Chương 512: Sụp đổ. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
24/10/2016
Rốt cuộc hiện tại đã có người tới thăm.
Người tới là Chiến Lang Thần Miếu, bởi vì có tên Vũ Hoàng áo tím giật dây, cả Chiến Lang Thần Miếu có rất nhiều cao thủ tới, Vũ Hoàng có bảy người.
- Ngươi cũng quá để mắt tới thành Viêm Vũ này rồi, lại muốn mấy người chúng ta tới nơi này.
- Chư vị không biết, Lý Vân Tiêu thật sự có thủ đoạn nhỏ. Hơn nữa thành Viêm Vũ này dường như còn che dấu trận pháp lợi hại.
- Hừ, lại lợi hại thế nào cũng chỉ là Vũ Quân mà thôi. Chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên?
- Ti! Nơi này linh khí dồi dào như thế, quả nhiên là độc nhất vô nhị. Nếu Chiến Lang Thần Miếu chúng ta chuyển nhà tới đây, không qua bao nhiêu năm sẽ đứng đầu nam vực.
- Hừ, đừng nằm mơ. Hiện tại cả Thiên vũ Giới đều nhìn chằm chằm vào nơi này, chỉ bằng Chiến Lang Thần Miếu chúng ta còn chưa đủ nhét kẽ răng người ta.
- Được rồi, đều im lặng đi. Hiện tại thành Viêm Vũ đang ở đầu sóng ngọn gió, chúng ta lần này vụng trộm đi nếu điện chủ biết được, tất nhiên sẽ bị trách phạt. Tranh thủ thời gian giết Lý Vân Tiêu rồi rời đi là được.
Bảy người nhanh chóng xuất hiện trên không trung thành Viêm Vũ, một người trong đó giơ tay lên, một đạo kiếm khí bắn thẳng vào phủ thành chủ.
Oanh!
Kim quang lóe lên, một đạo hào quang ngăn cản kiếm khí.
- Là trận pháp gì? Vậy mà có thể ngăn cản một kích của ta?
Tên Vũ Hoàng lộ ra vẻ kinh hãi, khó có thể tin nói:
- Loại trận pháp hộ thành này dường như không dưới hộ sơn đại trận của Chiến Lang Thần Miếu chúng ta.
Mấy người còn lại cũng lộ ra vẻ giật mình, tên Vũ Hoàng áo tím khẽ nói:
- Nói tới cũng cổ quái, mọi người không được chủ quan.
- Ta cũng không tin, chỉ là một tiểu thành còn có thể nghịch thiên đến loại trình độ nào!
Tên Vũ Hoàng kia dường như không phục, tiếp tục ngưng tụ kiếm khí lần nữa.
Đột nhiên trong nội thành có vạn đạo kim quang lập lòe, hội tụ thành một thanh đại kiếm bay thẳng tới chém vào người nọ. Đại kiếm xuyên qua linh khí như biển, dường như còn không ngừng hấp thu thêm lực lượng, càng vô cùng cường đại.
- Ti! Bách luyện kiếm khí, trảm cho ta!
Kiếm khí ngưng tụ trong tay tên Vũ Hoàng đã thành, hung ác chém qua phía dưới. Hai đạo kiếm quang va chạm trên trời, hào quang giống như mặt trời nhô cao.
Ầm ầm!
Dưới tiếng nổ tung, tên Vũ Hoàng kia bị đẩy lùi trăm mét, khí huyết trong người cuồn cuộn.
Một tên Vũ Hoàng khác kinh sợ không thôi, đột nhiên nhìn qua phía dưới quát:
- Lý Vân Tiêu có ơ đây không? Ra đi tìm cái chết!
Một giọng nói ung dung từ phía dưới truyền ra:
- Ta không quản các ngươi là người nào, đã tới thì toàn bộ lưu lại đi.
- Dõng dạc!
Tên Vũ Hoàng áo tím quát:
- Hôm nay lấy đầu của người báo thù ngày trước.
Trong thành Viêm Vũ có hai đạo hào quang bay lên trời, lăng không mà đứng trên không trung, đúng là Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu quét qua, lạnh nhạt nói:
- Thì ra là Chiến Lang Thần Miếu. Cũng phải, trước hết bảy tên các ngươi răn đe!
Đầu ngón tay hắn điểm ra, vạn đạo kim mang bắn ra bốn phía, càng ngày càng nhiều, rậm rạp chằng chịt, không ngừng mở rộng ra, cả thành Viêm Vũ kim quang lập lòe như mặt trời chói mắt.
Vô số kim quang hội tụ từ bốn phương tám hướng, biến ảo thành thiên thiên vạn vạn đạo kim mang bay lượn trên không trung, bày ra biển kiếm khí.
Bản thân Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận chính là hộ sơn đại trận vô cùng cường đại, bởi vì trường kỳ không được linh khí tẩm bổ cho nên không cách nào phát huy uy lực. Hiện tại bình cảnh không phải là linh khí, trận pháp có thể phát huy lực lượng lớn nhất, tu vị bản thân Lý Vân Tiêu đã biến thành bình cảnh, nếu không bằng vào trận này, cho dù Vũ Đế hàng lâm cũng đủ đánh một trận!
Bảy tên Vũ Hoàng kinh hãi, kiếm khí tung hoành đầy trời tạo thành biển kiếm khí chấn động nhân tâm.
- Kiếm trận thật mạnh, mọi người phải cẩn thận.
Tên Vũ Hoàng áo tím sắc mặt đột biến, hắn đánh ra một chưởng đánh tan kim quang, đánh thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Nhưng kiếm thế quá mạnh mẽ, rất nhanh ngàn vạn kim quang ngưng tụ đã vây khốn hắn vào trong.
Bảy người cường thế mà đến, chỉ mới đánh xong một chiêu đã bị vây khốn, bận rộn ứng phó, không rãnh quan tâm chuyện khác.
Đoạn Việt vẻ mặt khiếp sợ, sợ hãi nói:
- Trận pháp này thật quá mạnh! Ngươi khống chế nó cực kỳ hao tổn tâm thần a?
Ân!
Lý Vân Tiêu không phủ nhận nói:
- Đúng thế, nếu như ta có đủ hồn lực, liền có thể trực tiếp diệt sát bảy người này trong trận pháp. Nhưng hiện tại hiển nhiên không được, còn phải ra tay ứng phó từng người.
Đoạn Việt cười khổ nói:
- Thực lực của ngươi càng ngày càng làm cho người nhìn không thấu, ta không thể giúp gì cho ngươi. Nhưng chỉ vẻn vẹn ứng phó một tên thì vấn đề không lớn.
Lý Vân Tiêu điểm vào mi tâm, thạch thú lao ra, nó nhanh chóng lao tới chỗ đám Vũ Hoàng kia.
Yêu khí mạnh mẽ của nó lập tức làm cho người ta chú ý.
- Cái gì? Yêu thú cấp Vũ Hoàng?
Tất cả mọi người chấn động, thạch thú bước ra một bước thì thân thể lớn mạnh vài phần, rất nhanh đã lớn gấp đôi có thừa, một chưởng phô thiên cái địa đánh tới.
Lý Vân Tiêu thu kiếm quang lại, ngàn vạn kiếm khí hội tụ sau lưng hắn, tập trung công kích vào bốn người. Cố ý chọn ra ba tên Vũ Hoàng, thạch thú độc chiến hai người, Đoạn Việt ứng phó một người, bốn tên còn lại tức giận hét to.
- Tiểu tử, cho dù ngươi có kiếm trận tương trợ, muốn lấy một địch bốn, cũng quá cuồng vọng a!
Vũ Hoàng áo tím hét lớn một tiếng, khí thế ngập trời tỏa ra ngoài.
Ba người khác không dám khinh thường, một trận chiến hôm nay có lẽ ẩn chứa nguy hiểm lớn nhất đời này, ai cũng lấy huyền binh ra, bốn đạo khí tức lập tức đánh vào kiếm trận, đứng đối mặt Lý Vân Tiêu.
- Chư vị, tranh thủ thời gian diệt sát kẻ này! Con yêu thú kia thập phần cường đại, ta sợ chúng ta không ngăn được!
Một gã Vũ Hoàng mở miệng, trầm giọng nói. Ánh mắt của hắn đầy lo lắng, trên người thạch thú tỏa ra yêu khí ngập trời, vậy mà đè nặng đánh hai tên Vũ Hoàng kia vẫn chiếm thượng phong.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu chớp động nói:
- Vừa vặn bắt ngươi thử thần dịch lực!
Hai tay của hắn thi triển pháp quyết, thần dịch lực trong đan điền bị Đại Giới Thần Quyết tác động, chúng chạy dục kinh mạch toàn thân, ký hiệu quái dị che trời, bao phủ thiên địa.
Giới Thần Bi bay ra khỏi mi tâm của hắn, từ trên trời trấn áp xuống.
Từ khi đối chiến Đế Già trong Tu Di Sơn, hắn đã sờ ra một ít phương pháp vận dụng và uy năng của thần dịch lực, nhưng cho dù như thế nào, đều chỉ có thể ở thi triển Đại Diễn cùng Đại Giới hai đại thần quyết mới có thể thi triển.
- Huyền khí chấn động thật mạnh!
Sắc mặt Vũ Hoàng áo tim rùng mình, một quyền phá vỡ kiếm quang, đánh thẳng vào Giới Thần Bi.
Trên Giới Thần Bi có lưu quang chấn động, từng vòng chấn động màu đỏ khuyếch tán ra ngoài, ký hiệu màu vàng đầy trời hiển hiện ra ngoài.
Oanh!
Vũ Hoàng áo tím đánh một quyền lên Giới Thần Bi, hồng sắc quang mang bắn ra ngoài, thế rơi xuống vẫn không giảm, đột nhiên đạo vận cổ xưa từ thân bia bắn ra che khuất bầu trời. Cả bầu trời đỏ bừng, dường như muốn bốc cháy.
Người tới là Chiến Lang Thần Miếu, bởi vì có tên Vũ Hoàng áo tím giật dây, cả Chiến Lang Thần Miếu có rất nhiều cao thủ tới, Vũ Hoàng có bảy người.
- Ngươi cũng quá để mắt tới thành Viêm Vũ này rồi, lại muốn mấy người chúng ta tới nơi này.
- Chư vị không biết, Lý Vân Tiêu thật sự có thủ đoạn nhỏ. Hơn nữa thành Viêm Vũ này dường như còn che dấu trận pháp lợi hại.
- Hừ, lại lợi hại thế nào cũng chỉ là Vũ Quân mà thôi. Chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên?
- Ti! Nơi này linh khí dồi dào như thế, quả nhiên là độc nhất vô nhị. Nếu Chiến Lang Thần Miếu chúng ta chuyển nhà tới đây, không qua bao nhiêu năm sẽ đứng đầu nam vực.
- Hừ, đừng nằm mơ. Hiện tại cả Thiên vũ Giới đều nhìn chằm chằm vào nơi này, chỉ bằng Chiến Lang Thần Miếu chúng ta còn chưa đủ nhét kẽ răng người ta.
- Được rồi, đều im lặng đi. Hiện tại thành Viêm Vũ đang ở đầu sóng ngọn gió, chúng ta lần này vụng trộm đi nếu điện chủ biết được, tất nhiên sẽ bị trách phạt. Tranh thủ thời gian giết Lý Vân Tiêu rồi rời đi là được.
Bảy người nhanh chóng xuất hiện trên không trung thành Viêm Vũ, một người trong đó giơ tay lên, một đạo kiếm khí bắn thẳng vào phủ thành chủ.
Oanh!
Kim quang lóe lên, một đạo hào quang ngăn cản kiếm khí.
- Là trận pháp gì? Vậy mà có thể ngăn cản một kích của ta?
