Chương 854: Thái Bạc Kim Chỉ. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 852: Thái Bạc Kim Chỉ. (2)
Lý Vân Tiêu động dung nói:
- Ly Hỏa Kim Nguyên chính là chí bảo do rất nhiều Ly Hỏa Kim Tinh áp súc sụp xuống mà sinh ra, tuy không quý bằng nguyên tố bổn nguyên, nhưng cũng là bảo vật muôn vàn khó gặp, giá trị cực cao.
Đàm Địa Quân lộ ra vẻ mặt tiếc hận, trên mặt mang theo oán hận, nổi giận mắng:
- Lúc trước khối Ly Hỏa Kim Nguyên này bị một tên thất giai thuật luyện sư dùng ba viên đan dược thất giai đổi đi! Đáng thương ta còn trẻ không hiểu chuyện, lúc trước còn tưởng rằng chiếm đại tiện nghi, hiện tại xem ra quả thực là giao dịch làm người ta thổ huyết!
Hắn âm độc nói:
- Nếu như để ta gặp lại tên thuật luyện sư kia, ta nhất định phải giết hắn!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chính ngươi ngu xuẩn, há có thể trách người ta. Vật kia cho dù đổi ba viên đan dược cửu giai còn không đủ. Đã biết rõ nơi đó, vậy không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay bây giờ!
Đàm Địa Quân biến sắc, thu địa đồ trong tay lại, nói:
- Gấp không được, tử địa không phải dễ dàng đi vào như thế, hung hiểm trong đó chỉ người đi qua mới biết được. Hơn nữa hiện tại là thời điểm tông môn đại bỉ, ta phải ở trước mặt tất cả các thế lực vạch trần bộ mặt của Trương Lăng Hoa, sau đó tự tay giết hắn!
Lý Vân Tiêu kỳ quái nói:
- Hắn làm cái gì mà ngươi hận hắn như thế? Nghe thổ phì viên nói các ngươi không phải sư huynh đệ sao?
Sắc mặt Đàm Địa Quân trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta nhổ vào! Súc sinh kia khi sư diệt tổ, giết sư phó, cướp lấy vị trí tông chủ! Vốn ta mới là tông chủ Bắc Đấu Tông, súc sinh này vì một viên đan dược cửu giai mà giết sư tôn, hơn nữa trọng thương ta, nếu không phải thực lực của ta lúc ấy mạnh hơn hắn, bị hắn đánh lén đã sớm chết từ lâu rồi! Cũng là ông trời không tuyệt đường ta, cho ta cơ hội lần này!
- Thì ra là thế.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Loại chuyện báo thù tông môn này cả Thiên Võ Giới mỗi ngày đều xảy ra mấy trăm vụ, ta cũng chẳng muốn quản. Ngươi giao địa đồ cho ta đi, miễn cho ngươi chết cũng mất địa đồ.
Nhìn thấy ánh mắt giết người của Đàm Địa Quân, Lý Vân Tiêu ngượng ngùng cười nói:
- Ta chỉ nghe nói Trương Lăng Hoa tiến giai Võ Đế, ngươi cảm thấy mình có thể vượt qua một đại cảnh giới giết hắn hay sao? Ngươi đang đi chịu chết, ta đây mặc kệ, nhưng đừng đưa địa đồ cho hắn.
Đàm Địa Quân tức giận hừ nói:
- Cái gì Võ Đế, chỉ là lừa gạt người ngoài mà thôi! Theo ta điều tra, hắn hiện tại chỉ có thể xem là nửa Võ Đế mà thôi. Dùng thiên phú rác rưởi của hắn, đời này cũng không có khả năng tiến giai Võ Đế. Lúc trước sư phó nhìn ra tu vị của hắn có hạn, lúc này mới ý định mang vị trí tông chủ truyền cho ta! Về phần cảnh giới trước mắt của hắn cũng là trắng trợn bán đứng lợi ích tông môn đổi lấy rất nhiều đan dược, trực tiếp thể hồ quán đính xông lên! Tu vị cả đời của hắn sẽ dừng ở đó!
