Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1000: Sư đồ gặp nhau.

Thái Nhất Sinh Thủy

27/10/2016

Chương 998: Sư đồ gặp nhau.

- Tiểu tử, mở to hai mắt nhìn rõ ràng, sư đệ vĩnh viễn là sư đệ, chỉ có bị giáo huấn mà thôi.

Mạc Tiểu Xuyên cười lớn giơ tay phải lên cao cao, một kiếm muốn chém xuống.

Dưới lực lượng cường đại chấn động, kim quang toàn thân Lý Vân Tiêu lập loè, hiện ra trạng thái bất diệt kim thân sơ cấp, vẫn cảm thấy uy hiếp khó giải trừ, bị chấn động lui ra phía sau.

Hắn nhìn thấy Mạc Tiểu Xuyên đắc ý giơ tay lên, lập tức sắc mặt lăng lệ, quát:

- Dừng tay!

Tuy giọng nói vô lực, nhưng lại rất hữu dụng.

Mạc Tiểu Xuyên hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới đặt tay xuống, thu hồi kiếm quang quanh cánh tay, không còn dị tượng gì cả.

Lý Vân Tiêu khẽ nói:

- Nếu ngươi chém một kiếm này xuống, Thiếu Hoàng chết sống ta mặc kệ, nhưng mà trụ sở Thiên Nguyên thương hội sẽ bị hủy, tất cả kế hoạch sẽ báo hỏng.

- Ô ô, sư phó quả nhiên là ngài lão nhân gia.

Một đạo thân ảnh khôi ngô không biết hiện ra lúc nào, Phù phù quỳ trước mặt Lý Vân Tiêu, không ngừng dập đầu Đông đông đông, nói:

- Sư phó ngài quả thật không chết, quá tốt, ô ô...

Lý Vân Tiêu nhìn thấy đệ tử đã lâu không gặp, tâm tình cũng thật tốt, nói:

- Đứng lên đi, ngươi dù sao cũng là Cửu Thiên Võ Đế, một đoàn trưởng, đại nhân vật thủ hạ tiểu đệ mấy vạn nha.

Mạc Tiểu Xuyên khẽ nói:

- Chuyện sư phó sớm nói với ta, tấn cấp Võ Đế còn phải do sư phó đích thân chỉ điểm, quả thực đần không có sai. Còn nữa ah, sư phó, đám lâu la của ta chỉ là thổ phỉ cường đạo, cái này cũng gọi là đại nhân vật? Ta chẳng phải nhân vật tuyệt đỉnh, trấn áp cùng thế hệ a?

Hác Liên Thiếu Hoàng bị Lý Vân Tiêu vịn đứng lên, hắn nhìn gương mặt non nớt của Lý Vân Tiêu, dùng một tay đưa qua niết một cái, vui đến phát khóc nói:

- Ô ô, sư phó, ngươi biến thành bộ dạng này, Thiếu Hoàng khó quen thuộc a.

Lý Vân Tiêu một chưởng đẩy tay hắn ra, cười mắng:

- Hiện tại các ngươi cũng gọi ta là ‘ Vân thiếu . Thân phận ta không tiện công khai.

- Ừ, Vân thiếu!

Hác Liên Thiếu Hoàng gật đầu, nói:

- Còn có Tiểu Xuyên, rất lâu không có gặp ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi, hại ta cao hứng một thời gian ngắn.



- Bị coi thường!

Mạc Tiểu Xuyên cười, đi lên đá một cước, một cước này chẳng lưu tình Hác Liên Thiếu Hoàng né tránh nhưng vẫn bị đá bay hơn trăm mét.

Lý Vân Tiêu nhìn sư huynh đệ hai người, nội tâm càng cao hứng. Võ đạo là con đường không lối về, tùy thời sẽ vẫn lạc, dọc theo con đường này không ngừng tiến lên, sau khi đi tới đỉnh phong nhìn thấy thân nhân của mình vẫn khỏe mạnh, đây chính là chuyện vui nhất.

- Ân?

Lý Vân Tiêu đột nhiên sinh ra cảm giác, xoay người nhìn lại, chỉ thấy trước cửa tiểu viện, dưới gốc cây lê có chấn động, một chút hoa lê trắng nõn rơi xuống đất, phía trước có một nữ tử tuyệt thế đang đứng, áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi.

- Vân, Vân thiếu. . .

Lạc Vân Thường bị Lý Vân Tiêu nhìn qua thì tâm tư bối rối, vội vàng cà lăm chào hỏi.

- Ngươi cũng tới.

Lý Vân Tiêu chỉ than một tiếng, nói:

- Vừa gặp đã sinh ra động tĩnh không nhỏ, sợ đã kinh động không ít người, chúng ta vào nhà bàn lại, chuyện nơi này nên do Linh Nhi xử lý.

Mạc Tiểu Xuyên đột nhiên khẽ động, ánh mắt nhìn qua không trung, lạnh lùng nói:

- Người nào? Đi ra cho ta!

Không trung lắc lư rất nhanh, ba tên Võ Đế của La Khúc thương hội hiện thân, sắc mặt ba người khó coi một người trong đó ngượng ngùng nói:

- Chúng ta cảm nhận được động tĩnh cường đại, cho rằng xảy ra chuyện gì...

Lý Vân Tiêu nói:

- Vô sự, chỉ là hai tên thủ hạ nhàm chán luận bàn mà thôi, đã bị ta ngăn lại, các ngươi đi đi.

- Đúng, đúng!

Ánh mắt kinh hãi của ba người nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên và Hác Liên Thiếu Hoàng, nội tâm bồn chồn, không phải rõ vì sao tăng thêm một tên Võ Đế? Tiểu tử này là thổ dân nam vực? Nam vực có Cửu Thiên Võ Đế sao?

Bọn họ đang suy nghĩ, nhưng cũng không dám dừng lại thêm, nhanh chóng biến mất, tránh lộ ra chuyện bí mật phản loạn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ba người đều thập phần ăn ý.

Chuyện của Hác Liên Thiếu Hoàng cùng Mạc Tiểu Xuyên nhanh chóng bị Đinh Linh Nhi thu thập, nói cho mọi người rằng cao thủ Kim Phong Ngân Mang đến, làm cho người ta đang tâm thần bất định, nhân tâm tan rã đã ngưng tụ lạ.

Năm người tìm một gian phòng nghị sự ngồi xuống, dùng Lý Vân Tiêu làm trung tâm, tiến vào mật thất lớn.

Hác Liên Thiếu Hoàng cùng Lạc Vân Thường vô cùng khẩn trương, tâm tình vui sướng hiện ra trên mặt.

Lý Vân Tiêu trách móc nặng nề nói:

- Không phải bảo ngươi an tâm ẩn nấp sao? Vì sao lại xuất hiện?

- Là như thế này, sư, Vân thiếu. . .



Hác Liên Thiếu Hoàng cũng cảm thấy không tự nhiên với cách gọi này, sau khi quen thuộc thì nói:

- Vốn Đinh tiểu thư an bài chúng ta cải trang tiến tới làm vệ binh phủ thành chủ thành Tống Nguyệt Dương, cả ngày tuần tra gần Tứ Cực Môn, gần đây phát hiện một ít chuyện thú vị, vốn định dò xét cho rõ ràng, ai biết thân phận Vân thiếu bị truyền đi, Lạc tiểu thư nhanh chóng chạy đi tìm ngươi a.

Trên mặt Lạc Vân Thường đỏ bừng, xấu hổ phát tím, tức giận nói:

- Hác Liên Thiếu Hoàng, ngươi thực thiếu đạo đức!

Nàng vội vàng giải thích:

- Tuyệt đối không có chuyện như vậy, ta không nghĩ tới.

Mấy người khác sắc mặt không tin, Lý Vân Tiêu xấu hổ ho khan hai tiếng, nói:

- Khục khục, vệ binh thành chủ? Thành Tống Nguyệt Dương cũng có phủ thành chủ?

Đinh Linh Nhi cười nói:

- Có, ngày bình thường chỉ giữ trật tự trong nội thành mà thôi, cũng là công việc béo bở. Do thương minh bổ nhiệm, nhưng quan hệ với thương minh rất ít, dù sao không lên được mặt bàn. Lần này tổ chức lưỡng hội, tự biết thực lực có hạn, trên cơ bản cả ngày ở trong phủ, cũng không đi ra gặp người. Ta an bài vệ binh cũng dễ dàng.

Hác Liên Thiếu Hoàng thu liễm tâm tình, nói:

- Vân thiếu đã từng gặp qua tổ chức sát thủ Tử Thần Cung chưa? Ta phát hiện bọn chúng gần đây hoạt động gần Tứ Cực Môn tương đối nhiều lần, hơn nữa nghe nha hoàn của Tứ Cực Môn nói chúng đã lẻn vào hành thích vài lần, mục tiêu đúng là Đường Kiếp.

- Ah? Tử Thần Cung. . .

Trên trán Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi lạnh, lập tức nghĩ đến Vũ Văn Cao, lập tức nói:

- Bọn họ cứu người, cứu Vũ Văn Cao!

Hác Liên Thiếu Hoàng cả kinh, lập tức dựng đứng ngón tay cái, tán dương nói:

- Không hổ là Vân thiếu, ta tùy tiện cung cấp chút ít tình báo thì có thể đoán ra tiền căn hậu quả, mà Vũ Văn Cao là ai?

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ cổ quái, mang chuyện Vũ Văn Cao giản lược nói một lần, cau mày nói:

- Có chút kỳ quái, Đường Kiếp và đám đại yêu bắt người này làm gì?

Tất cả mọi người nghe xong sắc mặt trắng bệch, toàn thân nổi da gà, Hác Liên Thiếu Hoàng vỗ lên mặt bàn, bộ dáng bị buồn nôn, nói:

- Sớm biết là biến thái, ngày đó tại yêu nguyên đập chết đám người này, đúng là di dọa cho nam nhân mà, sống không bằng chết!

- Khục khục, đừng có lại nói nữa...

Mạc Tiểu Xuyên nhịn không được muốn ọe ra, nói:

- Người này bây giờ thì sao? Không bằng chúng ta cùng đi tiễn đám quỷ này đi nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook