Chương 1774: Ra tay. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1773: Ra tay. (1)
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, lời đại nghịch bất đạo như thế bọn hắn đừng nói là nói, dù là nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Quảng Nguyên cười lạnh nói:
Hôm nay mặc ngươi khua môi múa mép như lò xo cũng đừng hòng sống được.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu quét qua mọi người, ngưng giọng nói:
Chư vị chẳng lẽ cũng còn trông cậy vào hắn từ bi tha cho mọi người sao? Cơ hội sống sót phải do bản thân lấy máu tươi đổi lấy, mà không phải đợi người khác đến bố thí.
Tâm thần mọi người đều đại chấn, nhìn bộ dạng dữ tợn kia của Quảng Nguyên, lòng đang do dự bất định cũng chậm rãi trở nên kiên định.
Vị bằng hữu Nhân loại này nói rất có lý, mọi người liên thủ muốn giết người này không khó, nếu còn đứng xem tình hình thế nào lại sẽ khiến hắn tiêu diệt từng bộ phận mất.
Tên Hải tộc lúc trước đổi được Cửu Thải Thiên Loa cũng mở miệng nói, trên người hắn cũng có huyền khí chi linh tràn ra, vọt tới chỗ Pháp Hoa Liên Thai trên vòm trời.
Hắn bước một bước ra, đứng ở bên người Lý Vân Tiêu, đúng là muốn liên thủ đối phó địch.
Lần này người lập trường kiên định ngày càng nhiều, nguyên một đám phẫn nộ vọt lên từ chỗ ngồi, trừng mắt nhìn hằm hằm lấy Quảng Nguyên.
Bắc Minh Lai Phong lại vừa mừng vừa lo, mừng chính là Lý Vân Tiêu chết chắc rồi, lo chính là chính mình cũng phải chết. Lúc này hắn cảm thấy không biết nên làm sao cho phải, liếc nhìn qua Bắc Minh Kháng Thiên.
Bắc Minh Kháng Thiên sắc mặt âm trầm không thôi, đôi môi khẽ nhúc nhích, truyền âm với hắn.
Bắc Minh Lai Phong vội vàng vãnh tai lắng nghe, thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng lộ ra thần sắc kiên định, nhẹ gật đầu với Bắc Minh Kháng Thiên.
Bắc Minh Kháng Thiên lúc này mới lăng không bay lên, trầm giọng nói:
Tất cả cường giả ̉ Nhân tộc nghe hiệu lệnh ta, giảo sát năm người đảo Hãm Không!
Quảng Nguyên híp mắt nhìn hắn một cái, khen:
Chậc chậc, cường giả Nhân tộc sao? Bát tinh đỉnh phong, không tệ. Tân Thần, người này giao cho ngươi đấy!
Tân Thần trên đài nhảy lên, lăng không đi đến sau lưng Quảng Nguyên nói:
Đại đảo chủ, Lý Vân Tiêu kia có thể không giết không?
Sắc mặt Quảng Nguyên phát lạnh, cả giận nói:
Đừng quên ước định giữa ta và ngươi, Lý Vân Tiêu không thể không chết.
Trong mắt của hắn lóe ra sát cơ, nhìn chằm chằm vào Tân Thần lạnh lùng nói:
Ngươi có thể cứu hắn một lần, nhưng ta tuyệt không cho phép tình huống lần trước xuất hiện lên thứ hai.
Sắc mặt Tân Thần biến hóa, giữ im lặng, chỉ thở thật dài.
Trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thủy Tiên cũng lộ ra sát khí, giận dữ nói từng chữ một:
Ta tuyệt không cho phép ngươi giết Lý Vân Tiêu!
Ngữ khí cực kỳ kiên quyết, tựa hồ như không thể nào thương lương vậy.
Nàng cũng không biết sao mình lại quyết đoán như vậy nữa, càng lăng không bay lên ngăn ở trước người Lý Vân Tiêu.
Cử động kia của Thủy Tiên khiến đám người đứng ngoài xem đều cực kỳ kinh hãi, nhưng cái này cũng đại biểu cho lập trường con gái Hải Hoàng, mọi người không do dự nữa, tất cả mọi người lập tức quyết định tử chiến đến cùng với đảo Hãm Không.
Lý Vân Tiêu cũng ngây ngốc một chút, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, , hắn cũng không nghĩ ra nha đầu ngốc này không ngờ lại dũng cảm như thế.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong càng tái nhợt, trong hai tròng mắt hận ý vô tận.
Lần này sắc mặt Quảng Nguyên thật sự thay đổi rồi, hắn lạnh giọng nói:
Công chúa điện hạ, thỉnh ngươi suy nghĩ kỹ càng. Người này chính là Nhân loại ti tiện, mà ta mới là con dân của ngươi, mới là con dân tứ hải. Ngươi phải bảo vệ nên là ta, mà không phải hắn.
Thủy Tiên lạnh lùng nói:
Ta muốn bảo vệ ai tự có suy nghĩ của mình, cần ngươi tới chỉ điểm sao?
Bọn người Quảng Nguyên đều sững sờ, Thủy Tiên vốn không rành nói chuyện sao ngữ khí lại đột nhiên trở nên sắc bén như thế chứ?
Ha ha!
Lý Vân Tiêu nhịn không được cười ha hả, khen:
Không tệ. Lúc này mới như một công chúa, bất quá chiến trường này không phải cô gái nhỏ như người có thể tham dự, lui ra đằng sau đi.
Lý Vân Tiêu thoáng cái giữ chặt tay của nàng, kéo ra sau lưng.
Toàn thân Thủy Tiên đều run rẩy, nàng chưa từng bị nam tử xa lạ chạm qua, thoáng cái liền luống cuống thần, bị Lý Vân Tiêu kéo đến phía sau. Hai gò má nàng thoáng cái đỏ bừng lên, tim cũng nhảy dồn dập.
May mắn lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Quảng Nguyên, lúc này nàng mới trùng trùng điệp điệp nhẹ nhàng thở ra.
Nàng là công chúa tứ hải, thượng vị giả trời sinh, Lý Vân Tiêu lại dám vô lễ với nàng như thế, vốn nên trực tiếp ban tội chết mới phải. Nhưng hiện giờ nàng không chỉ không có chút tức giận, ngược trong lòng còn có cảm giác nói không nên lời, ở sau lưng tên nhân loại kia nàng cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.
Lý Vân Tiêu, ngươi lại dám bắt cóc công chúa tứ hải, còn các ngươi nữa, dám cấu kết Nhân loại, phản bội Hải Hoàng, cả đám đều đáng chết.
Sắc mặt Quảng Nguyên lạnh lẽo, dẫn đầu chụp mũ cho mọi người, sau đó hắn vung tay lên nghiêm nghị quát:
Giết toàn bộ.
Ba vị đảo chủ trên đài dẫn đầu bay lên, đứng ở sau lưng Quảng Nguyên. Trong không gian bốn phía cũng không ngừng xuất hiện vệ sĩ của đảo Hãm Không, trực tiếp vây kín lấy mọi nười lại.
Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:
Dĩ nhiên là cấm chế đơn hơn, bên ngoài có thể tiến, bên trong không thể ra.
Bắc Minh Kháng Thiên trầm giọng nói:
Có nắm chắc có thể phá vỡ cấm chế không?
Hắn hỏi ra chuyện đó chứng minh trong lòng của cũng không biết phải làm sao cả. Bát tinh đỉnh phong và cửu tinh chi cảnh, hoàn toàn là hai cấp độ trên trời dưới đất.
Lý Vân Tiêu lắc đầu cười khổ nói:
Cho dù ra được đại sảnh này, cũng không rời khỏi đảo Hãm Không được. Lần này thật sự phiền toái, không cẩn thận mọi người đều phải bỏ mạng ở đây mất.
Bắc Minh Kháng Thiên nhíu mày, không rõ ý của Lý Vân Tiêu, chỉ hừ lạnh nói:
Vân Tiêu công tử cũng sẽ có lúc lâm vào tuyệt cảnh sao? Cái này cũng không giống ngươi a. Ta cũng không tin đảo Hãm Không có thể ăn sạch toàn bộ chúng ta, trong đám người này có không ít cao thủ đấy!
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, hắn không cách nào giải thích với Bắc Minh Kháng Thiên, Pháp Hoa Liên Thai trên đầu kia chính là huyền khí siêu phẩm, nếu để mọi người biết rõ điềunày, sợ rằng tin tưởng đều sẽ sụp đổ hết mất.
Giờ phút này đã không cho phép bọn hắn nghĩ nhiều nữa, những vệ sĩ của đảo Hãm Không đều đã lao lên, trong tay những người này đều cầm huyền khí hình xiên giống nhau, trên đó có khắc nguyên một đám vòng tròn, quấn vào nhau, vậy mà không chịu ảnh hưởng từ hấp lực của Pháp Hoa Liên Thai.
“Phanh”
Trong đó một gã vệ sĩ đảo Hãm Không đối chiến với một gã Hải tộc, chiến phủ trong tay Hải tộc kia lập tức bị xiên của đối phương bẻ gẫy, dưới sự kinh hãi bị đối phương một xiên đâm vào lồng ngực bỏ mạng tại chỗ.
Một màn này khiến mọi người vừa sợ vừa giận, nghĩ đến huyền khí của mình cũng đã trở nên không chịu được một kích như thế, cả đám đều cảm thấy lửa giận thiêu đốt hừng hực.
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, lời đại nghịch bất đạo như thế bọn hắn đừng nói là nói, dù là nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Quảng Nguyên cười lạnh nói:
Hôm nay mặc ngươi khua môi múa mép như lò xo cũng đừng hòng sống được.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu quét qua mọi người, ngưng giọng nói:
Chư vị chẳng lẽ cũng còn trông cậy vào hắn từ bi tha cho mọi người sao? Cơ hội sống sót phải do bản thân lấy máu tươi đổi lấy, mà không phải đợi người khác đến bố thí.
Tâm thần mọi người đều đại chấn, nhìn bộ dạng dữ tợn kia của Quảng Nguyên, lòng đang do dự bất định cũng chậm rãi trở nên kiên định.
Vị bằng hữu Nhân loại này nói rất có lý, mọi người liên thủ muốn giết người này không khó, nếu còn đứng xem tình hình thế nào lại sẽ khiến hắn tiêu diệt từng bộ phận mất.
Tên Hải tộc lúc trước đổi được Cửu Thải Thiên Loa cũng mở miệng nói, trên người hắn cũng có huyền khí chi linh tràn ra, vọt tới chỗ Pháp Hoa Liên Thai trên vòm trời.
Hắn bước một bước ra, đứng ở bên người Lý Vân Tiêu, đúng là muốn liên thủ đối phó địch.
Lần này người lập trường kiên định ngày càng nhiều, nguyên một đám phẫn nộ vọt lên từ chỗ ngồi, trừng mắt nhìn hằm hằm lấy Quảng Nguyên.
Bắc Minh Lai Phong lại vừa mừng vừa lo, mừng chính là Lý Vân Tiêu chết chắc rồi, lo chính là chính mình cũng phải chết. Lúc này hắn cảm thấy không biết nên làm sao cho phải, liếc nhìn qua Bắc Minh Kháng Thiên.
Bắc Minh Kháng Thiên sắc mặt âm trầm không thôi, đôi môi khẽ nhúc nhích, truyền âm với hắn.
Bắc Minh Lai Phong vội vàng vãnh tai lắng nghe, thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng lộ ra thần sắc kiên định, nhẹ gật đầu với Bắc Minh Kháng Thiên.
Bắc Minh Kháng Thiên lúc này mới lăng không bay lên, trầm giọng nói:
Tất cả cường giả ̉ Nhân tộc nghe hiệu lệnh ta, giảo sát năm người đảo Hãm Không!
Quảng Nguyên híp mắt nhìn hắn một cái, khen:
Chậc chậc, cường giả Nhân tộc sao? Bát tinh đỉnh phong, không tệ. Tân Thần, người này giao cho ngươi đấy!
Tân Thần trên đài nhảy lên, lăng không đi đến sau lưng Quảng Nguyên nói:
Đại đảo chủ, Lý Vân Tiêu kia có thể không giết không?
Sắc mặt Quảng Nguyên phát lạnh, cả giận nói:
Đừng quên ước định giữa ta và ngươi, Lý Vân Tiêu không thể không chết.
Trong mắt của hắn lóe ra sát cơ, nhìn chằm chằm vào Tân Thần lạnh lùng nói:
Ngươi có thể cứu hắn một lần, nhưng ta tuyệt không cho phép tình huống lần trước xuất hiện lên thứ hai.
Sắc mặt Tân Thần biến hóa, giữ im lặng, chỉ thở thật dài.
Trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thủy Tiên cũng lộ ra sát khí, giận dữ nói từng chữ một:
Ta tuyệt không cho phép ngươi giết Lý Vân Tiêu!
Ngữ khí cực kỳ kiên quyết, tựa hồ như không thể nào thương lương vậy.
Nàng cũng không biết sao mình lại quyết đoán như vậy nữa, càng lăng không bay lên ngăn ở trước người Lý Vân Tiêu.
Cử động kia của Thủy Tiên khiến đám người đứng ngoài xem đều cực kỳ kinh hãi, nhưng cái này cũng đại biểu cho lập trường con gái Hải Hoàng, mọi người không do dự nữa, tất cả mọi người lập tức quyết định tử chiến đến cùng với đảo Hãm Không.
Lý Vân Tiêu cũng ngây ngốc một chút, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, , hắn cũng không nghĩ ra nha đầu ngốc này không ngờ lại dũng cảm như thế.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong càng tái nhợt, trong hai tròng mắt hận ý vô tận.
Lần này sắc mặt Quảng Nguyên thật sự thay đổi rồi, hắn lạnh giọng nói:
Công chúa điện hạ, thỉnh ngươi suy nghĩ kỹ càng. Người này chính là Nhân loại ti tiện, mà ta mới là con dân của ngươi, mới là con dân tứ hải. Ngươi phải bảo vệ nên là ta, mà không phải hắn.
Thủy Tiên lạnh lùng nói:
Ta muốn bảo vệ ai tự có suy nghĩ của mình, cần ngươi tới chỉ điểm sao?
Bọn người Quảng Nguyên đều sững sờ, Thủy Tiên vốn không rành nói chuyện sao ngữ khí lại đột nhiên trở nên sắc bén như thế chứ?
Ha ha!
Lý Vân Tiêu nhịn không được cười ha hả, khen:
Không tệ. Lúc này mới như một công chúa, bất quá chiến trường này không phải cô gái nhỏ như người có thể tham dự, lui ra đằng sau đi.
Lý Vân Tiêu thoáng cái giữ chặt tay của nàng, kéo ra sau lưng.
Toàn thân Thủy Tiên đều run rẩy, nàng chưa từng bị nam tử xa lạ chạm qua, thoáng cái liền luống cuống thần, bị Lý Vân Tiêu kéo đến phía sau. Hai gò má nàng thoáng cái đỏ bừng lên, tim cũng nhảy dồn dập.
May mắn lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Quảng Nguyên, lúc này nàng mới trùng trùng điệp điệp nhẹ nhàng thở ra.
Nàng là công chúa tứ hải, thượng vị giả trời sinh, Lý Vân Tiêu lại dám vô lễ với nàng như thế, vốn nên trực tiếp ban tội chết mới phải. Nhưng hiện giờ nàng không chỉ không có chút tức giận, ngược trong lòng còn có cảm giác nói không nên lời, ở sau lưng tên nhân loại kia nàng cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.
Lý Vân Tiêu, ngươi lại dám bắt cóc công chúa tứ hải, còn các ngươi nữa, dám cấu kết Nhân loại, phản bội Hải Hoàng, cả đám đều đáng chết.
Sắc mặt Quảng Nguyên lạnh lẽo, dẫn đầu chụp mũ cho mọi người, sau đó hắn vung tay lên nghiêm nghị quát:
Giết toàn bộ.
Ba vị đảo chủ trên đài dẫn đầu bay lên, đứng ở sau lưng Quảng Nguyên. Trong không gian bốn phía cũng không ngừng xuất hiện vệ sĩ của đảo Hãm Không, trực tiếp vây kín lấy mọi nười lại.
Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:
Dĩ nhiên là cấm chế đơn hơn, bên ngoài có thể tiến, bên trong không thể ra.
Bắc Minh Kháng Thiên trầm giọng nói:
Có nắm chắc có thể phá vỡ cấm chế không?
Hắn hỏi ra chuyện đó chứng minh trong lòng của cũng không biết phải làm sao cả. Bát tinh đỉnh phong và cửu tinh chi cảnh, hoàn toàn là hai cấp độ trên trời dưới đất.
Lý Vân Tiêu lắc đầu cười khổ nói:
Cho dù ra được đại sảnh này, cũng không rời khỏi đảo Hãm Không được. Lần này thật sự phiền toái, không cẩn thận mọi người đều phải bỏ mạng ở đây mất.
Bắc Minh Kháng Thiên nhíu mày, không rõ ý của Lý Vân Tiêu, chỉ hừ lạnh nói:
Vân Tiêu công tử cũng sẽ có lúc lâm vào tuyệt cảnh sao? Cái này cũng không giống ngươi a. Ta cũng không tin đảo Hãm Không có thể ăn sạch toàn bộ chúng ta, trong đám người này có không ít cao thủ đấy!
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, hắn không cách nào giải thích với Bắc Minh Kháng Thiên, Pháp Hoa Liên Thai trên đầu kia chính là huyền khí siêu phẩm, nếu để mọi người biết rõ điềunày, sợ rằng tin tưởng đều sẽ sụp đổ hết mất.
Giờ phút này đã không cho phép bọn hắn nghĩ nhiều nữa, những vệ sĩ của đảo Hãm Không đều đã lao lên, trong tay những người này đều cầm huyền khí hình xiên giống nhau, trên đó có khắc nguyên một đám vòng tròn, quấn vào nhau, vậy mà không chịu ảnh hưởng từ hấp lực của Pháp Hoa Liên Thai.
“Phanh”
Trong đó một gã vệ sĩ đảo Hãm Không đối chiến với một gã Hải tộc, chiến phủ trong tay Hải tộc kia lập tức bị xiên của đối phương bẻ gẫy, dưới sự kinh hãi bị đối phương một xiên đâm vào lồng ngực bỏ mạng tại chỗ.
Một màn này khiến mọi người vừa sợ vừa giận, nghĩ đến huyền khí của mình cũng đã trở nên không chịu được một kích như thế, cả đám đều cảm thấy lửa giận thiêu đốt hừng hực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.