Lý Vân Tiêu cổ quái nói:
- Nhìn ra được bên trong Bắc Đấu Tông có không ít tai mắt của ngươi a, tên nam tử áo vào lúc trước cũng là một trong đó. Nhưng dù vậy, nửa Võ Đế cũng đã nắm giữ lực lượng quy tắc, phải biết rằng dưới quy tắc tất cả chính là con sâu cái kiến, ngươi dựa vào cái gì đấu với hắn đây?
Đàm Địa Quân khẽ nói:
- Ngươi không cần quan tâm.
Đột nhiên trên mặt của hắn có dị sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:
- Ta đột nhiên nghĩ ra một người đối phó Trương Lăng Hoa tốt nhất.
Lý Vân Tiêu bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thì giật mình, nói:
- Ngươi sẽ không phải nói người nọ là ta đấy nhé? Để cho ta một tên Võ Tông đi giết nửa bước Võ Đế, ngươi vui đùa lớn quá rồi.
Đàm Địa Quân lộ ra nụ cười âm lãnh, nói:
- Tuyệt không chuyện vui đùa, chính bởi vì ngươi là Võ Tông, cho nên mới càng không chú ý tới ngươi. Dùng thuấn di của ngươi tiếp cận hắn, dùng hỏa diễm vừa rồi thì nửa bước Võ Đế không phòng bị cũng trọng thương, hơn nữa thân thể ngươi phòng ngự mạnh như thế, đến lúc đó Trương Lăng Hoa cho dù có nổi điên cũng không thể giét ngươi. Chỉ cần ngươi vừa ra tay, bố trí của ta cũng lập tức khởi động, ngươi tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Chê cười! Tại sao ta phải lấy mạng của mình ra đùa, đi giúp ngươi giết Trương Lăng Hoa!
Đàm Địa Quân nói:
- Ngươi không phải thiếu nguyên thạch sao? Chỉ cần...
Lý Vân Tiêu trực tiếp ngắt lời nói:
- Không cần nói, nhiều nguyên thạch hơn nữa cũng không đáng cho ta mạo hiểm. Nếu hắn là người đứng đầu một phái, làm sao không có vài át chủ bài ẩn giấu chứ. Đến lúc đó hắn thi triển ra, ta không chừng sẽ tan thành mây khói, cũng hưởng thụ được nguyên thạch của ngươi. Chuyện này đừng nhắc lại.
Nếu như Trương Lăng Hoa không phải bước một chân vào cảnh giới Cửu Thiên Võ Đế, chỉ cần nguyên thạch đủ nhiều, hắn vẫn dám đi mạo hiểm. Võ Tôn mạnh như thế nào cũng chỉ là Võ Tôn, Võ Đế mạnh bao nhiêu, Lý Vân Tiêu hiểu rõ hơn ai khác. Cửu Thiên đế khí trấn áp tất cả, cho dù là chí cường phách thể của hắn cũng khong làm nên chuyện gì.
Đàm Địa Quân dường như đã ngờ tới hắn sẽ cự tuyệt, nhưng cũng không buông bỏ tiếp tục giựt giây nói:
- Vậy bảo tàng thì sao? Phải biết rằng Bắc Hạt Tông lúc toàn thịnh còn cường đại hơn cả bảy siêu cấp thế lực đấy.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi không phải nói bảo tàng đã sớm không còn sao, nếu thật có tài phú như ngươi nói, ngươi bây giờ còn bình tĩnh như thế sao? Ngươi lừa gạt ai đó!
Đàm Địa Quân sững sờ, trên mặt đầy cổ quái, không ngờ tâm tư đối phương quá cẩn thận, dầu muối không tiến, hắn cười khổ nói:
- Đó là bởi vì vẫn không có bảo đồ thật xuất hiện, hiện tại thì khác, bảo đồ trên Thái Bạc Kim Chỉ tuyệt đối là thực. Bảo tàng bên trong không ai có thể nói rõ, có lẽ là công dã tràng, nhưng có lẽ là khiếp sợ thiên hạ cũng nói không chừng, ngươi cảm thấy có nên đánh bạc một chút hay không?
Lý Vân Tiêu thoáng do dự, nhân tiện nói:
- Có thể đánh bạc, nhưng mà ta cho tới bây giờ chưa thấy thỏ thì sẽ không thả ưng. Tấm bảo tàng kia giao cho ta, sau khi chuyện này thành công, bảo tàng là thật hay giả đều phải đưa cho ta một ức thượng phẩm nguyên thạch.
Chi!
Không chỉ có Đàm Địa Quân, ngay cả Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm cũng hít khí lạnh, trực tiếp sợ hãi.
Đàm Địa Quân hoảng sợ tức giận nói:
- Một ức thượng phẩm nguyên thạch? Là ta nghe lầm hay ngươi nói sai?
Lý Vân Tiêu ung dung nói:
- Một ức thượng phẩm nguyên thạch đổi mạng một nửa bước Võ Đế, còn có cả cơ nghiệp Bắc Đấu Tông cho ngươi, ngươi nói giá tiền này là cao sao?
Đàm Địa Quân nổi giận nói:
- Nói bậy! Ta chỉ cho ngươi ra tay ám sát hắn thôi, hẳn là ngươi cho rằng một kích của ngươi có thể lấy mạng của Trương Lăng Hoa? Còn không phải cần chuẩn bị phía sau của ta sao! Cho ngươi tối đa là một ức trung phẩm nguyên thạch!
Lý Vân Tiêu vui cười, hắn phát hiện mình rất thích cò kỳ mặc cả, nói:
- Một ức trung phẩm nguyên thạch chính ngươi giữ lại dùng đi, ta cảm thấy bán tin tức ngươi ám sát Trương Lăng Hoa, bán cho Trương Lăng Hoa thì không chỉ có chút tiền này.
Lý Vân Tiêu động dung nói:
- Ly Hỏa Kim Nguyên chính là chí bảo do rất nhiều Ly Hỏa Kim Tinh áp súc sụp xuống mà sinh ra, tuy không quý bằng nguyên tố bổn nguyên, nhưng cũng là bảo vật muôn vàn khó gặp, giá trị cực cao.
Đàm Địa Quân lộ ra vẻ mặt tiếc hận, trên mặt mang theo oán hận, nổi giận mắng:
- Lúc trước khối Ly Hỏa Kim Nguyên này bị một tên thất giai thuật luyện sư dùng ba viên đan dược thất giai đổi đi! Đáng thương ta còn trẻ không hiểu chuyện, lúc trước còn tưởng rằng chiếm đại tiện nghi, hiện tại xem ra quả thực là giao dịch làm người ta thổ huyết!
Hắn âm độc nói:
- Nếu như để ta gặp lại tên thuật luyện sư kia, ta nhất định phải giết hắn!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chính ngươi ngu xuẩn, há có thể trách người ta. Vật kia cho dù đổi ba viên đan dược cửu giai còn không đủ. Đã biết rõ nơi đó, vậy không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay bây giờ!
Đàm Địa Quân biến sắc, thu địa đồ trong tay lại, nói:
- Gấp không được, tử địa không phải dễ dàng đi vào như thế, hung hiểm trong đó chỉ người đi qua mới biết được. Hơn nữa hiện tại là thời điểm tông môn đại bỉ, ta phải ở trước mặt tất cả các thế lực vạch trần bộ mặt của Trương Lăng Hoa, sau đó tự tay giết hắn!
Lý Vân Tiêu kỳ quái nói:
- Hắn làm cái gì mà ngươi hận hắn như thế? Nghe thổ phì viên nói các ngươi không phải sư huynh đệ sao?
Sắc mặt Đàm Địa Quân trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta nhổ vào! Súc sinh kia khi sư diệt tổ, giết sư phó, cướp lấy vị trí tông chủ! Vốn ta mới là tông chủ Bắc Đấu Tông, súc sinh này vì một viên đan dược cửu giai mà giết sư tôn, hơn nữa trọng thương ta, nếu không phải thực lực của ta lúc ấy mạnh hơn hắn, bị hắn đánh lén đã sớm chết từ lâu rồi! Cũng là ông trời không tuyệt đường ta, cho ta cơ hội lần này!
- Thì ra là thế.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Loại chuyện báo thù tông môn này cả Thiên Võ Giới mỗi ngày đều xảy ra mấy trăm vụ, ta cũng chẳng muốn quản. Ngươi giao địa đồ cho ta đi, miễn cho ngươi chết cũng mất địa đồ.
Nhìn thấy ánh mắt giết người của Đàm Địa Quân, Lý Vân Tiêu ngượng ngùng cười nói:
- Ta chỉ nghe nói Trương Lăng Hoa tiến giai Võ Đế, ngươi cảm thấy mình có thể vượt qua một đại cảnh giới giết hắn hay sao? Ngươi đang đi chịu chết, ta đây mặc kệ, nhưng đừng đưa địa đồ cho hắn.
Đàm Địa Quân tức giận hừ nói:
- Cái gì Võ Đế, chỉ là lừa gạt người ngoài mà thôi! Theo ta điều tra, hắn hiện tại chỉ có thể xem là nửa Võ Đế mà thôi. Dùng thiên phú rác rưởi của hắn, đời này cũng không có khả năng tiến giai Võ Đế. Lúc trước sư phó nhìn ra tu vị của hắn có hạn, lúc này mới ý định mang vị trí tông chủ truyền cho ta! Về phần cảnh giới trước mắt của hắn cũng là trắng trợn bán đứng lợi ích tông môn đổi lấy rất nhiều đan dược, trực tiếp thể hồ quán đính xông lên! Tu vị cả đời của hắn sẽ dừng ở đó!
Lý Vân Tiêu cổ quái nói:
- Nhìn ra được bên trong Bắc Đấu Tông có không ít tai mắt của ngươi a, tên nam tử áo vào lúc trước cũng là một trong đó. Nhưng dù vậy, nửa Võ Đế cũng đã nắm giữ lực lượng quy tắc, phải biết rằng dưới quy tắc tất cả chính là con sâu cái kiến, ngươi dựa vào cái gì đấu với hắn đây?
Đàm Địa Quân khẽ nói:
- Ngươi không cần quan tâm.
Đột nhiên trên mặt của hắn có dị sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:
- Ta đột nhiên nghĩ ra một người đối phó Trương Lăng Hoa tốt nhất.
Lý Vân Tiêu bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thì giật mình, nói:
- Ngươi sẽ không phải nói người nọ là ta đấy nhé? Để cho ta một tên Võ Tông đi giết nửa bước Võ Đế, ngươi vui đùa lớn quá rồi.
Đàm Địa Quân lộ ra nụ cười âm lãnh, nói:
- Tuyệt không chuyện vui đùa, chính bởi vì ngươi là Võ Tông, cho nên mới càng không chú ý tới ngươi. Dùng thuấn di của ngươi tiếp cận hắn, dùng hỏa diễm vừa rồi thì nửa bước Võ Đế không phòng bị cũng trọng thương, hơn nữa thân thể ngươi phòng ngự mạnh như thế, đến lúc đó Trương Lăng Hoa cho dù có nổi điên cũng không thể giét ngươi. Chỉ cần ngươi vừa ra tay, bố trí của ta cũng lập tức khởi động, ngươi tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Chê cười! Tại sao ta phải lấy mạng của mình ra đùa, đi giúp ngươi giết Trương Lăng Hoa!
Đàm Địa Quân nói:
- Ngươi không phải thiếu nguyên thạch sao? Chỉ cần...
Lý Vân Tiêu trực tiếp ngắt lời nói:
- Không cần nói, nhiều nguyên thạch hơn nữa cũng không đáng cho ta mạo hiểm. Nếu hắn là người đứng đầu một phái, làm sao không có vài át chủ bài ẩn giấu chứ. Đến lúc đó hắn thi triển ra, ta không chừng sẽ tan thành mây khói, cũng hưởng thụ được nguyên thạch của ngươi. Chuyện này đừng nhắc lại.
Nếu như Trương Lăng Hoa không phải bước một chân vào cảnh giới Cửu Thiên Võ Đế, chỉ cần nguyên thạch đủ nhiều, hắn vẫn dám đi mạo hiểm. Võ Tôn mạnh như thế nào cũng chỉ là Võ Tôn, Võ Đế mạnh bao nhiêu, Lý Vân Tiêu hiểu rõ hơn ai khác. Cửu Thiên đế khí trấn áp tất cả, cho dù là chí cường phách thể của hắn cũng khong làm nên chuyện gì.
Đàm Địa Quân dường như đã ngờ tới hắn sẽ cự tuyệt, nhưng cũng không buông bỏ tiếp tục giựt giây nói:
- Vậy bảo tàng thì sao? Phải biết rằng Bắc Hạt Tông lúc toàn thịnh còn cường đại hơn cả bảy siêu cấp thế lực đấy.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi không phải nói bảo tàng đã sớm không còn sao, nếu thật có tài phú như ngươi nói, ngươi bây giờ còn bình tĩnh như thế sao? Ngươi lừa gạt ai đó!
Đàm Địa Quân sững sờ, trên mặt đầy cổ quái, không ngờ tâm tư đối phương quá cẩn thận, dầu muối không tiến, hắn cười khổ nói:
- Đó là bởi vì vẫn không có bảo đồ thật xuất hiện, hiện tại thì khác, bảo đồ trên Thái Bạc Kim Chỉ tuyệt đối là thực. Bảo tàng bên trong không ai có thể nói rõ, có lẽ là công dã tràng, nhưng có lẽ là khiếp sợ thiên hạ cũng nói không chừng, ngươi cảm thấy có nên đánh bạc một chút hay không?
Lý Vân Tiêu thoáng do dự, nhân tiện nói:
- Có thể đánh bạc, nhưng mà ta cho tới bây giờ chưa thấy thỏ thì sẽ không thả ưng. Tấm bảo tàng kia giao cho ta, sau khi chuyện này thành công, bảo tàng là thật hay giả đều phải đưa cho ta một ức thượng phẩm nguyên thạch.
Chi!
Không chỉ có Đàm Địa Quân, ngay cả Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm cũng hít khí lạnh, trực tiếp sợ hãi.
Đàm Địa Quân hoảng sợ tức giận nói:
- Một ức thượng phẩm nguyên thạch? Là ta nghe lầm hay ngươi nói sai?
Lý Vân Tiêu ung dung nói:
- Một ức thượng phẩm nguyên thạch đổi mạng một nửa bước Võ Đế, còn có cả cơ nghiệp Bắc Đấu Tông cho ngươi, ngươi nói giá tiền này là cao sao?
Đàm Địa Quân nổi giận nói:
- Nói bậy! Ta chỉ cho ngươi ra tay ám sát hắn thôi, hẳn là ngươi cho rằng một kích của ngươi có thể lấy mạng của Trương Lăng Hoa? Còn không phải cần chuẩn bị phía sau của ta sao! Cho ngươi tối đa là một ức trung phẩm nguyên thạch!
Lý Vân Tiêu vui cười, hắn phát hiện mình rất thích cò kỳ mặc cả, nói:
- Một ức trung phẩm nguyên thạch chính ngươi giữ lại dùng đi, ta cảm thấy bán tin tức ngươi ám sát Trương Lăng Hoa, bán cho Trương Lăng Hoa thì không chỉ có chút tiền này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.