Tên Vũ Hoàng lộ ra vẻ kinh hãi, khó có thể tin nói:
- Loại trận pháp hộ thành này dường như không dưới hộ sơn đại trận của Chiến Lang Thần Miếu chúng ta.
Mấy người còn lại cũng lộ ra vẻ giật mình, tên Vũ Hoàng áo tím khẽ nói:
- Nói tới cũng cổ quái, mọi người không được chủ quan.
- Ta cũng không tin, chỉ là một tiểu thành còn có thể nghịch thiên đến loại trình độ nào!
Tên Vũ Hoàng kia dường như không phục, tiếp tục ngưng tụ kiếm khí lần nữa.
Đột nhiên trong nội thành có vạn đạo kim quang lập lòe, hội tụ thành một thanh đại kiếm bay thẳng tới chém vào người nọ. Đại kiếm xuyên qua linh khí như biển, dường như còn không ngừng hấp thu thêm lực lượng, càng vô cùng cường đại.
- Ti! Bách luyện kiếm khí, trảm cho ta!
Kiếm khí ngưng tụ trong tay tên Vũ Hoàng đã thành, hung ác chém qua phía dưới. Hai đạo kiếm quang va chạm trên trời, hào quang giống như mặt trời nhô cao.
Ầm ầm!
Dưới tiếng nổ tung, tên Vũ Hoàng kia bị đẩy lùi trăm mét, khí huyết trong người cuồn cuộn.
Một tên Vũ Hoàng khác kinh sợ không thôi, đột nhiên nhìn qua phía dưới quát:
- Lý Vân Tiêu có ơ đây không? Ra đi tìm cái chết!
Một giọng nói ung dung từ phía dưới truyền ra:
- Ta không quản các ngươi là người nào, đã tới thì toàn bộ lưu lại đi.
- Dõng dạc!
Tên Vũ Hoàng áo tím quát:
- Hôm nay lấy đầu của người báo thù ngày trước.
Trong thành Viêm Vũ có hai đạo hào quang bay lên trời, lăng không mà đứng trên không trung, đúng là Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu quét qua, lạnh nhạt nói:
- Thì ra là Chiến Lang Thần Miếu. Cũng phải, trước hết bảy tên các ngươi răn đe!
Đầu ngón tay hắn điểm ra, vạn đạo kim mang bắn ra bốn phía, càng ngày càng nhiều, rậm rạp chằng chịt, không ngừng mở rộng ra, cả thành Viêm Vũ kim quang lập lòe như mặt trời chói mắt.
Vô số kim quang hội tụ từ bốn phương tám hướng, biến ảo thành thiên thiên vạn vạn đạo kim mang bay lượn trên không trung, bày ra biển kiếm khí.
Bản thân Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận chính là hộ sơn đại trận vô cùng cường đại, bởi vì trường kỳ không được linh khí tẩm bổ cho nên không cách nào phát huy uy lực. Hiện tại bình cảnh không phải là linh khí, trận pháp có thể phát huy lực lượng lớn nhất, tu vị bản thân Lý Vân Tiêu đã biến thành bình cảnh, nếu không bằng vào trận này, cho dù Vũ Đế hàng lâm cũng đủ đánh một trận!
Bảy tên Vũ Hoàng kinh hãi, kiếm khí tung hoành đầy trời tạo thành biển kiếm khí chấn động nhân tâm.
- Kiếm trận thật mạnh, mọi người phải cẩn thận.
Tên Vũ Hoàng áo tím sắc mặt đột biến, hắn đánh ra một chưởng đánh tan kim quang, đánh thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Nhưng kiếm thế quá mạnh mẽ, rất nhanh ngàn vạn kim quang ngưng tụ đã vây khốn hắn vào trong.
Bảy người cường thế mà đến, chỉ mới đánh xong một chiêu đã bị vây khốn, bận rộn ứng phó, không rãnh quan tâm chuyện khác.
Đoạn Việt vẻ mặt khiếp sợ, sợ hãi nói:
- Trận pháp này thật quá mạnh! Ngươi khống chế nó cực kỳ hao tổn tâm thần a?
Ân!
Lý Vân Tiêu không phủ nhận nói:
- Đúng thế, nếu như ta có đủ hồn lực, liền có thể trực tiếp diệt sát bảy người này trong trận pháp. Nhưng hiện tại hiển nhiên không được, còn phải ra tay ứng phó từng người.
Đoạn Việt cười khổ nói:
- Thực lực của ngươi càng ngày càng làm cho người nhìn không thấu, ta không thể giúp gì cho ngươi. Nhưng chỉ vẻn vẹn ứng phó một tên thì vấn đề không lớn.
Lý Vân Tiêu điểm vào mi tâm, thạch thú lao ra, nó nhanh chóng lao tới chỗ đám Vũ Hoàng kia.
Yêu khí mạnh mẽ của nó lập tức làm cho người ta chú ý.
- Cái gì? Yêu thú cấp Vũ Hoàng?
Tất cả mọi người chấn động, thạch thú bước ra một bước thì thân thể lớn mạnh vài phần, rất nhanh đã lớn gấp đôi có thừa, một chưởng phô thiên cái địa đánh tới.
Lý Vân Tiêu thu kiếm quang lại, ngàn vạn kiếm khí hội tụ sau lưng hắn, tập trung công kích vào bốn người. Cố ý chọn ra ba tên Vũ Hoàng, thạch thú độc chiến hai người, Đoạn Việt ứng phó một người, bốn tên còn lại tức giận hét to.
- Tiểu tử, cho dù ngươi có kiếm trận tương trợ, muốn lấy một địch bốn, cũng quá cuồng vọng a!
Vũ Hoàng áo tím hét lớn một tiếng, khí thế ngập trời tỏa ra ngoài.
Ba người khác không dám khinh thường, một trận chiến hôm nay có lẽ ẩn chứa nguy hiểm lớn nhất đời này, ai cũng lấy huyền binh ra, bốn đạo khí tức lập tức đánh vào kiếm trận, đứng đối mặt Lý Vân Tiêu.
- Chư vị, tranh thủ thời gian diệt sát kẻ này! Con yêu thú kia thập phần cường đại, ta sợ chúng ta không ngăn được!
Một gã Vũ Hoàng mở miệng, trầm giọng nói. Ánh mắt của hắn đầy lo lắng, trên người thạch thú tỏa ra yêu khí ngập trời, vậy mà đè nặng đánh hai tên Vũ Hoàng kia vẫn chiếm thượng phong.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu chớp động nói:
- Vừa vặn bắt ngươi thử thần dịch lực!
Hai tay của hắn thi triển pháp quyết, thần dịch lực trong đan điền bị Đại Giới Thần Quyết tác động, chúng chạy dục kinh mạch toàn thân, ký hiệu quái dị che trời, bao phủ thiên địa.
Giới Thần Bi bay ra khỏi mi tâm của hắn, từ trên trời trấn áp xuống.
Từ khi đối chiến Đế Già trong Tu Di Sơn, hắn đã sờ ra một ít phương pháp vận dụng và uy năng của thần dịch lực, nhưng cho dù như thế nào, đều chỉ có thể ở thi triển Đại Diễn cùng Đại Giới hai đại thần quyết mới có thể thi triển.
- Huyền khí chấn động thật mạnh!
Sắc mặt Vũ Hoàng áo tim rùng mình, một quyền phá vỡ kiếm quang, đánh thẳng vào Giới Thần Bi.
Trên Giới Thần Bi có lưu quang chấn động, từng vòng chấn động màu đỏ khuyếch tán ra ngoài, ký hiệu màu vàng đầy trời hiển hiện ra ngoài.
Oanh!
Vũ Hoàng áo tím đánh một quyền lên Giới Thần Bi, hồng sắc quang mang bắn ra ngoài, thế rơi xuống vẫn không giảm, đột nhiên đạo vận cổ xưa từ thân bia bắn ra che khuất bầu trời. Cả bầu trời đỏ bừng, dường như muốn bốc cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.