Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1390: Ta muốn đánh ngươi. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1389: Ta muốn đánh ngươi. (1)

Hắn không chút khách khí gạt mặt mũi Bắc Minh Lai Phong khiến mọi người cảm thấy một hồi choáng váng. Cho tới bây giờ đều chỉ có người khác phải nể mặt Bắc Minh gia, còn chưa từng có chuyện Bắc Minh gia nể mặt người khác như thế a? Bất quá dùng thân phận đệ nhất của hắn, ngược lại cũng có tư cách nói lời như vậy, chỉ là quá mức cuồng vọng thôi.

Trong lòng Bắc Minh Lai Phong cũng thầm buồn bực, Lý Vân Tiêu này từ lâu đầu gặp mặt đã không chào đón hắn, tựa hồ như trời sinh có thù với Bắc Minh Huyền Cung vậy, trong lòng hắn cũng ẩn ẩn dâng lên lửa giận, khẽ nói:

Nghe nói Vân Tiêu công tử trong trận chiến với Vương giả Hải tộc đã vô ý bị hủy đan điền, triệt để hư mất căn cơ võ đạo, sao lại không nghĩ cách bổ khuyết, ngược lại đi tới thị trấn ven biển này, chẳng lẽ là không còn cách nào nữa, cho nên mới đến đây giải sầu sao?

Cái gì? Đan điền bị hủy, hư mất căn cơ võ đạo?

Mọi người cũng đều cực kỳ sợ hãi, mặc dù có ít người đã từng nghe qua các lời đồn đại, nhưng căn bản đều không để ở trong lòng, lời đồn rất nhiều cái đều không thực tê. Nhưng bây giờ từ trong miệng Bắc Minh Lai Phong nói ra lại không giống thế, độ tin cậy rất cao.

Ah.

Cẩn Huyên cũng kinh hô một tiếng, dùng tay che miệng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng vô hình đặt ở ngực, cả người đều có chút lung lay sắp đổ, ngay cả hô hấp cũng khó thông thuận, nàng không dám cũng không muốn tin tưởng việc này, run rẩy dời mắt qua, nhìn về phía Lý Vân Tiêu.

Trong mắt Bắc Minh Lai Phong lộ vẻ hả hê, nhẹ khẽ cười nói:

Vị này chính là hội trưởng thương hội Tử Vân sao, vốn tưởng rằng đã tìm được chỗ dựa cường đại, không thể tưởng được vậy mà lại là một tên bán phê a?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu hơi đổi, chỉ thấy trong ánh mắt rung động của mọi người trong đại sảnh, đều lộ ra một cổ thần sắc nhẹ nhàng thở ra, hắn lạnh lùng cười cười, nói:

Lai Phong công tử nói không sai, đan điền của ta tổn hại, căn cơ võ đạo bị hủy, cho nên. . .

Thanh âm của hắn đột nhiên biến lạnh, như gió lạnh từ Cửu U Địa Phủ thổi tới, lạnh lùng nói:

Cho nên ta bây giờ là vò đã mẻ lại thêm sứt, không vừa mắt ai sẽ giết cả nhà kẻ đó.

“… ”

Đám người đứng ngoài xem vừa mới thả lỏng một hơi, lập tức liền bị lời nói tràn đầy sát ý kia dọa sợ, toàn thân đại chấn, sắc mặt cả đám đều trắng bệnh, trán toát ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ quả nhiên là một tên điên.



Nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, thiên phú thiên hạ vô song, cứ vậy bị hủy căn cơ võ đạo, tu vị không cách nào tăng lên được nữa, mặc cho ai cũng sẽ khó mà chịu nổi, làm ra một loạt chuyện điên khùng cũng rất bình thường, ai dám đi sờ lông mày hắn, đó chính mình chán sống, tự muốn chết.

Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều nhao nhao cúi đầu xuống, không dám chính diện nhìn vào mắt hắn nữa. Hội trưởng thương hội Kim Tiễn càng không ngừng run rẩy, đầu trực tiếp vùi vào trong cổ áo, không dám vươn ra nữa.

Bắc Minh Lai Phong sửng sốt một chút, cũng bị sát khí trên người hắn chấn nhiếp khiến trong lòng thất kinh, nhưng nghĩ đến thực lực người này cả đời đều dừng ở đây, cũng không có gì phải sợ cả, hắn bất giác nở nụ cười lạnh nói:

Vân Tiêu công tử uy phong thật to, tiền đồ triệt để bị hủy cũng còn khí phách như vậy. Chậc chậc, thật khiến tại hạ bội phục a.

“Hừ”

Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, tiến tới một bước, lạnh giọng nói:

Kéo theo tiểu bối có tiền đồ nhất Bắc Minh Huyền Cung theo làm đệm lưng cho ta, nghĩ đến cũng là chuyện thập phần khoái ý rồi.

Khí thế trên người hắn ngưng tụ, hóa thành một cổ kình phong trực tiếp chấn tới.

Bắc Minh Lai Phong trong lòng kinh hãi, hắn biết rõ thực lực Lý Vân Tiêu mạnh mẽ, cũng không phải hắn có thể ngăn cản liền vội vàng lui về sau.

Giờ phút này hai gã hộ vệ Bắc Minh Huyền Cung cùng tới với hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, cùng tiến tới một bước, đế khí trên người tung hoành mà lên, ngăn cản cổ khí thế kia của Lý Vân Tiêu lại, khí kình chấn khai, toàn bộ đại sảnh đều vang lên một hồi “Ông ông”, những hội trưởng thương hội kia nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, khí huyết trong cơ thể quay cuồng không thôi.

Một người trong đó lạnh lùng nói:

Lý Vân Tiêu, chúng ta kính ngươi là anh hùng, ở thành Hồng Nguyệt đã lấy thể diện cho tộc ta, nhưng nói trắng ra thì kỳ thật cũng chỉ thường thôi. Nếu dám bất kính đối với công tử, coi như là anh hùng cũng phải gục xuống cho ta!

Hai người đều là Võ Đế tứ tinh, trận chiến ở thành Hồng Nguyệt bọn hắn cũng tận mắt nhìn thấy, nhưng tự hỏi chiến lực đỉnh phong của Lý Vân Tiêu nhiều nhất cũng chỉ sàn sàn bọn hắn, huống chi đan điền tổn hại nào dễ khỏi hắn như vậy, mà bọn hắn còn có hai người, tự nhiên không có gì phải lo lắng cả.

Lý Vân Tiêu càng không sợ, thực lực hai người này một mình Mạc Tiểu Xuyên đủ để ứng phó. Mặc dù tên Liêu Dương Băng kia nhúng tay vào, hắn cũng có nắm chắc mười phần có thể trấn áp được.

Song phương đều có chỗ dựa vững chắc, không chút nhường nhịn nhau, hào khí trong đại sảnh lập tức trở nên khẩn trương và áp lực dị thường, đám hội trưởng thương hội kia mỗi người đều hoảng sợ không thôi, sợ mấy người kia đánh nhau, vậy thì bọn họ chính là cá gặp nạn trong chậu rồi.



Liêu Dương Băng tâm niệm xoay chuyển, khóe miệng lộ ra vẻ mĩm cười, đột nhiên cười to nói:

Ha ha, hai vị đều anh kiệt hiếm thấy trên đời. Liêu mỗ hôm nay gặp được, thực là tam sinh hữu hạnh ah. Liêu mỗ hôm nay triệu mọi người đến đây, thật sự là có chuyện tìm chư vị hỗ trợ, không cần thiết phải tổn thương hòa khí.

Hộ vệ kia lạnh lùng nói:

Nếu Liêu thành chủ đã mở miệng, mặt mũi này tự nhiên không thể không cho đấy, nhưng nếu có người còn dám không chú ý miệng lưỡi, thì đừng trách Bắc Minh Huyền Cung ta nghiền áp hậu bối.

Hai gã hộ vệ đều lộ vẻ lãnh ngạo, lui xuống, Bắc Minh Lai Phong mới dám lần nữa tiến đến.

Lý Vân Tiêu phất phất tay nói:

Việc này tạm thời thôi, ta cũng muốn nghe xem thành chủ đại nhân nói gì, nhưng mà. . .

Hắn vươn tay ra chỉ vào tên kia hộ vệ, lạnh lùng nói:

Đợi lát nữa ngươi đừng đi, ta muốn đánh ngươi.

Cái này

Mặt tất cả mọi người đều lộ hắc tuyến, cảm thấy một hồi chóng mặt, đây nào giống như đối thoại giữa cao thủ, quả thực chính là du côn lưu manh mà

Tên hộ vệ kia cũng sững sốt, nhịn không được cười to nói:

Ha ha, tốt, đợi lát nữa ta sẽ kiến thức xem tên tiểu bối ngươi, xem thử nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân là thế nào.

Trong ánh mắt của hắn lóe ra hàn quang và trận trận sát ý.

Liêu Dương Băng cũng cảm thấy đổ mồ hôi, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ Lý Vân Tiêu này hơn phân nửa là đan điền thật sự bị phế, cho nên mới vậy.

Mà ngay cả Cẩn Huyên cũng bắt đầu có loại ý nghĩ này, nội tâm một hồi quặn đau, nàng đột nhiên nghĩ đến Lý Vân Tiêu đến trấn Hải Thiên là để tìm Đông Hải Nguyệt Minh Châu, chẳng lẽ hạt châu kia có thể chữa tốt tổn thương đan điền của hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook