Chương 297: Sinh ý trăm vạn 2
Thái Nhất Sinh Thủy
10/07/2017
Hắn chỉ nghe được quý khách cấp một, cho rằng là quý khách ngưu nhất. Nhưng đây chỉ là một loại vấn đề phân chia của Vạn Bảo Lâu, để người nắm thẻ coi mình rất cao cấp. Lý Vân Tiêu thì lại biết, ở trên cái gọi là cấp một này, chí ít còn có bốn đẳng cấp, cao cấp nhất chỉ là một khối tiểu bài bằng gỗ không đáng chú ý, được gọi là Tôn cấp quý khách. Thứ đó ở toàn bộ Thiên Vũ đại lục cũng sẽ không vượt qua năm khối. Kiếp trước tuy rằng mình không có Tôn thẻ, nhưng cũng có Ngọc thẻ kém một bậc, cũng là tồn tại giống như phượng mao lân giác.
Lý Vân Tiêu mặt không hề cảm xúc, đem kim bài đặt ở trên đầu ngón tay vòng tới vòng lui, sau khi thưởng thức một lúc, mới thở dài nói:
– Như vậy, ta cũng không tiện làm khó dễ Vưu Lâu chủ. Chỉ có thể đem khối kim bài này lấy đi ra ngoài bán, có thể bán bao nhiêu tiền liền bấy nhiêu tiền, phỏng chừng chí ít cũng có mấy trăm ngàn thượng phẩm nguyên thạch a.
Hắn lầm bầm lầu bầu nói, nhất thời dọa Vưu Khang Thuận nhảy dựng, sắc mặt nhất thời tái xanh. Phải biết mỗi một thẻ khách quý của Vạn Bảo Lâu đều là cực kỳ cao quý, nếu không có thân phận và địa vị tương ứng, hoặc là có đại ân với Vạn Bảo Lâu, bằng không là tuyệt sẽ không dễ dàng phân phát.
Thẻ khách quý của Vạn Bảo Lâu tổng cộng chia làm tám cấp, phân biệt là thượng tứ thẻ cùng hạ tứ thẻ. Hạ tứ thẻ từ thấp nhất cấp bốn đến cấp một, mặc dù là hắn, cũng chỉ có tư cách phân phát thẻ khách quý cấp ba, mà quyền hạn chỉ có một tấm. Mà thượng tứ thẻ chia làm Hồng bài, Hắc bài, Ngọc bài cùng Tôn bài, ngay cả hắn cũng chưa từng gặp. Toàn bộ Nam vực, thượng tứ thẻ chắc chắn sẽ không vượt qua năm tấm, hơn nữa chỉ có Hồng bài tồn tại. Vì lẽ đó thẻ khách quý cấp một tại Nam vực đã là tồn tại hàng đầu. Nếu lấy ra đi bán, tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn!
Cấp một ở bất kỳ một phân lâu nào của Vạn Bảo Lâu cũng có thể hưởng thụ bảy phần ưu đãi, nếu bị thương hội khác mua đi, quấy rối khắp nơi, sợ là giá cả toàn bộ Nam vực sẽ bị quấy rầy. Đến thời điểm đó thực là đại loạn, tất nhiên sẽ làm thượng cấp tức giận, nếu có Tuần sát sứ đến truy cứu trách nhiệm, cũng không biết có thể lột da mình hay không…
Nghĩ tới đây, trên trán Vưu Khang Thuận nhất thời chảy ra mồ hôi lạnh, nội tâm cuồng mắng không ngớt: Là tên trời đánh nào đem thẻ cấp một phân phát cho người như thế, đây chính là tiết tấu xảy ra đại sự a!
Lý Vân Tiêu nhìn dáng dấp hắn sốt sắng, nhất thời cười nói:
– Nếu không, Vưu Lâu chủ ngươi mua đi, ta bán tiện nghi cho ngươi.
– Không không không!
Vưu Khang Thuận vội vàng lắc đầu phất tay nói:
– Vân thiếu, việc này không nói đùa được! Việc này quan hệ tín dự cùng danh tiếng của Vạn Bảo Lâu ta, nếu thẻ khách quý cấp một cũng có thể tùy ý buôn bán, vậy quý khách của Vạn Bảo Lâu ta há không phải thành chuyện cười lớn. Đối với thương hội mà nói, đây chính là sỉ nhục to lớn! Đến thời điểm coi như Vân thiếu bản lĩnh thông thiên, cũng khó thoát khỏi Vạn Bảo Lâu ta trách phạt!
Hắn nói đến phía sau, ngữ khí dị thường nghiêm nghị cùng nghiêm túc.
Đoàn Việt cũng nghe rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự việc, trong đầu một trận ong ong, mình đây là theo hạng người gì a? Sẽ không dẫn họa lên người chứ? Mình với hắn đi Thải Hồng sương mù không thành vấn đề chứ? Liên tiếp dấu chấm hỏi hiện lên ở trong đầu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Xem ngươi căng thẳng kìa.
Hắn ngoắc ngoắc tay, vẻ mặt Vưu Khang Thuận vô cùng nghi hoặc đem lỗ tai tụ hợp tới, nghe hắn khẽ nói. Bỗng nhiên, nguyên bản hai con mắt tối tăm vẩn đục, lại loé ra một mảnh tinh mang, cả người biểu hiện thật giống như hít thuốc lắc, đột nhiên toả sáng lên.
– Thật chứ?
Cả người Vưu Khang Thuận dại ra một hồi, trong đôi mắt thần quang lấp lóe, chỉ là khó có thể tin nói:
– Ngươi nói là thật sự?
– Đương nhiên!
Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:
– Vưu Lâu chủ có thể chậm rãi suy nghĩ, ta sẽ ở Thanh Hải trấn nghỉ ngơi mấy ngày, qua một thời gian ngắn lại đến bái phỏng Vưu Lâu chủ.
Cả người Vưu Khang Thuận có chút thất thần, nhìn dáng vẻ Lý Vân Tiêu muốn đi, vội vàng khom người dẫn đường nói:
– Vân thiếu nói, lão hủ xác thực phải suy nghĩ cân nhắc thật kỹ! Đúng rồi, Vạn Bảo Lâu của chúng ta tại Thanh Hải trấn này cũng coi như là có chút mặt mũi, nếu Vân thiếu có khó khăn, tùy tiện sai hạ nhân đến báo cho một tiếng liền có thể.
– Vậy liền tốt.
Lý Vân Tiêu thoải mái đồng ý, tựa hồ có ý riêng khẽ cười nói:
– Vưu Lâu chủ phong nhã hào hoa, tiền đồ khó có thể hạn lượng a.
Cả người Vưu Khang Thuận chấn động, lúng túng cười nói:
– Nhờ phúc của Vân thiếu, nhờ phúc của Vân thiếu a.
Hắn nhìn bóng lưng Lý Vân Tiêu cùng Đoàn Việt dần dần rời đi, luôn cảm thấy hết thảy thật giống như ở trong mơ, không chân thực như vậy. Hắn ngơ ngẩn cả người, sau khi nhìn Lý Vân Tiêu đi xa, lúc này vẻ mặt mới nghiêm túc lên, xoay người nói với tiểu Nhã:
– Ta muốn tới phân lâu Thiên Hương đế quốc, chẳng mấy chốc sẽ trở về. Chuyện nơi đây chính các ngươi quyết định. Nếu thiếu niên này tới nữa, bất kỳ điều kiện gì đều tận lực thỏa mãn hắn. Nếu chuyện lần này có thể làm thỏa đáng, sau này tiền lương của ngươi trực tiếp tăng gấp mười lần.
– Gấp mười lần...
Tiểu Nhã giật nảy cả mình, ngơ ngác nhìn Vưu Khang Thuận đi xa, trong đầu trống rỗng lên, tự lẩm bẩm:
– Thiếu niên kia đến cùng nói cái gì với Lâu chủ?
Đột nhiên âm thanh của Vưu Khang Thuận xa xa truyền đến, đánh gãy suy tư của nàng.
– Đúng rồi, là bất cứ chuyện gì trừ vay tiền ra!
Tiểu Nhã:
–...
Đi trên đường lớn, Đoàn Việt rốt cục không nhịn được hỏi:
– Tiểu tử, ngươi cuối cùng nói gì với hắn?
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái, kéo dài cổ họng nói:
– Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người, ngươi đàng hoàng theo ta là được, xem không hiểu cũng đừng hỏi.
– Ta ****!
Đoàn Việt tức hận không thể đấm một nhát chết tươi hắn. Một đường lại đây, liền không để cho mình thoải mái qua một lần. Các loại hiếu kỳ là càng ngày càng nặng, bành trướng hầu như muốn nổ tung, nhưng tiểu tử này lại một mực không nói!
– Tiểu Việt, nơi này ngươi quen thuộc, ngươi đến dẫn đường đi.
Vào trong trấn, nhìn lượng lớn võ giả lui tới, vẻ mặt bất nhất, thật giống như chợ bán thức ăn, hắn quay đầu nói.
– Ha, tiểu tử ngươi cũng có thời điểm nhờ ta a?
Đoàn Việt nhất thời đến sức lực, như hít thuốc lắc tươi cười rạng rỡ đi lên phía trước, cái trán ngẩn cao, nghênh ngang dẫn đường.
Đoàn Việt tựa hồ ở Thanh Hải trấn có tên tuổi không nhỏ, không ít người nhìn hắn đều lộ ra vẻ kiêng dè, né tránh rất xa. Càng như vậy, hắn càng cảm giác mình uy phong lẫm lẫm, cuối cùng cũng coi như ở trước mặt Lý Vân Tiêu ra chút danh tiếng.
– Ồ, Đoàn tiền bối?
Đột nhiên một thanh âm mừng rỡ kêu lên, một trung niên người mặc Lăng La y tươi cười nhìn Đoàn Việt, vội vã tiến lên hành lễ nói:
– Mấy ngày nay không có nhìn thấy Đoàn tiền bối, hại ta còn phái người tìm kiếm bốn phía một phen.
Lý Vân Tiêu mặt không hề cảm xúc, đem kim bài đặt ở trên đầu ngón tay vòng tới vòng lui, sau khi thưởng thức một lúc, mới thở dài nói:
– Như vậy, ta cũng không tiện làm khó dễ Vưu Lâu chủ. Chỉ có thể đem khối kim bài này lấy đi ra ngoài bán, có thể bán bao nhiêu tiền liền bấy nhiêu tiền, phỏng chừng chí ít cũng có mấy trăm ngàn thượng phẩm nguyên thạch a.
Hắn lầm bầm lầu bầu nói, nhất thời dọa Vưu Khang Thuận nhảy dựng, sắc mặt nhất thời tái xanh. Phải biết mỗi một thẻ khách quý của Vạn Bảo Lâu đều là cực kỳ cao quý, nếu không có thân phận và địa vị tương ứng, hoặc là có đại ân với Vạn Bảo Lâu, bằng không là tuyệt sẽ không dễ dàng phân phát.
Thẻ khách quý của Vạn Bảo Lâu tổng cộng chia làm tám cấp, phân biệt là thượng tứ thẻ cùng hạ tứ thẻ. Hạ tứ thẻ từ thấp nhất cấp bốn đến cấp một, mặc dù là hắn, cũng chỉ có tư cách phân phát thẻ khách quý cấp ba, mà quyền hạn chỉ có một tấm. Mà thượng tứ thẻ chia làm Hồng bài, Hắc bài, Ngọc bài cùng Tôn bài, ngay cả hắn cũng chưa từng gặp. Toàn bộ Nam vực, thượng tứ thẻ chắc chắn sẽ không vượt qua năm tấm, hơn nữa chỉ có Hồng bài tồn tại. Vì lẽ đó thẻ khách quý cấp một tại Nam vực đã là tồn tại hàng đầu. Nếu lấy ra đi bán, tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn!
Cấp một ở bất kỳ một phân lâu nào của Vạn Bảo Lâu cũng có thể hưởng thụ bảy phần ưu đãi, nếu bị thương hội khác mua đi, quấy rối khắp nơi, sợ là giá cả toàn bộ Nam vực sẽ bị quấy rầy. Đến thời điểm đó thực là đại loạn, tất nhiên sẽ làm thượng cấp tức giận, nếu có Tuần sát sứ đến truy cứu trách nhiệm, cũng không biết có thể lột da mình hay không…
Nghĩ tới đây, trên trán Vưu Khang Thuận nhất thời chảy ra mồ hôi lạnh, nội tâm cuồng mắng không ngớt: Là tên trời đánh nào đem thẻ cấp một phân phát cho người như thế, đây chính là tiết tấu xảy ra đại sự a!
Lý Vân Tiêu nhìn dáng dấp hắn sốt sắng, nhất thời cười nói:
– Nếu không, Vưu Lâu chủ ngươi mua đi, ta bán tiện nghi cho ngươi.
– Không không không!
Vưu Khang Thuận vội vàng lắc đầu phất tay nói:
– Vân thiếu, việc này không nói đùa được! Việc này quan hệ tín dự cùng danh tiếng của Vạn Bảo Lâu ta, nếu thẻ khách quý cấp một cũng có thể tùy ý buôn bán, vậy quý khách của Vạn Bảo Lâu ta há không phải thành chuyện cười lớn. Đối với thương hội mà nói, đây chính là sỉ nhục to lớn! Đến thời điểm coi như Vân thiếu bản lĩnh thông thiên, cũng khó thoát khỏi Vạn Bảo Lâu ta trách phạt!
Hắn nói đến phía sau, ngữ khí dị thường nghiêm nghị cùng nghiêm túc.
Đoàn Việt cũng nghe rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự việc, trong đầu một trận ong ong, mình đây là theo hạng người gì a? Sẽ không dẫn họa lên người chứ? Mình với hắn đi Thải Hồng sương mù không thành vấn đề chứ? Liên tiếp dấu chấm hỏi hiện lên ở trong đầu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Xem ngươi căng thẳng kìa.
Hắn ngoắc ngoắc tay, vẻ mặt Vưu Khang Thuận vô cùng nghi hoặc đem lỗ tai tụ hợp tới, nghe hắn khẽ nói. Bỗng nhiên, nguyên bản hai con mắt tối tăm vẩn đục, lại loé ra một mảnh tinh mang, cả người biểu hiện thật giống như hít thuốc lắc, đột nhiên toả sáng lên.
– Thật chứ?
Cả người Vưu Khang Thuận dại ra một hồi, trong đôi mắt thần quang lấp lóe, chỉ là khó có thể tin nói:
– Ngươi nói là thật sự?
– Đương nhiên!
Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:
– Vưu Lâu chủ có thể chậm rãi suy nghĩ, ta sẽ ở Thanh Hải trấn nghỉ ngơi mấy ngày, qua một thời gian ngắn lại đến bái phỏng Vưu Lâu chủ.
Cả người Vưu Khang Thuận có chút thất thần, nhìn dáng vẻ Lý Vân Tiêu muốn đi, vội vàng khom người dẫn đường nói:
– Vân thiếu nói, lão hủ xác thực phải suy nghĩ cân nhắc thật kỹ! Đúng rồi, Vạn Bảo Lâu của chúng ta tại Thanh Hải trấn này cũng coi như là có chút mặt mũi, nếu Vân thiếu có khó khăn, tùy tiện sai hạ nhân đến báo cho một tiếng liền có thể.
– Vậy liền tốt.
Lý Vân Tiêu thoải mái đồng ý, tựa hồ có ý riêng khẽ cười nói:
– Vưu Lâu chủ phong nhã hào hoa, tiền đồ khó có thể hạn lượng a.
Cả người Vưu Khang Thuận chấn động, lúng túng cười nói:
– Nhờ phúc của Vân thiếu, nhờ phúc của Vân thiếu a.
Hắn nhìn bóng lưng Lý Vân Tiêu cùng Đoàn Việt dần dần rời đi, luôn cảm thấy hết thảy thật giống như ở trong mơ, không chân thực như vậy. Hắn ngơ ngẩn cả người, sau khi nhìn Lý Vân Tiêu đi xa, lúc này vẻ mặt mới nghiêm túc lên, xoay người nói với tiểu Nhã:
– Ta muốn tới phân lâu Thiên Hương đế quốc, chẳng mấy chốc sẽ trở về. Chuyện nơi đây chính các ngươi quyết định. Nếu thiếu niên này tới nữa, bất kỳ điều kiện gì đều tận lực thỏa mãn hắn. Nếu chuyện lần này có thể làm thỏa đáng, sau này tiền lương của ngươi trực tiếp tăng gấp mười lần.
– Gấp mười lần...
Tiểu Nhã giật nảy cả mình, ngơ ngác nhìn Vưu Khang Thuận đi xa, trong đầu trống rỗng lên, tự lẩm bẩm:
– Thiếu niên kia đến cùng nói cái gì với Lâu chủ?
Đột nhiên âm thanh của Vưu Khang Thuận xa xa truyền đến, đánh gãy suy tư của nàng.
– Đúng rồi, là bất cứ chuyện gì trừ vay tiền ra!
Tiểu Nhã:
–...
Đi trên đường lớn, Đoàn Việt rốt cục không nhịn được hỏi:
– Tiểu tử, ngươi cuối cùng nói gì với hắn?
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái, kéo dài cổ họng nói:
– Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người, ngươi đàng hoàng theo ta là được, xem không hiểu cũng đừng hỏi.
– Ta ****!
Đoàn Việt tức hận không thể đấm một nhát chết tươi hắn. Một đường lại đây, liền không để cho mình thoải mái qua một lần. Các loại hiếu kỳ là càng ngày càng nặng, bành trướng hầu như muốn nổ tung, nhưng tiểu tử này lại một mực không nói!
– Tiểu Việt, nơi này ngươi quen thuộc, ngươi đến dẫn đường đi.
Vào trong trấn, nhìn lượng lớn võ giả lui tới, vẻ mặt bất nhất, thật giống như chợ bán thức ăn, hắn quay đầu nói.
– Ha, tiểu tử ngươi cũng có thời điểm nhờ ta a?
Đoàn Việt nhất thời đến sức lực, như hít thuốc lắc tươi cười rạng rỡ đi lên phía trước, cái trán ngẩn cao, nghênh ngang dẫn đường.
Đoàn Việt tựa hồ ở Thanh Hải trấn có tên tuổi không nhỏ, không ít người nhìn hắn đều lộ ra vẻ kiêng dè, né tránh rất xa. Càng như vậy, hắn càng cảm giác mình uy phong lẫm lẫm, cuối cùng cũng coi như ở trước mặt Lý Vân Tiêu ra chút danh tiếng.
– Ồ, Đoàn tiền bối?
Đột nhiên một thanh âm mừng rỡ kêu lên, một trung niên người mặc Lăng La y tươi cười nhìn Đoàn Việt, vội vã tiến lên hành lễ nói:
– Mấy ngày nay không có nhìn thấy Đoàn tiền bối, hại ta còn phái người tìm kiếm bốn phía một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.