Chương 326: Tam Hợp Quỷ nhãn phong ấn
Thái Nhất Sinh Thủy
17/07/2017
Lý Vân Tiêu càng là tiền lời không ít, hắn ở thời điểm vận chuyển trận pháp liền làm ra tâm nhãn, chỗ mình ngồi là mắt trận trung tâm nhất, linh khí bàng bạc nhất. Vừa lên cấp nhị tinh Đại vũ sư không lâu, rất nhanh liền đạt đến nhị tinh đỉnh cao, bắt đầu xung kích tam tinh.
Một lát sau, hắn hơi mở hai mắt ra, cười nói:
– Tam tinh Đại vũ sư sao? Tốc độ rất nhanh.
Ở một bên Đoàn Việt cũng nhận ra được hắn thăng cấp, nhất thời ngạc nhiên, cười khổ không thôi, cau mày thở dài.
– Lão Đoàn, chuyện gì xảy ra? Làm sao chân khí trong cơ thể ngươi không có một chút biến hoá nào?
Lý Vân Tiêu bỗng nhiên cau mày, con ngươi hơi mở ra, nhìn chằm chằm thân thể của Đoàn Việt, tựa hồ đem hắn nhìn thấu.
– Ta…
Đoàn Việt trầm tư một trận, mới nói:
– Bên trong cơ thể của ta bị người phong ấn.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu cả kinh, vội vã tiến lên vỗ ra một chưởng, chỗ chưởng phong đi qua, nhất thời chấn nát quần áo trên người Đoàn Việt, một thân thể rắn chắc hiện lên trước mắt. Ở trên người Đoàn Việt, chỗ lồng ngực rõ ràng hiện lên ba điểm nhỏ giống như nòng nọc, nhiễu thành một vòng.
– Chuyện này…
Trong nháy mắt Lý Vân Tiêu há hốc mồm, thất thanh nói:
– Tam Hợp Quỷ nhãn chú ấn!
Thân thể Đoàn Việt đột nhiên thoáng run rẩy, tựa hồ nhớ ra chuyện kinh khủng gì đó, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè, đồng thời càng thêm khiếp sợ chính là Lý Vân Tiêu dĩ nhiên nhận ra chú ấn này, sợ hãi nói:
– Ngươi, làm sao ngươi biết Tam Hợp Quỷ nhãn chú ấn?
Lý Vân Tiêu một mặt hắc tuyến, nuốt nước miếng nói:
– Là ai phong ấn ngươi?
– Là ai? Ngươi nếu nhận ra, chẳng lẽ còn đoán không ra sao?
Đoàn Việt có chút kỳ quái nói:
– Lẽ nào rất nhiều người biết triển khai phong ấn này? Ta đi tìm không ít Thuật luyện sư, đều không thể ra sức.
Hắn ngẩn ra nói:
– Vân thiếu, cái phong ấn này của ta có khả năng giải trừ không?
– Hoa Thiên Thụ? Mạc Tiểu Xuyên? Quân Như Vân? Hay là Hác Liên Thiếu Hoàng? Không thể là Dương Địch a, hắn không có bản lãnh này.
Lý Vân Tiêu đem tên của đồ đệ hắn đếm một lượt, sau đó cười nói:
– Trước đây thực lực của ngươi khẳng định không chỉ thất tinh Vũ tông a. Một khi Tam Hợp Quỷ nhãn chú ấn này đặt ở trên người, không chỉ không cách nào hấp thu nguyên khí tu luyện. Hơn nữa tu vi sẽ không ngừng bị chú ấn nuốt chửng, dần dần suy sụp xuống. Chà chà, thực lực của ngươi trước đây là gì? Cửu tinh Vũ tông? Hay là Vũ Hoàng?
Đoàn Việt sửng sốt một chút, tựa hồ có chút hồi ức, cay đắng nói:
– Người phong ấn ta chính là Dong Binh thành Khinh Ca Sâm Lâm Hác Liên Thiếu Hoàng! Lúc trước ta vốn là một tên dong binh của Khinh Ca Sâm Lâm, bởi vì nguyên do đắc tội Hác Liên Thiếu Hoàng. Hắn nguyên bản là muốn giết ta, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn đem ta phong ấn, cũng coi như là một loại nhân từ? Những năm gần đây, ta mỗi giờ mỗi khắc đều muốn đột phá chú ấn này, nhưng tất cả đều tay trắng trở về. Hiện tại ta ở Thanh Hải trấn bán mạng kiếm tiền, chính là vì trù bị đầy đủ vật trao đổi, đi Hóa Thần Hải tìm Thuật luyện sư cao cấp hơn.
Hắn dừng một chút, đầy vẻ chờ mong hỏi:
– Vân thiếu, ngươi đã nhận ra phong ấn này, hơn nữa nói ra được nhiều người biết triển khai phong ấn này như vậy, vậy ngươi nhất định cũng biết phương pháp giải trừ, có đúng hay không?
– Hóa ra là tiểu quỷ Thiếu Hoàng kia.
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra một tia cổ quái, thầm mắng một câu:
– Những nhóc con này, chỉ biết gây phiền toái cho ta.
– Cái gì?
Đoàn Việt nghe mà có chút mơ hồ.
– Vân thiếu, đến cùng có thể giải hay không?
Khuôn mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một nụ cười trêu tức, gật đầu liên tục nói:
– Đương nhiên có thể giải, hơn nữa phương pháp giải trừ vô cùng đơn giản. Chính ngươi liền có thể làm được.
– Thật sự?
Đoàn Việt kinh hỉ như điên, đột nhiên nắm lấy tay Lý Vân Tiêu, kích động khó có thể tin.
– Mau nói cho ta biết, Vân thiếu, van cầu ngươi, ngươi không biết cái chú ấn này để ta không có một ngày ngủ ngon giấc.
– Phương pháp giải phong ấn rất đơn giản, chỉ cần ngươi tự cung là được, phong ấn tự động giải trừ.
– …
Bên trong chỗ trống nhất thời yên tĩnh lại…
– Ha ha!
Thiết Lăng cười to, ôm bụng cười đến không xong rồi. Vài tên Hỏa Ngư tộc còn lại cũng cố nén cười ý, bọn họ cảm thấy ở trước mặt Thánh giả cười to là sự tình cực kỳ thất lễ, trên mặt nhẫn đến vặn vẹo lên.
Trên trán Đoàn Việt mồ hôi lạnh tràn trề.
– Vân thiếu, ta đã thảm như vậy, ngươi còn có tâm tư đùa giỡn.
Lý Vân Tiêu lẳng lặng nhìn hắn, nghiêm túc nói:
– Ta không có đùa giỡn. Cái phong ấn này chính là thượng cổ phong ấn, là sư phụ Cổ Phi Dương của Hác Liên Thiếu Hoàng trong lúc vô tình phát hiện, sau đó liền thoáng sửa chữa một thoáng. Đem cơ hội phá phong để cho người phong ấn, liền nhìn hắn có quyết tâm này hay không. Lúc trước người bị Cổ Phi Dương dùng phương pháp này phong ấn không ít, đại thể đều là từ đây mai danh ẩn tích, không còn ló mặt. Chỉ có một tên gọi là Nhậm Bất Bại Vũ Đế, thì lại mạnh mẽ tự cung, rốt cục mở ra phong ấn.
Mấy người Hỏa Ngư tộc nhất thời thay đổi sắc mặt, bọn họ vừa nghe đến tên Cổ Phi Dương, nhất thời không có hảo cảm.
– A?
Đoàn Việt ngoác to miệng, Nhậm Bất Bại hắn cũng nghe qua, là cường giả tính cách cực kỳ cổ quái, giết người như ngóe, hơn nữa dị thường biến thái, chuyên ngủ với nam, không nghĩ tới dĩ nhiên là có chuyện như vậy. Hắn nhất thời dại ra.
– Oa! Cổ Phi Dương này thật là súc sinh a! Dĩ nhiên phát minh thủ đoạn tàn nhẫn như vậy dằn vặt người, không chết tử tế được, không chết tử tế được a!
Đoàn Việt nguyền rủa động trời.
Như thế, một là tu vi đại giảm, hai là làm hoạn quan, điều này làm cho hắn làm sao có thể không phát điên? Bao nhiêu năm hi vọng nháy mắt hủy hoại trong một ngày, hầu như muốn triệt để sụp đổ.
Lý Vân Tiêu hơi thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói:
– Cổ Phi Dương là người ta kính trọng nhất, hắn không chỉ võ đạo vô địch thiên hạ, hơn nữa tài hoa phong lưu không người nào có thể sánh, là tuyệt thế mỹ nam tử vạn năm không có. Nếu ngươi lại nói xấu hắn một câu, ngươi liền chuẩn bị tự cung đi!
Ẩu!
Thiết Lăng đột nhiên không nhịn được nôn mửa, nhìn Lý Vân Tiêu chuyển qua ánh mắt giết người, vội vàng nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện, không dám nói lời nào.
Mấy người Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng cũng là hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Thánh giả đại nhân dĩ nhiên kính nể Cổ Phi Dương như vậy, vậy bọn họ…
Đoàn Việt vừa nghe, nhất thời phản ứng lại, vội vàng xông lên trước nắm lấy tay Lý Vân Tiêu nói:
– Vân thiếu, nghe ngươi nói như vậy, không cần tự cung cũng có thể giải trừ phong ấn, có đúng hay không?
– Đúng là đúng, bất quá người nào đó tựa hồ đối với Cổ Phi Dương đại nhân bất kính a!
– Làm sao sẽ? Cổ Phi Dương đại nhân là võ giả vô địch của Thiên Vũ giới, là đại cứu tinh của nhân loại, là minh nguyệt lấp loé ở trên trời, là bất thế mỹ nam tử a.
Một lát sau, hắn hơi mở hai mắt ra, cười nói:
– Tam tinh Đại vũ sư sao? Tốc độ rất nhanh.
Ở một bên Đoàn Việt cũng nhận ra được hắn thăng cấp, nhất thời ngạc nhiên, cười khổ không thôi, cau mày thở dài.
– Lão Đoàn, chuyện gì xảy ra? Làm sao chân khí trong cơ thể ngươi không có một chút biến hoá nào?
Lý Vân Tiêu bỗng nhiên cau mày, con ngươi hơi mở ra, nhìn chằm chằm thân thể của Đoàn Việt, tựa hồ đem hắn nhìn thấu.
– Ta…
Đoàn Việt trầm tư một trận, mới nói:
– Bên trong cơ thể của ta bị người phong ấn.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu cả kinh, vội vã tiến lên vỗ ra một chưởng, chỗ chưởng phong đi qua, nhất thời chấn nát quần áo trên người Đoàn Việt, một thân thể rắn chắc hiện lên trước mắt. Ở trên người Đoàn Việt, chỗ lồng ngực rõ ràng hiện lên ba điểm nhỏ giống như nòng nọc, nhiễu thành một vòng.
– Chuyện này…
Trong nháy mắt Lý Vân Tiêu há hốc mồm, thất thanh nói:
– Tam Hợp Quỷ nhãn chú ấn!
Thân thể Đoàn Việt đột nhiên thoáng run rẩy, tựa hồ nhớ ra chuyện kinh khủng gì đó, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè, đồng thời càng thêm khiếp sợ chính là Lý Vân Tiêu dĩ nhiên nhận ra chú ấn này, sợ hãi nói:
– Ngươi, làm sao ngươi biết Tam Hợp Quỷ nhãn chú ấn?
Lý Vân Tiêu một mặt hắc tuyến, nuốt nước miếng nói:
– Là ai phong ấn ngươi?
– Là ai? Ngươi nếu nhận ra, chẳng lẽ còn đoán không ra sao?
Đoàn Việt có chút kỳ quái nói:
– Lẽ nào rất nhiều người biết triển khai phong ấn này? Ta đi tìm không ít Thuật luyện sư, đều không thể ra sức.
Hắn ngẩn ra nói:
– Vân thiếu, cái phong ấn này của ta có khả năng giải trừ không?
– Hoa Thiên Thụ? Mạc Tiểu Xuyên? Quân Như Vân? Hay là Hác Liên Thiếu Hoàng? Không thể là Dương Địch a, hắn không có bản lãnh này.
Lý Vân Tiêu đem tên của đồ đệ hắn đếm một lượt, sau đó cười nói:
– Trước đây thực lực của ngươi khẳng định không chỉ thất tinh Vũ tông a. Một khi Tam Hợp Quỷ nhãn chú ấn này đặt ở trên người, không chỉ không cách nào hấp thu nguyên khí tu luyện. Hơn nữa tu vi sẽ không ngừng bị chú ấn nuốt chửng, dần dần suy sụp xuống. Chà chà, thực lực của ngươi trước đây là gì? Cửu tinh Vũ tông? Hay là Vũ Hoàng?
Đoàn Việt sửng sốt một chút, tựa hồ có chút hồi ức, cay đắng nói:
– Người phong ấn ta chính là Dong Binh thành Khinh Ca Sâm Lâm Hác Liên Thiếu Hoàng! Lúc trước ta vốn là một tên dong binh của Khinh Ca Sâm Lâm, bởi vì nguyên do đắc tội Hác Liên Thiếu Hoàng. Hắn nguyên bản là muốn giết ta, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn đem ta phong ấn, cũng coi như là một loại nhân từ? Những năm gần đây, ta mỗi giờ mỗi khắc đều muốn đột phá chú ấn này, nhưng tất cả đều tay trắng trở về. Hiện tại ta ở Thanh Hải trấn bán mạng kiếm tiền, chính là vì trù bị đầy đủ vật trao đổi, đi Hóa Thần Hải tìm Thuật luyện sư cao cấp hơn.
Hắn dừng một chút, đầy vẻ chờ mong hỏi:
– Vân thiếu, ngươi đã nhận ra phong ấn này, hơn nữa nói ra được nhiều người biết triển khai phong ấn này như vậy, vậy ngươi nhất định cũng biết phương pháp giải trừ, có đúng hay không?
– Hóa ra là tiểu quỷ Thiếu Hoàng kia.
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra một tia cổ quái, thầm mắng một câu:
– Những nhóc con này, chỉ biết gây phiền toái cho ta.
– Cái gì?
Đoàn Việt nghe mà có chút mơ hồ.
– Vân thiếu, đến cùng có thể giải hay không?
Khuôn mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một nụ cười trêu tức, gật đầu liên tục nói:
– Đương nhiên có thể giải, hơn nữa phương pháp giải trừ vô cùng đơn giản. Chính ngươi liền có thể làm được.
– Thật sự?
Đoàn Việt kinh hỉ như điên, đột nhiên nắm lấy tay Lý Vân Tiêu, kích động khó có thể tin.
– Mau nói cho ta biết, Vân thiếu, van cầu ngươi, ngươi không biết cái chú ấn này để ta không có một ngày ngủ ngon giấc.
– Phương pháp giải phong ấn rất đơn giản, chỉ cần ngươi tự cung là được, phong ấn tự động giải trừ.
– …
Bên trong chỗ trống nhất thời yên tĩnh lại…
– Ha ha!
Thiết Lăng cười to, ôm bụng cười đến không xong rồi. Vài tên Hỏa Ngư tộc còn lại cũng cố nén cười ý, bọn họ cảm thấy ở trước mặt Thánh giả cười to là sự tình cực kỳ thất lễ, trên mặt nhẫn đến vặn vẹo lên.
Trên trán Đoàn Việt mồ hôi lạnh tràn trề.
– Vân thiếu, ta đã thảm như vậy, ngươi còn có tâm tư đùa giỡn.
Lý Vân Tiêu lẳng lặng nhìn hắn, nghiêm túc nói:
– Ta không có đùa giỡn. Cái phong ấn này chính là thượng cổ phong ấn, là sư phụ Cổ Phi Dương của Hác Liên Thiếu Hoàng trong lúc vô tình phát hiện, sau đó liền thoáng sửa chữa một thoáng. Đem cơ hội phá phong để cho người phong ấn, liền nhìn hắn có quyết tâm này hay không. Lúc trước người bị Cổ Phi Dương dùng phương pháp này phong ấn không ít, đại thể đều là từ đây mai danh ẩn tích, không còn ló mặt. Chỉ có một tên gọi là Nhậm Bất Bại Vũ Đế, thì lại mạnh mẽ tự cung, rốt cục mở ra phong ấn.
Mấy người Hỏa Ngư tộc nhất thời thay đổi sắc mặt, bọn họ vừa nghe đến tên Cổ Phi Dương, nhất thời không có hảo cảm.
– A?
Đoàn Việt ngoác to miệng, Nhậm Bất Bại hắn cũng nghe qua, là cường giả tính cách cực kỳ cổ quái, giết người như ngóe, hơn nữa dị thường biến thái, chuyên ngủ với nam, không nghĩ tới dĩ nhiên là có chuyện như vậy. Hắn nhất thời dại ra.
– Oa! Cổ Phi Dương này thật là súc sinh a! Dĩ nhiên phát minh thủ đoạn tàn nhẫn như vậy dằn vặt người, không chết tử tế được, không chết tử tế được a!
Đoàn Việt nguyền rủa động trời.
Như thế, một là tu vi đại giảm, hai là làm hoạn quan, điều này làm cho hắn làm sao có thể không phát điên? Bao nhiêu năm hi vọng nháy mắt hủy hoại trong một ngày, hầu như muốn triệt để sụp đổ.
Lý Vân Tiêu hơi thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói:
– Cổ Phi Dương là người ta kính trọng nhất, hắn không chỉ võ đạo vô địch thiên hạ, hơn nữa tài hoa phong lưu không người nào có thể sánh, là tuyệt thế mỹ nam tử vạn năm không có. Nếu ngươi lại nói xấu hắn một câu, ngươi liền chuẩn bị tự cung đi!
Ẩu!
Thiết Lăng đột nhiên không nhịn được nôn mửa, nhìn Lý Vân Tiêu chuyển qua ánh mắt giết người, vội vàng nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện, không dám nói lời nào.
Mấy người Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng cũng là hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Thánh giả đại nhân dĩ nhiên kính nể Cổ Phi Dương như vậy, vậy bọn họ…
Đoàn Việt vừa nghe, nhất thời phản ứng lại, vội vàng xông lên trước nắm lấy tay Lý Vân Tiêu nói:
– Vân thiếu, nghe ngươi nói như vậy, không cần tự cung cũng có thể giải trừ phong ấn, có đúng hay không?
– Đúng là đúng, bất quá người nào đó tựa hồ đối với Cổ Phi Dương đại nhân bất kính a!
– Làm sao sẽ? Cổ Phi Dương đại nhân là võ giả vô địch của Thiên Vũ giới, là đại cứu tinh của nhân loại, là minh nguyệt lấp loé ở trên trời, là bất thế mỹ nam tử a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.