Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 456: Rút một hồn một phách ra. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

24/10/2016

Chương 456: Rút một hồn một phách ra. (1)

Nhưng mà những người ẩn trong hư không lại nhíu mày, bọn họ không cảm thụ được lực lượng của Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận, không biết Lý Vân Tiêu làm sao diệt sát những người này, đều hồ nghi không thôi.

Đinh Linh Nhi cảm nhận được mọi người tập trung cảnh giác nhìn qua phủ thành chủ, nàng đứng trong tiểu viện của mình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

- Đinh tiểu thư dường như cực kỳ lo lắng cho hành vi của Vân Tiêu đại sư a?

Sau lưng có tiếng cười khẽ của Bách Lý Công Cẩn.

Đinh Linh Nhi vội vàng hành lễ, cười khổ nói:

- Vân thiếu có hành vi như thế chẳng khác gì giết gà lấy trứng. Đó có thể thấy được hắn cần rất nhiều nguyên thạch tu luyện bí pháp nào đó, nhưng kể từ đó đã đắc tội rất nhiều thế lực cả nam vực, kết quả há có thể chết già, Bách Lý đại sư nên đối đãi thế nào?

Bách Lý Công Cẩn mỉm cười, con ngươi đục ngầu nhìn qua trời cao, thì thào thở dài:

- Ưng bay trên trời cao, chúng ta há có thể biết suy nghĩ của hắn. Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, Vân Tiêu đại sư từ khi quật khởi ở Thiên Thủy quốc, mỗi khi làm chuyện gì chúng ta đều cho rằng hắn chết chắc, nhưng kết quả thì sao? Tất cả đều là đối phương chết lềnh bà lềnh bềnh. Vân Tiêu đại sư không chỉ lông tóc không tổn hao gì, hơn nữa càng ngày càng mạnh.

Đối với Lý Vân Tiêu trải qua, hắn cũng hạ công phu đi điều tra, nhưng mà một loạt chuyện bày ra trước mắt đầy khó hiểu, cũng không thể nào tin nổi.

Đinh Linh Nhi nội tâm rùng mình, Lý Vân Tiêu mấy tháng này làm chuyện gì thì nàng rõ ràng.

Bắt đầu từ Vạn Bảo Lâu thương hội, mỗi một chuyện đều gây họa sát thân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng tất cả đều đi từng bước tới trước, hơn nữa còn trong thời gian ngắn từ Đại Võ Sư thành tựu tu vị Vũ Quân hôm nay, càng có thực lực đấu với Vũ Tông bình thường.

- Hy vọng ta lo lắng là dư thừa a.

Đinh Linh Nhi yên lặng nói ra.

Bách Lý Công Cẩn cười nói:

- Yên tâm đi, lần đi Tu Di Sơn này chấm dứt, tên của Vân Tiêu đại sư sẽ vang danh nam vực. Hơn nữa ta cảm giác được, thành Viêm Vũ cũng sẽ trở thành thế lực như Tụ Thiên Tông, Thiên Châu Môn và Đoạn Tình Sơn sừng sững trong Hỏa Ô đế quốc.

Ánh mắt đục ngầu của hắn bắn ra một đạo tinh quang, ý vị thâm trường khẽ cười nói:

- Thiên Nguyên thương hội tuy tràn đầy nghi cơ trong thương minh, nhưng ánh mắc của Linh Nhi thật tốt, cả thương minh không người nào như ngươi cả. Ta tin tưởng Thiên Nguyên thương hội quật khởi đã bắt đầu rồi đấy.

Trong lòng Đinh Linh Nhi khẽ động, trên mặt hơi đỏ lên. Bách Lý Công Cẩn nói lời này có ý gì thì nàng rõ ràng, nhưng mà quan hệ giữa nàng và Lý Vân Tiêu. Dùng thực lực thuật luyện sư công hội muốn điều tra liên hệ giữa bọn họ rất dễ dàng.



- Nhờ cát ngôn của Bách Lý đại sư, tương lai Thiên Nguyên thương hội quật khởi, hoan nghênh Bách Lý đại sư quang lâm làm khách. Đại sư sẽ vĩnh viễn là bằng hữu của Thiên Nguyên thương hội.

Đinh Linh Nhi không mất thời cơ tống ra một cái mũ, dùng thân phận và thực lực của Bách Lý Công Cẩn, cái này mũ này tặng đi không thiệt thòi.

- Ha ha!

Bách Lý Công Cẩn sững sờ một chút thì cười ha hả, ánh mắt đầu tán thưởng, nói:

- Linh Nhi tiểu tỷ sẽ là bằng hữu của ta, ta kết giao chắc rồi.

Đinh Linh Nhi lập tức vui mừng quá đỗi, Bách Lý Công Cẩn lời nói ý tứ rất rõ ràng, hắn và Thiên Nguyên thương hội không có quan hệ, chỉ là quan hệ cá nhân với nàng. Tương lai cũng chỉ dựa vào tình cảm, mà không phải Thiên Nguyên thương hội. Chẳng khác gì là lực lượng tư nhân của nàng.

Trong nội tâm Đinh Linh Nhi vô cùng vui sướng, biết rõ Bách Lý Công Cẩn ưng thuận giao tình này hoàn toàn là vì Lý Vân Tiêu cả. Nội tâm càng sinh ra ấm áp.

...

Giờ phút này Lý Vân Tiêu đang bế quan trong mật thất, hắn đặt Giới Thần Bi đứng trong mật thất, thên thể bước vào trong đó, đi vào hỏa chi vực giới, nơi đây là mặt đất màu đỏ.

Mấy ngàn tên võ giả ngồi xếp bằng bên dưới, dựa theo danh sách trận pháp bày ra, vô cùng an tường. Trừ cả vùng đất là màu đỏ ra, không có biển lửa nào cả.

Đây là lần trước trên Quỳnh Hoa Đảo hắn vận dụng Thiên La Diễm Hỏa Chiến Trận, khiến cho hỏa chi vực giới bị ảnh hưởng lớn, lại ngủ say lần nữa. Mấy ngàn tên võ giả chỉ có thể bằng vào lực lượng của mình duy trì lấy hỏa chi vực giới trận pháp hình thức ban đầu, dựa vào linh khí còn sót lại tu luyện.

Trong vùng đất, đột nhiên một đạo thân ảnh bay lên trời, lăng không đứng trước mặt Lý Vân Tiêu, trong mắt lóe ra thần thái phức tạp, nói:

- Lúc nào thả ta ra ngoài?

Người này chính là Nhạc Cửu Lâm, lúc trước bị ném vào Thiên La Diễm Hỏa Chiến Trận đã chịu nhiều đau khổ, lúc này mới trung thực, vẫn chờ Lý Vân Tiêu tới.

Trên người hắn không còn thàn sắc kiêu ngạo và cao cao tại thượng nữa, hơi có vẻ chật vật, ngữ khí cũng thập phần khẩn thiết.

Lý Vân Tiêu xùy cười, khẽ nói:

- gươi cảm thấy thế nào? Chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra Giới Thần Bi là tồn tại ra sao, nếu thả ngươi đi ra ngoài, di hoạ vô cùng. Đến lúc đó ta chẳng phải trở thành đối tượng đuổi giết của cả Thiên Vũ Đại Lục sao?

Nhạc Cửu Lâm trầm giọng nói:



- Ta có thể thề, chuyện Giới Thần Bi này ta tuyệt đối không nói ra. Hơn nữa cuộc đời này sẽ không là địch với ngươi.

Hắn hiện tại đã sợ hãi rồi, Giới Thần Bi này vô cùng có khả năng là tồn tại độc nhất vô nhị như Nặc Á Thần Chu, bên trong tự thành một phương thế giới, căn bản là thần vật không phải nhân lực có thể luyện chế.

Có được thần vật như vậy, căn bản không phải hắn có thể địch nổi. Hôm nay thân ở trong Giới Thần Bi, đối phương muốn giết hắn cũng chỉ phất tay mà thôi. Trừ phi thực lực của mình thông thiên có thể đánh vỡ quy tắc nơi đây, mới có khả năng thoát khốn. Nhưng loại lực lượng này chính là Cửu Thiên Vũ Đế cũng chưa chắc có được.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi, làm cho bản thân sinh ra nguy hiểm to lớn như thế sao?

Sắc mặt Nhạc Cửu Lâm cực kỳ tái nhợt, nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn giam ta cả đời!

- Ha ha!

Lý Vân Tiêu cười ha hả, nói:

- Ngươi cũng không phải mỹ nữ, còn muốn ta nuôi dưỡng ngươi cả đời? Lại kiên nhẫn đợi chút đi, sau khi thực lực của ta đạttới Cửu Thiên cảnh Vũ Đế, không e ngại bất luận kẻ nào thì ta sẽ thả ngươi ra ngoài.

- Cửu Thiên Vũ Đế...

Nhạc Cửu Lâm nhịn không được nói ra:

- Không nói đến ngươi có thể đạt tới tầng thứ này hay không, cho dù có cơ duyên đột phá, đó cũng là chuyện ngày tháng năm nào rồi, có lẽ chờ ta thọ nguyên hao hết cũng chưa chắc ra khỏi nơi quái quỷ này.

Trên mặt Lý Vân Tiêu cười lạnh, nói:

- Muốn ta động thủ, nên có tâm lý vạn kiếp bất phục. Tu Di Sơn sắp mở ra, người ngoài năm mươi tuổi không thể mang ra ngoài, ta sẽ thả ngươi đi ra ngoài thông khí một thời gian ngắn.

Nhạc Cửu Lâm đại hỉ nói:

- Ngươi không sợ ta đào tẩu?

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

- Đương nhiên sợ, cho nên ta muốn phong ấn tu vị của ngươi, lại rút một hồn một phách của ngươi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook