Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 673: Sản sinh phân kỳ. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

24/10/2016

Chương 671: Sản sinh phân kỳ. (2)

Ở nơi nào đó trên yêu nguyên, Vương Luyện kiếm phái Trâu Thần nhìn một phương hướng, nghi ngờ không thôi nói:

- Loại diệt thế oai kia coi như là Vũ Đế cũng chưa chắc có.

Lôi Hỏa cung Khang Ngột cũng là sắc mặt âm trầm bất định, vừa nãy dưới cỗ uy thế này, đừng nói chiến một trận, có thể chạy thoát hay không cũng là một chuyện, nhưng hắn vẫn hừ lạnh nói:

- Vũ Đế oai, há là ngươi ta có thể phỏng đoán? Ngươi không cảm thấy đến nhân vật càng lợi hại, liền chứng minh Cửu Thiên đỉnh xuất hiện độ khả thi lại càng lớn sao?

Trâu Thần cười nhạo nói:

- Vậy cũng phải có mệnh thủ mới được, tình huống trước mắt đã vượt qua dự tính của ta. Chúc các ngươi chơi vui vẻ, ta đi về trước.

Thân thể Khang Ngột ngừng lại, đứng trên không trung, nhìn chằm chằm Trâu Thần nói:

- Ngươi là nói, ngươi muốn lui ra?

Trâu Thần cảm nhận được trên người đối phương có ý không vui, sắc mặt cũng chìm xuống, hừ nói:

- Làm sao? Chẳng lẽ còn không cho?

Hai người có chút cảm giác giương cung bạt kiếm, lúc này đồng thời theo đi ra hơn trăm tên vũ giả, tất cả cũng đều ngừng lại, bắt đầu chăm chú suy nghĩ.

Lúc trước bọn họ là đi tham gia trò vui, không ít người đều không hiểu là muốn làm gì, nhưng một đường lại đây mỗi cái đều rõ ràng, dĩ nhiên là vì Cửu Thiên đỉnh trong truyền thuyết, trong lúc nhất thời mỗi người có tâm tư riêng. Vừa nãy diệt thế oai bọn họ cũng nhận ra được, mỗi cái sắc mặt trắng bệch.

- Rất đơn giản, người có chí riêng, đồng ý đi thì đi, đồng ý lưu thì lưu.

Một gã Vũ Tôn cường giả gia nhập vào khác vuốt râu nói:

- Dưa hái xanh không ngọt, đồng ý tiếp tục đi, liền đứng ở bên Khang Ngột, muốn trở về, cùng Trâu Thần đi.

Hắn nói xong, mình một bước liền đứng ở phía sau Khang Ngột, cười nói:

- Nếu đã đi ra, không làm rõ, ta là làm sao cũng sẽ không trở lại. Dù cho thật đem mệnh bỏ trên yêu nguyên này, chí ít cũng là vì Cửu Thiên đỉnh mà chết, chết có ý nghĩa!

Lời này của hắn lập tức dẫn tới không ít người tán thành, phản đối cũng rất nhiều, rất nhanh đoàn người liền chia thành hai nửa, còn có một chút do dự không quyết định.



Trâu Thần lạnh lùng nhìn những người do dự không quyết kia một chút, trong đó cũng không có thiếu Vũ Vương Vũ Quân, nhất thời không nhịn được cười nhạo nói:

- Nếu như hiện tại không đi, đợi lát nữa sợ là thực lực đơn độc đi ra yêu nguyên cũng không có, người như vậy còn muốn nhòm ngó Cửu Thiên đỉnh? Ngươi con mẹ nó sao không đi nhòm ngó Thiên địa Phong Vân bảng, không đi nhòm ngó thập đại Vũ Đế phong hào?

Lần này lập tức đánh thức tất cả mọi người, những người còn lại kia tất cả đều thay đổi sắc mặt, giận dữ và xấu hổ, cơ bản là toàn bộ chạy đến phía sau Trâu Thần. Còn có một chút định ở lại cũng đồng thời ra khỏi hàng, chạy đến phía sau Trâu Thần.

Sắc mặt Khang Ngột âm trầm khó coi, hắn đối với tình huống không biết phía trước cũng là vô cùng thấp thỏm, hi vọng bia đỡ đàn có thể nhiều hơn một chút, hiện tại một thoáng liền chạy hơn nửa.

Trâu Thần lộ ra vẻ mặt cười gằn, nhìn có chút hả hê nói:

- Khang Ngột, liền như vậy cáo từ. Chúc ngươi tìm tới Cửu Thiên đỉnh, xưng bá Thiên Vũ giới, đến thời điểm đó đừng coi như không quen biết ta, ha ha ha!

Khang Ngột buồn bực cả giận nói:

- Nếu có thể đạt được Cửu Thiên đỉnh, lão tử cái thứ nhất liền giết ngươi!

- Hừ!

Trâu Thần lạnh lùng cười nhạo một tiếng, không để ý lắm, mang theo rất nhiều người liền muốn trở về Khinh Ca Sâm Lâm.

Đột nhiên một thanh âm lạnh như băng không biết từ đâu truyền đến, ở trên yêu nguyên vang vọng nói:

- Chư vị, nếu tới, liền ra chút lực đi. Cửu Thiên đỉnh thật là có thể sẽ xuất hiện a.

- Ai?

Trong lòng Trâu Thần kinh hãi, vội vàng nhìn tới bốn phía.

Khang Ngột cũng biến sắc, ở đây hơn một trăm người, dĩ nhiên không có phát hiện trong hư không ẩn dấu người, mặc dù bây giờ nghe âm thanh, cũng nắm bắt không tới vị trí của đối phương, từng cái từng cái toàn bộ cảnh giác.

- Ha ha, thực lực chư vị đều không tầm thường, không cần trông trước trông sau, mấy chúng ta còn định tìm chư vị giúp chút việc nhỏ đây này.

Ngay trên yêu nguyên, chẳng biết lúc nào đột nhiên xuất hiện năm bóng người, trang phục có chút quái dị, áo giáp màu lam nhạt khoác lên người. Năm người là khi nào xuất hiện, dĩ nhiên không có người nào biết, hơn nữa hoàn toàn không phát hiện được tu vi của bọn họ.

- Các ngươi là người phương nào?



Trâu Thần lạnh lùng quát hỏi, trong lòng vạn phần cảnh giác, càng là người không hiểu ra sao như vậy, càng sẽ vô cùng khó chơi.

Mà hai con ngươi của Khang Ngột lại lớn lên, tựa hồ nhận ra trang phục kỳ lạ trên người năm người này, sắc mặt muốn nói bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp, trên trán càng là tuôn ra mồ hôi lạnh.

Tên Vũ Tôn cường giả khác cả kinh nói:

- Khang Ngột, ngươi nhận thức năm người này?

Năm người kia ánh mắt mỉm cười nhìn Khang Ngột, khẽ cười nói:

- Lôi Hỏa cung Khang Ngột?

Khang Ngột lau mồ hôi lạnh trên trán, hàm nhiên nở nụ cười mấy lần, một mặt lấy lòng nói:

- Không nghĩ tới năm vị đại nhân cũng tới, sớm biết ta sẽ không chạy tới mất mặt xấu hổ, không bằng theo Trâu Thần trở về a.

Tất cả mọi người phát ngất, bọn họ là Vũ Tôn cường giả, hầu như chính là lãnh tụ của tất cả mọi người, bây giờ lại ăn nói khép nép lấy lòng người trước mắt này như vậy, nơi nào có nửa điểm cốt khí, không khỏi từng cái từng cái khinh bỉ.

Mà Trâu Thần cùng tên Vũ Tôn cường giả kia thì trong lòng chấn động mạnh, Khang Ngột làm người bọn họ vô cùng rõ ràng, không phải là thiện nam tín nữ gì, năm người này đến cùng lai lịch gì, dĩ nhiên để hắn khúm núm như vậy!

Trong năm người kia có một người cười nói:

- Nếu tới, liền vì Cửu Thiên đỉnh xuất thế làm chút cống hiến đi. Nguyên bản cũng không dùng được các ngươi, thế nhưng vừa nãy diệt thế oai kia quá mức dọa người, sư huynh đệ chúng ta thương lượng, liền tìm các ngươi ra điểm lực càng thoả đáng một ít.

Khang Ngột ngượng ngùng cười nói:

- Chúng ta những phế vật này có thể có ích lợi gì, mấy đại nhân quá đề cao chúng ta.

Người kia khẽ cười nói:

- Yên tâm đi, coi như là giấy vệ sinh cũng có tác dụng của nó. Còn nữa, sử dụng rác rưởi, cũng là sự tình chúng ta am hiểu nhất.

Mọi người vừa nghe, tất cả đều lửa giận dâng lên, năm người này cũng quá đem mình coi là chuyện to tát rồi! Cho dù bọn họ có lai lịch gì đặc biệt hơn người, mình nơi này hơn trăm người, Vũ Tôn cường giả cũng có ba người, thực lực mạnh đã không ở dưới một bang phái. Chẳng lẽ năm người này cho rằng mình là Vũ Đế sao, lại dám miệt thị mọi người như vậy!

Trong năm người này có một người lấy ra một lá cờ màu đen, hướng về trời cao ném đi, đón gió phấp phới, ở trên bầu trời triển khai, che kín thương khung.

Trên mặt cờ vẽ rất nhiều phù hiệu quái lạ, ở trung gian những phù hiệu quái lạ kia có một khuôn mặt quái dị khủng bố, khuôn mặt do văn chương màu vàng phác hoạ ra, tươi đẹp bức người, làm cho người ta có một loại cảm giác chấn động hồn phách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook