Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 275: Rút đi 2

Thái Nhất Sinh Thủy

10/07/2017

– Hả? Người đâu?

Bỗng nhiên Huỳnh Dương Nghĩa cả kinh, thần thức của hắn càn quét, trên mười hai chiếc chiến xa dĩ nhiên rỗng tuếch, nơi nào có một bóng người!

Sau khi đám người Lý Vân Tiêu đánh ra một đòn, toàn bộ đã lặng yên thối lui, ngay cả chiến xa cũng không muốn, lẳng lặng trôi nổi ở trên hư không. Thậm chí thiên ngoại Huyền Minh Ngọc trong lôi ngục cũng vứt bỏ, quỷ dị phóng thích ánh sáng giả.

– Ta nộ a!

Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời trường hống, thanh lan vạn dặm, loại tâm ý không cam lòng cùng khuất nhục kia hầu như muốn đem cả người bốc cháy lên, người trong toàn bộ đế đô tất cả đều nghe được rõ rõ ràng ràng.

Đột nhiên một tên Trưởng lão Huỳnh Dương gia sợ hãi nhìn thiên ngoại Huyền Minh Ngọc trong lôi ngục, cả kinh nói:

– Gia chủ đại nhân! Này, khối đá này đẳng cấp thật cao a, chí ít là đồ vật trên cấp bảy!

Sở dĩ nói như thế, là bởi vì hắn cao nhất chỉ có thể phân biệt đến cấp bảy!

Huỳnh Dương Nghĩa cả kinh, khó mà tin nổi hướng về thiên ngoại Huyền Minh Ngọc trong lôi ngục nhìn tới.

Giờ khắc này ở ngoài Thượng Dương Thành trăm dặm, một chiếc Hổ Vương chiến xa ở trên không trung nhanh chóng chạy đi, hướng về Viêm Vũ Thành lao nhanh.

Mọi người ở trên chiến xa từng cái từng cái kích động khó có thể tin, không thể tin được mình thật sự làm ra sự tình điên cuồng như thế, dĩ nhiên dẫn lôi đình oanh kích Huỳnh Dương gia, loại hành động điên cuồng này, coi như là những đại thế gia sừng sững hơn một nghìn năm kia, sợ là cũng phải nghĩ lại a.

Sau khi Lý Thuần Dương hưng phấn, liền hơi có vẻ lo lắng lên, bình tĩnh nói:

– Lần này sợ là Huỳnh Dương gia sẽ triệt để điên cuồng, tuy rằng trong thời gian ngắn không tra tới trên đầu chúng ta, nhưng cũng phải làm chuẩn bị nghênh chiến. Đến thời điểm có thể chính là trả thù bài sơn đảo hải!

– Trả thù? Hừ!

Lý Vân Tiêu lộ ra một tia sát khí, lạnh lùng nói:

– Chờ bọn hắn từ trong lần đả kích này khôi phục như cũ rồi nói sau đi!

Mọi người vừa nghe, dồn dập nhíu mày, có chút không rõ ý của hắn. Lần này đánh lén tuy rằng nhìn qua đả kích rất lớn, đem toàn bộ Huỳnh Dương gia hủy hoại trong một ngày, nhưng hạch tâm nhất chính là người, đặc biệt những cường giả kia, là một cái cũng chưa chết a.



Đột nhiên vẻ mặt Lý Vân Tiêu biến đổi, hai mắt nhìn ở phía trước lạnh lùng nói:

– Đều chú ý, có cao thủ!

Hắn hống một tiếng, nhất thời tất cả mọi người đều cảnh giác lên, dồn dập vận khí, thần thức lan ra bên ngoài, nhưng không cảm giác được nửa điểm dị thường, bất quá ai cũng sẽ không nghi vấn lời nói của hắn.

– Ồ, đứa bé này thật lợi hại, làm sao phát hiện ta?

Đột nhiên trong hư không phía trước truyền đến một thanh âm, không khí vặn vẹo gợn sóng, một lão giả râu bạc trắng lăng không nằm ở trên trời, đánh cái ha ha, lúc này mới mở to con mắt có chút mơ hồ, ánh mắt rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, nhất thời trở nên ngạc nhiên, có chút không thể tin tưởng xoa xoa ánh mắt, một mặt cả kinh nói:

– Ngươi..., ngươi đứa bé này, sao, làm sao có khả năng? Ngươi thật sự chỉ có mười lăm tuổi? Cấp bốn Thuật Luyện Sư? Hay là cấp ba?

Ông lão hít vào ngụm khí lạnh, bất kể là cấp ba hay là cấp bốn đều không trọng yếu, trọng yếu chính là tuổi tác của đối phương chỉ có mười lăm tuổi, điểm ấy là tuyệt không sai!

Tất cả mọi người trên chiến xa đều là một mặt cảnh giác, bởi vì bọn họ hoàn toàn không cảm giác được khí tức của lão giả này, thật giống như phía trước căn bản không có ai vậy, thần thức trực tiếp xuyên thấu qua, nếu không tận mắt thấy, căn bản sẽ không cảm thấy phía trước có người. Chưa từng có tình huống như thế, càng là như vậy, nội tâm mọi người càng rất gấp gáp.

Lý Vân Tiêu nhẹ rên một tiếng, cười nói:

– Đây là chuyện tình của ta, tựa hồ cùng đại nhân ngươi không quan hệ a? Chúng ta rất vội, kính xin nhường đường.

– Vội? Khà khà, các ngươi là sợ mấy tên tiểu quỷ của Huỳnh Dương gia đuổi theo đi.

Lão giả đánh cái ha ha, một mặt lười nhác cười nói:

– Mạnh nhất cũng chỉ có ba tên Vũ Tông, hơn nữa nhìn dáng vẻ vẫn là vừa đột phá. Chà chà, người tuổi trẻ bây giờ, một so với một không biết trời cao đất rộng.

Mấy người Năng Phi Trần suýt chút nữa trực tiếp ngất đi, đặc biệt là Năng Phi Trần cùng Tiêu Khinh Vương, nếu không phải là nhờ cơ duyên đột phá đến Vũ Tông, sợ là đời này tuổi thọ liền đến phần cuối. Còn người trẻ tuổi...

Nhưng đối mặt lão giả thực lực không biết, nhưng khẳng định không kém bọn họ này, tất cả đều là tinh thần căng thẳng, không dám có chút bất cẩn cùng thả lỏng.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, hừ nói:



– Vẫn là câu nói kia, đây là chuyện tình của chúng ta, cùng lão gia ngài không quan hệ? Xin tránh ra!

Ngữ khí của hắn dần dần lạnh xuống, có chút mùi vị không khách khí ở bên trong.

Lão giả sửng sốt một chút, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu dám dùng loại ngữ khí này, con ngươi của hắn đảo một vòng, sắc mặt nhất thời kéo xuống, trầm giọng quát lên:

– Không có quan hệ gì tới ta? Mấy tiểu tặc các ngươi lai lịch không rõ, dám ở Thượng Dương Thành hành hung, rõ ràng là không đem chúng ta những lão bất tử này để ở trong mắt! Hiện tại lại còn nói không có quan hệ gì với ta? Ngươi biết ta là người như thế nào sao? Phỏng chừng các ngươi không phải người Thiên Hương đế quốc, chính là Mộc Húc đế quốc phái gian tế tới!

Lão giả nói tới hai đại đế quốc này, chính là láng giềng của Hỏa Ô Đế Quốc, cộng đồng tạo thành Thiên Vũ đại lục tam đại đế quốc nam vực, thực lực tương đương. Hắn lập tức liền chụp mũ cho đối phương, lần này coi như giết chết những tiểu quỷ này, cũng là hợp tình hợp lý.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Ngươi là người nào?

Lão giả nhô lên con ngươi, lườm hắn một cái, quát lên:

– Ta là người như thế nào là chuyện của ta, tựa hồ không có quan hệ gì tới các ngươi a?

Mọi người một trận té xỉu, Lý Vân Tiêu cũng không biết nói gì:

– Lão gia ngài đến cùng muốn làm gì? Ta biết ngài cũng không phải muốn bắt chúng ta, bằng không cũng sẽ không phí lời nhiều như vậy. Đánh chúng ta khẳng định là đánh không lại ngài, muốn làm gì nói thẳng đi?

Lão giả kia sững sờ, trong ánh mắt nhất thời lộ ra vẻ khen ngợi, chà chà nói:

– Cùng người thông minh nói chuyện chính là bớt việc! Cái kia...

Hắn nghĩ tới thân phận của mình, tựa hồ có chút không tiện, chậm chạp nửa ngày mới mơ mơ hồ hồ nói:

– Ngươi ở bầu trời Huỳnh Dương gia làm ra trận pháp kia có chút ý nghĩa a, tuy rằng ta còn không lọt nổi mắt xanh, nhưng có nhiều chỗ cảm giác không tệ, đem trận đồ cho ta xem một chút. Đương nhiên, ta cũng không phải muốn trận pháp của ngươi, vật này ta thật không lọt nổi mắt xanh, chẳng qua là cảm thấy thú vị mà thôi.

Không lọt nổi mắt xanh?

Nội tâm Lý Vân Tiêu cười gằn, không lọt mắt muội muội ngươi a! Đây chính là một trong tam đại vô thượng trận pháp mà Thần Tiêu Cung từ thượng cổ lưu truyền tới nay, phát huy đến mức tận cùng, dẫn Diệt Thế thần lôi, coi như là Thánh Vực cũng biến thành tro bụi, ngươi một Vũ Hoàng nho nhỏ còn không lọt nổi mắt xanh? Trang, tiếp tục trang cho lão tử!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook