gì của Kháng Thiên trưởng lão nữa, ngươi có thể đi được rồi.

Bắc Minh Kháng Thiên sững sờ, ngây ngốc một chút, nói:

Vậy tốt, cáo từ.

Hắn theo tay vung lên, một cổ kinh khí cường đại không chút dấu hiệu bay tới người Lý Vân Tiêu, quát:

Tiểu tử, theo ta đi Bắc Minh Huyền Cung một chuyến đi.

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy không gian hoàn toàn bị cứng lại, giống như mình bị đông trong khối sắt vậy, đừng nói là cử động mà ngay cả mắt cũng không thể nháy được.

Nguyễn Nguyên Tư đột nhiên đi tới trước một bước, trong trời đất tựa hồ quy tắc bị xúc động, một cước này trực tiếp giẫm nát cảm giác bị đông cứng bốn phía Lý Vân Tiêu, lực cuốn của Bắc Minh Kháng Thiên cũng hoàn toàn biến mất.

Lý Vân Tiêu lúc này mới sắc mặt đột biến, mình quả nhiên đã bị người Bắc Minh Huyền Cung theo dõi, hiện giờ nhiều lão quái vật như vậy ở đây, cho dù có bản lãnh thông thiên cũng không thoát được, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết thôi.

Bắc Minh Kháng Thiên biến sắc, trầm giọng nói:

Nguyên tư huynh, ngươi đây là ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook