Chương 2804: Rút thăm lại (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
04/12/2016
Trong chiến hạm Long Nha sơn trang truyền ra tiếng ho khẽ:
- Khụ khụ, các vị thật là nể mặt Long Nha sơn trang ta quá.
Mọi người nghe ra giọng của ai, đều biến sắc mặt, không kiềm được thụt lùi trên hư không.
Khí thế đoàn kết phút chốc tan rã, Ngô Đại Thành mượn cơ hội nhảy lên, bay trở về chiến hạm.
Mục Trang nói:
- Là Tuyệt Thiên Hàn, không ngờ hắn bảo vệ cái tên giả mạo này như vậy!
Lý Vân Tiêu nói:
- Lúc chung kết ta nhất định sẽ tìm hiểu rõ bộ mặt thật của người này, hắn tuyệt đối không đơn giản như đã thấy.
Mục Trang nói:
- Đúng đúng, nếu chỉ dựa vào thân pháp tuyệt đối sẽ không được Tuyệt Thiên Hàn xem trọng như vậy. Vân thiếu gia hãy cẩn thận, trốt nhất là lúc chung kết cho hắn gặp mấy người Cảnh Thất, Ngạo Vô Tâm, ha ha ha, thế thì sẽ rất thú vị.
Lý Vân Tiêu nói:
- Kế hoạch tộc trưởng đại nhân đối phó Cảnh Thất nên gác lại, có Cảnh Thất ở không chừng sẽ là trợ lực.
- A?
Mục Trang hỏi:
- Vân thiếu gia khẳng định không cần ta ra tay với Cảnh Thất?
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
- Ừm! Càng nhiều cường giả càng tốt, càng loạn thì càng nhiều cơ hội.
Mục Trang trầm ngâm một lúc sau:
- Trong tình huống không thể khống chế toàn cục thì đúng là càng loạn càng có lợi. Nếu vậy chuyện đối phó Cảnh Thất ta sẽ đặt sau, chuyện hắn giết hai trưởng lão của ta sớm muộn gì sẽ tính sổ.
Sau cuộc chiến của Ngô Đại Thành, các đợt so tài sau chẳng có gì gay cấn.
Rất nhanh quyết định mười chín cường giả, tiến vào vòng cuối, so tài hai mươi cường.
Hữu Cầm Phi nói:
- Tuyển chọn thi đấu cuối cùng sẽ từ mười chín cường giả quyết đấu ra mười người, từ chín người còn lại quyết đấu ra hai người, tổng cộng mười hai người vào chung kết. Vì để công bằng, mời mười chín cường giả lên sân, rút thăm lại.
- Rút thăm lại?
Mọi người giật mình, nhưng không có phản ứng gì lớn, dù sao có rút thăm hay không đều không xúc phạm quy tắc.
Chỉ có vũ giả xếp thứ mười chín là sắc mặt khá tệ. Dựa theo quy tắc ban đầu thì gã có thể trực tiếp thăng cấp vào mười cường, giờ hơn phân nửa sẽ phải chiến đấu
Đầu đà mập la lên:
- Đánh mấy trận rắc rối quá, hay cho Vô Tâm của chúng ta một tư cách miễn chiến trực tiếp thăng cấp đi. Dù sao Vô Tâm lấy đệ nhất là mọi người đều không bàn cãi rồi.
Mọi người khẽ hừ. Nếu trước khi thi đấu tuyển chọn mà đầu đà mập nói câu này có lẽ đa số người tin, nhưng bây giờ thì toàn cười nhạt.
Chưa chắc Ngạo Vô Tâm sẽ thua nhưng phần thắng lấy hạng nhất đã giảm đi.
Xung quanh đảo La Phù một mảnh tĩnh lặng, mọi người nhỏ giọng xì xầm. Chỉ có ba tuyển thủ dự thi lên đảo, bình tĩnh đứng.
Hữu Cầm Phi nói:
- Mời các vị tuyển thủ dự thi vào sân trong vòng mười giây, nếu không sẽ xem như bỏ quyền. Ai bất mãn mời trực tiếp cút đi.
Tiếng nói dứt, mấy luồng sáng đáp xuống đảo, mười hai người có mặt đông đủ.
Đa số người nhìn Lý Vân Tiêu, biểu tình phức tạp.
Tiểu Hồng căng thẳng kêu lên:
- Đại ca ca!
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Tiểu Hồng đã lớn vậy rồi, ngày xưa Tiểu Hồng bị người xấu bắt đi, đại ca ca rất lo laứng.
Mặt Tiểu Hồng đỏ hồng reo lên:
- Thì ra đại ca ca còn nhớ Tiểu Hồng, Tiểu Hồng rất vui!
Mọi người sửng sốt, hóa ra hai người này quen biết.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
- Đại Thành huynh, chia tay ở thành Vĩnh Tương, bị ta tát sưng cả mặt bây giờ đỡ hơn chưa?
- Ngươi . . . Ngươi nói bậy bạ cái gì?
Ngô Đại Thành tức giận quát:
- Bà nội ngươi mới là Ngô Đại Thành! Bản thiếu gia là Lý Vân Tiêu!
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
- Ủa? Ta chỉ gọi là Đại Thành huynh mà sao ngươi biết mình họ Ngô?
Ngô Đại Thành ngây ra, hừ lạnh một tiếng:
- Bớt dẻo miệng đi, lát nữa sẽ cho ngươi biết lợi hại!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Mong đợi.
Tiểu Hồng nói:
- Đại ca ca không cần lo lắng, lát nữa ta sẽ đánh hắn cho đại ca ca, hắn dám giả mạo đại ca ca!
Ngô Đại Thành trừng Tiểu Hồng, nhe răng cười nói:
- Ha ha ha, tiểu cô nương phát dục không tệ, chút nữa đại ca ca sẽ kiểm tra thân thể cho.
Tiểu Hồng không nghe hiểu, hừ khẽ:
- Ta không thèm cho ngươi kiểm tra, ta rất khỏe.
- Ha ha ha!
Bốn phía cười rộ lên, nhiều tiếng cười khả ổ, còn huýt sáo.
Ngô Đại Thành cười to bảo:
- Nữ hài nhi thật là ngây thơ, thân thể thanh thuần,ha ha ha ha ha ha!
Ngô Đại Thành mắt lóe tia sáng.
Lý Vân Tiêu luôn chú ý Ngô Đại Thành, hắn bắt giữa ngay tia mắt sắc bén đó. Lý Vân Tiêu thầm kinh sợ, câu ‘thân thể thanh thuần’ không lẽ Ngô Đại Thành phát hiện ra cái gì?
- Thật là tiện nhân vô sỉ!
Trình Thanh Ti lạnh lùng mắng:
- Tiểu Hồng muội tử, chút nữa tỷ tỷ sẽ cùng ngươi đánh tiện nam nhân này!
Ngô Đại Thành tức giận quát:
- Hay thật, tiểu nữ nhân này đừng tưởng có lôi âm báo thể là giỏi! Nói cho nàng biết, cho bản thiếu gia còn miễn cưỡng!
Người Trình Thanh Ti khẽ run, mắt lộ tia kinh sợ sau đó bắn ra sát khí vô tận.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình:
- Lôi âm báo thể!?
Lý Vân Tiêu biết đó là tên thánh thể của Phù Diêu thánh cung nhưng lục soát khắp ký ức cũng không tìm thấy chút manh mối.
Nhìn bộ dạng muốn giết người của Trình Thanh Ti thì hơn phân nửa Ngô Đại Thành nói đúng, nhưng làm sao gã biết? Chắc không phải nhìn cái là nhận ra đi? Lý Vân Tiêu càng giật mình nhiều hơn.
Mấy người khác mắt lóe tia sáng ngạc nhiên, thầm suy tư.
Phù Diêu thánh cung có địa vị rất cao trong thế gia ẩn thế, đời đời tương truyền thánh thể làm người ta mơ màng nhưng không ai biết tình hình cụ thể, không ngờ bị Lý Vân Tiêu giả một câu nói trúng.
Vẻ mặt Ngô Đại Thành vênh váo đắc ý nói:
- Như thế nào? Muốn giết ta? Nàng không đủ tư cách đó!
Trình Thanh Ti lạnh lùng nói:
- Vậy sao? Hy vọng chút nữa sẽ như ngươi mong muốn!
Ngô Đại Thành không để bụng, bộ dạng nắm chắc trong tay, khóe môi cười nhạt.
Hữu Cầm Phi thầm giật mình, mặt ngoài không lộ vẻ gì.
Hữu Cầm Phi lấy hộp sắt ra đặt trong tay nói:
- Bên trong có tổng cộng mười chín thẻ bài, chỉ có số không là số lẻ, có thể trực tiếp thăng cấp, còn lại từ số một đến chín vũ quyết.
Hữu Cầm Phi vỗ hộp sắt, ánh sáng chiếu rọi bầu trời. Mười chín thẻ bài sắt bay ra khuếch tán như pháo hoa, biến thành mười chín luồng sáng, cực kỳ huyễn lệ.
Khi ánh sáng bắn ra thì một luồng sáng xanh chợt lóe, Lý Vân Tiêu là người hành động đầu tiên. Lý Vân Tiêu thuấn di lao lên chộp hướng một tấm thẻ.
Bốp!
Một bàn tay trắng bệch không chút máu vỗ vào cánh tay Lý Vân Tiêu, nặng như ngàn cân đè. Cánh tay Lý Vân Tiêu trầm xuống lệch hướng.
Chủ nhân cánh tay vụt qua, nhanh hơn Lý Vân Tiêu một phần chộp lấy lá bài.
- Đại nhân thực lực siêu phàm nhập thánh, nhường thẻ bài này cho ta đi.
Người giành trước chính là Cảnh Thất.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút chộp hướng Cảnh Thất.
Năm ngón tay như cái móc chộp xuống vai phải Cảnh Thất, bấu sâu mấy pần. Cảm xúc như chộp vào gỗ cứng, da thịt chẳng chút co giãn, hèn gì mọi người gọi Cảnh Thất là tử cương thi.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu bấu chặt chợt xé mạnh.
- Khụ khụ, các vị thật là nể mặt Long Nha sơn trang ta quá.
Mọi người nghe ra giọng của ai, đều biến sắc mặt, không kiềm được thụt lùi trên hư không.
Khí thế đoàn kết phút chốc tan rã, Ngô Đại Thành mượn cơ hội nhảy lên, bay trở về chiến hạm.
Mục Trang nói:
- Là Tuyệt Thiên Hàn, không ngờ hắn bảo vệ cái tên giả mạo này như vậy!
Lý Vân Tiêu nói:
- Lúc chung kết ta nhất định sẽ tìm hiểu rõ bộ mặt thật của người này, hắn tuyệt đối không đơn giản như đã thấy.
Mục Trang nói:
- Đúng đúng, nếu chỉ dựa vào thân pháp tuyệt đối sẽ không được Tuyệt Thiên Hàn xem trọng như vậy. Vân thiếu gia hãy cẩn thận, trốt nhất là lúc chung kết cho hắn gặp mấy người Cảnh Thất, Ngạo Vô Tâm, ha ha ha, thế thì sẽ rất thú vị.
Lý Vân Tiêu nói:
- Kế hoạch tộc trưởng đại nhân đối phó Cảnh Thất nên gác lại, có Cảnh Thất ở không chừng sẽ là trợ lực.
- A?
Mục Trang hỏi:
- Vân thiếu gia khẳng định không cần ta ra tay với Cảnh Thất?
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
- Ừm! Càng nhiều cường giả càng tốt, càng loạn thì càng nhiều cơ hội.
Mục Trang trầm ngâm một lúc sau:
- Trong tình huống không thể khống chế toàn cục thì đúng là càng loạn càng có lợi. Nếu vậy chuyện đối phó Cảnh Thất ta sẽ đặt sau, chuyện hắn giết hai trưởng lão của ta sớm muộn gì sẽ tính sổ.
Sau cuộc chiến của Ngô Đại Thành, các đợt so tài sau chẳng có gì gay cấn.
Rất nhanh quyết định mười chín cường giả, tiến vào vòng cuối, so tài hai mươi cường.
Hữu Cầm Phi nói:
- Tuyển chọn thi đấu cuối cùng sẽ từ mười chín cường giả quyết đấu ra mười người, từ chín người còn lại quyết đấu ra hai người, tổng cộng mười hai người vào chung kết. Vì để công bằng, mời mười chín cường giả lên sân, rút thăm lại.
- Rút thăm lại?
Mọi người giật mình, nhưng không có phản ứng gì lớn, dù sao có rút thăm hay không đều không xúc phạm quy tắc.
Chỉ có vũ giả xếp thứ mười chín là sắc mặt khá tệ. Dựa theo quy tắc ban đầu thì gã có thể trực tiếp thăng cấp vào mười cường, giờ hơn phân nửa sẽ phải chiến đấu
Đầu đà mập la lên:
- Đánh mấy trận rắc rối quá, hay cho Vô Tâm của chúng ta một tư cách miễn chiến trực tiếp thăng cấp đi. Dù sao Vô Tâm lấy đệ nhất là mọi người đều không bàn cãi rồi.
Mọi người khẽ hừ. Nếu trước khi thi đấu tuyển chọn mà đầu đà mập nói câu này có lẽ đa số người tin, nhưng bây giờ thì toàn cười nhạt.
Chưa chắc Ngạo Vô Tâm sẽ thua nhưng phần thắng lấy hạng nhất đã giảm đi.
Xung quanh đảo La Phù một mảnh tĩnh lặng, mọi người nhỏ giọng xì xầm. Chỉ có ba tuyển thủ dự thi lên đảo, bình tĩnh đứng.
Hữu Cầm Phi nói:
- Mời các vị tuyển thủ dự thi vào sân trong vòng mười giây, nếu không sẽ xem như bỏ quyền. Ai bất mãn mời trực tiếp cút đi.
Tiếng nói dứt, mấy luồng sáng đáp xuống đảo, mười hai người có mặt đông đủ.
Đa số người nhìn Lý Vân Tiêu, biểu tình phức tạp.
Tiểu Hồng căng thẳng kêu lên:
- Đại ca ca!
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Tiểu Hồng đã lớn vậy rồi, ngày xưa Tiểu Hồng bị người xấu bắt đi, đại ca ca rất lo laứng.
Mặt Tiểu Hồng đỏ hồng reo lên:
- Thì ra đại ca ca còn nhớ Tiểu Hồng, Tiểu Hồng rất vui!
Mọi người sửng sốt, hóa ra hai người này quen biết.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
- Đại Thành huynh, chia tay ở thành Vĩnh Tương, bị ta tát sưng cả mặt bây giờ đỡ hơn chưa?
- Ngươi . . . Ngươi nói bậy bạ cái gì?
Ngô Đại Thành tức giận quát:
- Bà nội ngươi mới là Ngô Đại Thành! Bản thiếu gia là Lý Vân Tiêu!
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
- Ủa? Ta chỉ gọi là Đại Thành huynh mà sao ngươi biết mình họ Ngô?
Ngô Đại Thành ngây ra, hừ lạnh một tiếng:
- Bớt dẻo miệng đi, lát nữa sẽ cho ngươi biết lợi hại!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Mong đợi.
Tiểu Hồng nói:
- Đại ca ca không cần lo lắng, lát nữa ta sẽ đánh hắn cho đại ca ca, hắn dám giả mạo đại ca ca!
Ngô Đại Thành trừng Tiểu Hồng, nhe răng cười nói:
- Ha ha ha, tiểu cô nương phát dục không tệ, chút nữa đại ca ca sẽ kiểm tra thân thể cho.
Tiểu Hồng không nghe hiểu, hừ khẽ:
- Ta không thèm cho ngươi kiểm tra, ta rất khỏe.
- Ha ha ha!
Bốn phía cười rộ lên, nhiều tiếng cười khả ổ, còn huýt sáo.
