Chương 3472: Sụp xuống
Thái Nhất Sinh Thủy
14/02/2017
Lý Vân Tiêu nhìn qua bốn phía, chung quanh yên tĩnh như vùng đất chết, thi triển diệu pháp linh mục lại nhìn thấy không gian hơi chấn động giống như dòng suối.
Linh mục của hắn nhìn qua chung quanh, hắn nhìn thấy nhiều bóng sáng màu vàng.
Dùng Thái Dương Chân Quyết do Ba Môc truyền cho, hắn tu luyện ra thần thông chân thật chi nhãn.
Thấy Thiên Chiếu Tử đi tới vài bước, Lý Vân Tiêu nhắc nhở:
- Không gian nơi này chưa hẳn yếu ớt, nhưng có hiện tượng chúng ta không cách nào giải quyết, Thiên Chiếu Tử đại nhân ngàn vạn phải cẩn thận.
Thiên Chiếu Tử nghe vậy đứng lại, nhíu mày nói:
- Hiện tượng không cách nào lý giải?
Lý Vân Tiêu gật gật đầu:
- Có lẽ đây chính là vấn đề không gian siêu huyền, ta cảm giác, cảm thấy Mục Địch đại nhân không bị nguyên lực ảnh hưởng. Mọi người phải cẩn thận một ít.
- Đúng là phải cẩn thận một ít.
Thiên Chiếu Tử thả chậm bước chân, hắn nhìn về phía trước, đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn thấy cái gì đó.
Đột nhiên một tia sáng như ngón cái lóe lên, có thể mơ hồ quan sát trong đó có cái hộp hình chữ nhật giống như hộp kiếm. Thiên Chiếu Tử kích động.
Vật phẩm do Giới Vương lưu lại không chừng chính là bảo vật cấp bậc thánh khí.
Hắn vươn năm ngón tay ra, tia sáng bao phủ bàn tay, lập tức tia sáng biến mất hóa thành cái hộp dài ba xích, trên hộp này có khảm nạm bảo thạch, tràn ngập đủ loại hào quang đầy màu sắc.
Lý Vân Tiêu nhạy cảm bắt được, phía sau hộp kiếm này có một loại kiếm ý vô ảnh tỏa ra khắp chung quanh Thiên Chiếu Tử, nội tâm hắn chấn động.
- Ha ha, quả nhiên là vấn đề nguyên lực chấn động.
Thiên Chiếu Tử hưng phấng giơ hộp kiếm trong tay lên, đắc ý cười nói:
- Thứ này không có vấn đề.
Vừa dứt lời, lại nghe "Ầm ầm" một tiếng, không gian chung quanh Thiên Chiếu Tử sụp đổ, hình thành một lỗ đen chừng một trượng, hắn không hề có phòng bị đã bị cuốn đi, biến mất trong không gian bí tàng.
Lý Vân Tiêu: "..."
Đoan Mộc Hữu Ngọc: "..."
Đoan Mộc Hữu Ngọc lau mồ hôi, nói:
- Xem ra vẫn có vấn đề.
Đoan Mộc Hữu Ngọc bấm chỉ tính toán, nhíu mày:
- Thiên Chiếu Tử đại nhân bị truyền ra ngoài, tánh mạng không lo. Xem ra vẫn là Vân thiếu nói đúng.
Lý Vân Tiêu lắc đầu cười khổ:
- Nói đúng mới phiền toái, nếu ta đoán không sai, không gian này chỉ cho một người lấy một vật rồi rời đi, không cách nào lấy vật phẩm thứ hai.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cả kinh nói:
- Tại sao như thế?
Lý Vân Tiêu nhìn chung quanh, trầm ngâm hỏi:
- Ngọc công tử, ngươi suy tính xem nơi này có nơi nào có luyện phương nhất?
Đoan Mộc Hữu Ngọc lắc đầu:
- Vân thiếu thật sự xem ta là thần tiên rồi.
Lý Vân Tiêu nói với hắn:
- Ít nhất cũng là nửa bước thần tiên đấy.
Đoan Mộc Hữu Ngọc hổ thẹn, cười khổ nói:
- Vân thiếu quá khen, ta chỉ tính ra không gian này có cơ duyên, nhưng phải xem Vân thiếu có nắm chặc hay không. Ta lại thử một lần, nhìn xem có thể lấy hai kiện vật phẩm hay không.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu:
- Ngươi đi thử đi, vừa vặn nghiệm chứng suy đoán của ta.
- Tốt.
Đoan Mộc Hữu Ngọc tập trung tâm thần, giơ cánh tay lên, bàn tay của hắn chụp vào hư không, lập tức hóa thành chưởng ảnh lớn quét qua những tinh quang kia.
Vù vù.
Chưởng ảnh chụp vào không gian phát ra tạp âm, nó vừa mới chạm vào một tia sáng thì dừng lại, giống như thời gian đã ngừng trôi qua.
Chỉ nửa hô hấp sau có tiếng "Ầm ầm" vang lên, Đoan Mộc Hữu Ngọc biến mất trong không gia bí tàng, tính cả tinh quang kia cũng biến mất.
Lý Vân Tiêu tỉnh táo quan sát cả quá trình, cho đến khi Đoan Mộc Hữu Ngọc biến mất, lúc này hắn phiền muộn nói
- Có phiền toái, muốn từ trong mấy trăm tinh quang này tìm ra luyện phương thánh khí, đây không phải khó xử ta sao?
Hắn dùng diệu pháp linh mục quan sát, mỗi tinh mang đều có chung chất liệu, không cách nào nhìn thấy vật phẩm trong đó.
Cuối cùng Lý Vân Tiêu từ trong tinh hải mênh mông lựa chọn ra ba mươi tia sáng có khả năng nhất.
- Nhưng không biết Giới Vương có lưu lại một ít tin tức hữu dụng hay không, nếu không lựa chọn từ một trong ba mươi tia sáng này, xác suất quá thấp.
Lý Vân Tiêu âm thầm suy nghĩ, dứt khoát buông tha quan sát ba mươi tia sáng này, bắt đầu nghiên cứu không gian.
Mấy canh giờ sau, hắn thở dài, triệt để thất vọng.
Không gian này phức tạp hơn xa trình độ của hắn, hơn nữa đột nhiên hắn nhớ tới, Giới Vương này chết trận mới chìm vào trong không gian Thiên Võ Giới, cũng không có nhiều thời gian lưu lại tin tức cho hậu nhân.
- Không biết không gian này xảy ra chuyện gì, quy tắc không gian hoàn toàn khác với Thiên Võ Giới, không có đạo lý, vạn vật trên thế gian này làm gì có tồn tại đào thoát khỏi quy tắc chứ?
Lý Vân Tiêu nhìn những tia sáng kia, đột nhiên ánh sáng của hắn sáng ngời.
Giờ phút này bên ngoài không gian bí tàng, tia sáng màu vàng trên mặt đất lóe sáng, hào quang sáng ngời bộc phát giống như tảng đá ném vào mặt hồ sinh ra gợn sóng.
- Đây là cái gì?
Linh Mục Địch nhìn chằm chằm vào hộp ngọc trên bàn tay, hắn bắt đầu đánh giá nó.
Trong hộp có vật phẩm giống như viên kẹo, nó có màu vàng đất, nhìn qua vô cùng có linh tính.
Vật phẩm màu vàng này không ngừng tỏa sáng, nó giống bong bóng trong miệng cá, nó lại hóa thành tia sáng vàng bao phủ phạm vi vài chục trượng.
Tất cả mọi người xúm lại, sắc mặt si mê.
Thiên Chiếu Tử thở dài:
- Trong thiên hạ có quá nhiều vật phẩm kỳ lạ. Tạo vật thần kỳ không cách nào tính toán hết.
Hắn cũng không biết đây là vật gì, thậm chí cũng không có chút đầu mối nào.
Linh Mục Địch thu hộp ngọc lại, nhìn mọi người chung quanh, nói:
- Nếu là bảo vật, vẫn phải làm cho rõ ràng, chậm rãi tìm hiểu là được.
Linh Mục Địch nhìn qua Thiên Chiếu Tử và Đoan Mộc Hữu Ngọc, cười nói:
- Không biết nhị vị đoạt được vật gì?
Thiên Chiếu Tử mỉm cười, nói:
- Ta không có chiếm được thiên tài địa bảo như Mục Địch đại nhân.
Hắn lấy hộp kiếm sau đó mở nó ra.
Lúc hộp kiếm xuất hiện liền có một tầng kiếm quang truyền ra, trong mơ hồ còn có kết giới bao phủ hộp kiếm.
- Kiếm lực thật mạnh!
Mọi người giật mình, biết được đây là một thanh tuyệt thế bảo kiếm.
Toàn thân Linh Mục Địch run lên, đột nhiên nghẹn ngào kêu lên:
- Hàm kiếm quang! Đây là hàm kiếm quang!
Linh Mục Địch khó tự kiềm chế, trực tiếp tiến lên, cúi đầu cẩn thận quan sát, còn kém chút trực tiếp cướp đoạt nó vào tay.
Thần sắc Linh Mục Địch vô cùng ngưng trọng, trong mắt bắn ra hào quang hưng phấn, nói:
- Ha ha, quả nhiên là hàm kiếm quang! Đại nhân có thể mở ra xem xét, nhưng ngàn vạn phải cẩn thận kiếm khí của nó.
Thiên Chiếu Tử gật gật đầu, hắn lập tức mở chốt hộp kiếm, hộp kiếm mở ra.
Bên trong bắn ra hào quang lăng lệ, hóa thành kiếm giới tỏa ra bốn phía.
Mọi người kinh hãi, vội vàng vận chuyển nguyên công mới có thể ngăn cản kiếm giới.
Kiếm giới cũng không mạnh, nhưng mà lăng không tạo thành kiếm giới thì linh tính của nó rất dọa người.
Thiên Chiếu Tử một tay nâng hộp kiếm, đứng mũi chịu sào cảm nhận được uy lực của kiếm giới, hắn cả kinh nói một câu.
Linh mục của hắn nhìn qua chung quanh, hắn nhìn thấy nhiều bóng sáng màu vàng.
Dùng Thái Dương Chân Quyết do Ba Môc truyền cho, hắn tu luyện ra thần thông chân thật chi nhãn.
Thấy Thiên Chiếu Tử đi tới vài bước, Lý Vân Tiêu nhắc nhở:
- Không gian nơi này chưa hẳn yếu ớt, nhưng có hiện tượng chúng ta không cách nào giải quyết, Thiên Chiếu Tử đại nhân ngàn vạn phải cẩn thận.
Thiên Chiếu Tử nghe vậy đứng lại, nhíu mày nói:
- Hiện tượng không cách nào lý giải?
Lý Vân Tiêu gật gật đầu:
- Có lẽ đây chính là vấn đề không gian siêu huyền, ta cảm giác, cảm thấy Mục Địch đại nhân không bị nguyên lực ảnh hưởng. Mọi người phải cẩn thận một ít.
- Đúng là phải cẩn thận một ít.
Thiên Chiếu Tử thả chậm bước chân, hắn nhìn về phía trước, đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn thấy cái gì đó.
Đột nhiên một tia sáng như ngón cái lóe lên, có thể mơ hồ quan sát trong đó có cái hộp hình chữ nhật giống như hộp kiếm. Thiên Chiếu Tử kích động.
Vật phẩm do Giới Vương lưu lại không chừng chính là bảo vật cấp bậc thánh khí.
Hắn vươn năm ngón tay ra, tia sáng bao phủ bàn tay, lập tức tia sáng biến mất hóa thành cái hộp dài ba xích, trên hộp này có khảm nạm bảo thạch, tràn ngập đủ loại hào quang đầy màu sắc.
Lý Vân Tiêu nhạy cảm bắt được, phía sau hộp kiếm này có một loại kiếm ý vô ảnh tỏa ra khắp chung quanh Thiên Chiếu Tử, nội tâm hắn chấn động.
- Ha ha, quả nhiên là vấn đề nguyên lực chấn động.
Thiên Chiếu Tử hưng phấng giơ hộp kiếm trong tay lên, đắc ý cười nói:
- Thứ này không có vấn đề.
Vừa dứt lời, lại nghe "Ầm ầm" một tiếng, không gian chung quanh Thiên Chiếu Tử sụp đổ, hình thành một lỗ đen chừng một trượng, hắn không hề có phòng bị đã bị cuốn đi, biến mất trong không gian bí tàng.
Lý Vân Tiêu: "..."
Đoan Mộc Hữu Ngọc: "..."
Đoan Mộc Hữu Ngọc lau mồ hôi, nói:
- Xem ra vẫn có vấn đề.
Đoan Mộc Hữu Ngọc bấm chỉ tính toán, nhíu mày:
- Thiên Chiếu Tử đại nhân bị truyền ra ngoài, tánh mạng không lo. Xem ra vẫn là Vân thiếu nói đúng.
Lý Vân Tiêu lắc đầu cười khổ:
- Nói đúng mới phiền toái, nếu ta đoán không sai, không gian này chỉ cho một người lấy một vật rồi rời đi, không cách nào lấy vật phẩm thứ hai.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cả kinh nói:
- Tại sao như thế?
Lý Vân Tiêu nhìn chung quanh, trầm ngâm hỏi:
- Ngọc công tử, ngươi suy tính xem nơi này có nơi nào có luyện phương nhất?
Đoan Mộc Hữu Ngọc lắc đầu:
- Vân thiếu thật sự xem ta là thần tiên rồi.
Lý Vân Tiêu nói với hắn:
- Ít nhất cũng là nửa bước thần tiên đấy.
Đoan Mộc Hữu Ngọc hổ thẹn, cười khổ nói:
- Vân thiếu quá khen, ta chỉ tính ra không gian này có cơ duyên, nhưng phải xem Vân thiếu có nắm chặc hay không. Ta lại thử một lần, nhìn xem có thể lấy hai kiện vật phẩm hay không.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu:
- Ngươi đi thử đi, vừa vặn nghiệm chứng suy đoán của ta.
- Tốt.
Đoan Mộc Hữu Ngọc tập trung tâm thần, giơ cánh tay lên, bàn tay của hắn chụp vào hư không, lập tức hóa thành chưởng ảnh lớn quét qua những tinh quang kia.
Vù vù.
Chưởng ảnh chụp vào không gian phát ra tạp âm, nó vừa mới chạm vào một tia sáng thì dừng lại, giống như thời gian đã ngừng trôi qua.
Chỉ nửa hô hấp sau có tiếng "Ầm ầm" vang lên, Đoan Mộc Hữu Ngọc biến mất trong không gia bí tàng, tính cả tinh quang kia cũng biến mất.
Lý Vân Tiêu tỉnh táo quan sát cả quá trình, cho đến khi Đoan Mộc Hữu Ngọc biến mất, lúc này hắn phiền muộn nói
- Có phiền toái, muốn từ trong mấy trăm tinh quang này tìm ra luyện phương thánh khí, đây không phải khó xử ta sao?
Hắn dùng diệu pháp linh mục quan sát, mỗi tinh mang đều có chung chất liệu, không cách nào nhìn thấy vật phẩm trong đó.
Cuối cùng Lý Vân Tiêu từ trong tinh hải mênh mông lựa chọn ra ba mươi tia sáng có khả năng nhất.
- Nhưng không biết Giới Vương có lưu lại một ít tin tức hữu dụng hay không, nếu không lựa chọn từ một trong ba mươi tia sáng này, xác suất quá thấp.
Lý Vân Tiêu âm thầm suy nghĩ, dứt khoát buông tha quan sát ba mươi tia sáng này, bắt đầu nghiên cứu không gian.
Mấy canh giờ sau, hắn thở dài, triệt để thất vọng.
Không gian này phức tạp hơn xa trình độ của hắn, hơn nữa đột nhiên hắn nhớ tới, Giới Vương này chết trận mới chìm vào trong không gian Thiên Võ Giới, cũng không có nhiều thời gian lưu lại tin tức cho hậu nhân.
- Không biết không gian này xảy ra chuyện gì, quy tắc không gian hoàn toàn khác với Thiên Võ Giới, không có đạo lý, vạn vật trên thế gian này làm gì có tồn tại đào thoát khỏi quy tắc chứ?
Lý Vân Tiêu nhìn những tia sáng kia, đột nhiên ánh sáng của hắn sáng ngời.
Giờ phút này bên ngoài không gian bí tàng, tia sáng màu vàng trên mặt đất lóe sáng, hào quang sáng ngời bộc phát giống như tảng đá ném vào mặt hồ sinh ra gợn sóng.
- Đây là cái gì?
Linh Mục Địch nhìn chằm chằm vào hộp ngọc trên bàn tay, hắn bắt đầu đánh giá nó.
Trong hộp có vật phẩm giống như viên kẹo, nó có màu vàng đất, nhìn qua vô cùng có linh tính.
Vật phẩm màu vàng này không ngừng tỏa sáng, nó giống bong bóng trong miệng cá, nó lại hóa thành tia sáng vàng bao phủ phạm vi vài chục trượng.
Tất cả mọi người xúm lại, sắc mặt si mê.
Thiên Chiếu Tử thở dài:
- Trong thiên hạ có quá nhiều vật phẩm kỳ lạ. Tạo vật thần kỳ không cách nào tính toán hết.
Hắn cũng không biết đây là vật gì, thậm chí cũng không có chút đầu mối nào.
Linh Mục Địch thu hộp ngọc lại, nhìn mọi người chung quanh, nói:
- Nếu là bảo vật, vẫn phải làm cho rõ ràng, chậm rãi tìm hiểu là được.
Linh Mục Địch nhìn qua Thiên Chiếu Tử và Đoan Mộc Hữu Ngọc, cười nói:
- Không biết nhị vị đoạt được vật gì?
Thiên Chiếu Tử mỉm cười, nói:
- Ta không có chiếm được thiên tài địa bảo như Mục Địch đại nhân.
Hắn lấy hộp kiếm sau đó mở nó ra.
Lúc hộp kiếm xuất hiện liền có một tầng kiếm quang truyền ra, trong mơ hồ còn có kết giới bao phủ hộp kiếm.
- Kiếm lực thật mạnh!
Mọi người giật mình, biết được đây là một thanh tuyệt thế bảo kiếm.
Toàn thân Linh Mục Địch run lên, đột nhiên nghẹn ngào kêu lên:
- Hàm kiếm quang! Đây là hàm kiếm quang!
Linh Mục Địch khó tự kiềm chế, trực tiếp tiến lên, cúi đầu cẩn thận quan sát, còn kém chút trực tiếp cướp đoạt nó vào tay.
Thần sắc Linh Mục Địch vô cùng ngưng trọng, trong mắt bắn ra hào quang hưng phấn, nói:
- Ha ha, quả nhiên là hàm kiếm quang! Đại nhân có thể mở ra xem xét, nhưng ngàn vạn phải cẩn thận kiếm khí của nó.
Thiên Chiếu Tử gật gật đầu, hắn lập tức mở chốt hộp kiếm, hộp kiếm mở ra.
Bên trong bắn ra hào quang lăng lệ, hóa thành kiếm giới tỏa ra bốn phía.
Mọi người kinh hãi, vội vàng vận chuyển nguyên công mới có thể ngăn cản kiếm giới.
Kiếm giới cũng không mạnh, nhưng mà lăng không tạo thành kiếm giới thì linh tính của nó rất dọa người.
Thiên Chiếu Tử một tay nâng hộp kiếm, đứng mũi chịu sào cảm nhận được uy lực của kiếm giới, hắn cả kinh nói một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.