Ngô Đại Thành cười to bảo:
- Nữ hài nhi thật là ngây thơ, thân thể thanh thuần,ha ha ha ha ha ha!
Ngô Đại Thành mắt lóe tia sáng.
Lý Vân Tiêu luôn chú ý Ngô Đại Thành, hắn bắt giữa ngay tia mắt sắc bén đó. Lý Vân Tiêu thầm kinh sợ, câu ‘thân thể thanh thuần’ không lẽ Ngô Đại Thành phát hiện ra cái gì?
- Thật là tiện nhân vô sỉ!
Trình Thanh Ti lạnh lùng mắng:
- Tiểu Hồng muội tử, chút nữa tỷ tỷ sẽ cùng ngươi đánh tiện nam nhân này!
Ngô Đại Thành tức giận quát:
- Hay thật, tiểu nữ nhân này đừng tưởng có lôi âm báo thể là giỏi! Nói cho nàng biết, cho bản thiếu gia còn miễn cưỡng!
Người Trình Thanh Ti khẽ run, mắt lộ tia kinh sợ sau đó bắn ra sát khí vô tận.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình:
- Lôi âm báo thể!?
Lý Vân Tiêu biết đó là tên thánh thể của Phù Diêu thánh cung nhưng lục soát khắp ký ức cũng không tìm thấy chút manh mối.
Nhìn bộ dạng muốn giết người của Trình Thanh Ti thì hơn phân nửa Ngô Đại Thành nói đúng, nhưng làm sao gã biết? Chắc không phải nhìn cái là nhận ra đi? Lý Vân Tiêu càng giật mình nhiều hơn.
Mấy người khác mắt lóe tia sáng ngạc nhiên, thầm suy tư.
Phù Diêu thánh cung có địa vị rất cao trong thế gia ẩn thế, đời đời tương truyền thánh thể làm người ta mơ màng nhưng không ai biết tình hình cụ thể, không ngờ bị Lý Vân Tiêu giả một câu nói trúng.
Vẻ mặt Ngô Đại Thành vênh váo đắc ý nói:
- Như thế nào? Muốn giết ta? Nàng không đủ tư cách đó!
Trình Thanh Ti lạnh lùng nói:
- Vậy sao? Hy vọng chút nữa sẽ như ngươi mong muốn!
Ngô Đại Thành không để bụng, bộ dạng nắm chắc trong tay, khóe môi cười nhạt.
Hữu Cầm Phi thầm giật mình, mặt ngoài không lộ vẻ gì.
Hữu Cầm Phi lấy hộp sắt ra đặt trong tay nói:
- Bên trong có tổng cộng mười chín thẻ bài, chỉ có số không là số lẻ, có thể trực tiếp thăng cấp, còn lại từ số một đến chín vũ quyết.
Hữu Cầm Phi vỗ hộp sắt, ánh sáng chiếu rọi bầu trời. Mười chín thẻ bài sắt bay ra khuếch tán như pháo hoa, biến thành mười chín luồng sáng, cực kỳ huyễn lệ.
Khi ánh sáng bắn ra thì một luồng sáng xanh chợt lóe, Lý Vân Tiêu là người hành động đầu tiên. Lý Vân Tiêu thuấn di lao lên chộp hướng một tấm thẻ.
Bốp!
Một bàn tay trắng bệch không chút máu vỗ vào cánh tay Lý Vân Tiêu, nặng như ngàn cân đè. Cánh tay Lý Vân Tiêu trầm xuống lệch hướng.
Chủ nhân cánh tay vụt qua, nhanh hơn Lý Vân Tiêu một phần chộp lấy lá bài.
- Đại nhân thực lực siêu phàm nhập thánh, nhường thẻ bài này cho ta đi.
Người giành trước chính là Cảnh Thất.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút chộp hướng Cảnh Thất.
Năm ngón tay như cái móc chộp xuống vai phải Cảnh Thất, bấu sâu mấy pần. Cảm xúc như chộp vào gỗ cứng, da thịt chẳng chút co giãn, hèn gì mọi người gọi Cảnh Thất là tử cương thi.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu bấu chặt chợt xé mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.