Chương 2403: Thái Hư đạo quả. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
09/11/2016
Chương 2403: Thái Hư đạo quả. (1)
Lý Vân Tiêu cả người run lên, nhìn cô gái cầm đầu trong ba người kia, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp.
Khâu Mục Kiệt cũng thất kinh, thất thanh nói:
Liễu Phỉ Yên.
Nàng kia thắt lưng treo Vân Văn bội kiếm, người khoác chiến giáp lam nhạt, một thân anh khí bức người, chính là Liễu Phỉ Yên.
Hai người phía sau là Bạch Vũ Kình cùng Tử Xú Tịch.
Nàng cùng Bạch Vũ Kình đi loạn trong huyễn điện, dọc theo nguyên lực ba động không ngừng đi tới, trên đường gặp Tử Xú Tịch, nên mang hắn theo.
Ánh mắt Liễu Phỉ Yên trong suốt, thanh âm dễ nghe vang lên nói:
Nguyên lai là Khâu Mục Kiệt, ngươi vậy mà không chết.
Hừ.
Khâu Mục Kiệt lạnh giọng nói:
Ngươi chưa chết, lão phu cũng sẽ không chết.
Liễu Phỉ Yên nói:
Chuyện lúc trước sau này sẽ chậm rãi tính toán, bây giờ có thể nói cho ta biết, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Sắc mặt của Bạch Vũ Kình cùng Tử Xú Tịch cũng ngưng trọng.
Vừa rồi nguyên lực ba động, thật là kinh người, bọn họ cách không biết bao nhiêu trọng không gian cũng rõ ràng cảm nhận được, mặc dù là Liễu Phỉ Yên, cũng không dám chắc có thể đánh ra lực lượng như vậy.
Khâu Mục Kiệt nhíu mi, lúc này mới nói:
Vừa rồi người Thánh Vực cùng người Yêu Tộc xung đột, dẫn động không gian phong bạo cực mạnh, tất cả mọi người bị thổi tan, chỉ còn ba người chúng ta ở đây.
Tử Xú Tịch cả kinh nói:
Chẳng lẽ là Vi Thanh đại nhân xuất thủ?
Khâu Mục Kiệt hừ nói:
Vi Thanh? Ngươi quá coi trong hắn a. Là La Thanh Vân liên thủ tám gã Quỷ Tu la, đối phó một vị Quỷ Vương của yêu tộc.
Tám gã Quỷ Tu la?
Ba người đều cả kinh, bọn họ đều biết Quỷ Tu La kia lợi hại, là Vũ Đế đỉnh phong, so với Vũ Đế đỉnh phong cường giả thông thường còn lợi hại hơn.
Tử Xú Tịch vội hỏi:
Vậy kết quả thế nào?
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
Kết quả? Các ngươi không có mắt nhìn sao, trước mắt là kết quả.
Nàng trước đánh chết một gã Quỷ Tu la, tự nhiên biết vật kia lợi hại, đừng nói tám gã liên thủ, cho dù có ba gã liên thủ, đối với nàng mà nói cũng là phi thường vướng tay chân.
Khâu Mục Kiệt hừ thoáng cái, hai tay liền ôm trước ngực, không nói nữa.
Ba người đều cho là hắn sĩ diện không chịu nói, sáu ánh mắt đồng loạt nhìn đầu cá trên rốn nhãn, lộ ra thần sắc cổ quái.
Bạch Vũ Kình còn đỡ, hắn biết chung cực thân thể của Khâu Mục Kiệt, mà Liễu Phỉ Yên cùng Tử Xú Tịch lại trợn to hai mắt, nghĩ phi thường hoạt kê, muốn cười lại không tiện.
Bạch Vũ Kình nói:
Lý Vân Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói:
Quỷ Vương kia là người Yêu Tộc triệu hồi ra, có người nói cùng La Ma Diễn là một loại tồn tại.
La Ma Diễn?
Ba người cả kinh, sau đó lộ ra vẻ suy ngẫm.
Liễu Phỉ Yên ngưng thanh nói:
Tương truyền La Ma Diễn là chí cao Sát Thần, để gạt bỏ tất cả tồn tại. Nếu Quỷ Vương kia cũng kinh khủng như vậy, trong thiên hạ ai có thể địch?
Lý Vân Tiêu cũng ứng tiếng nói:
Ân, nếu Vi Thanh lại tạo ra mười mấy con Quỷ Tu la, phỏng chừng có thể gạt bỏ Quỷ Vương.
Hừ, mười mấy, ngươi cho là cải trắng sao?
Khâu Mục Kiệt khinh thường hừ lạnh nói.
Tử Xú Tịch thì là vẻ mặt giật mình cùng không tin, kinh ngạc nói:
Chống lại tám gã Quỷ Tu la, cái này, điều này sao có thể, lẽ nào Quỷ Vương kia là Thần sao?
Đột nhiên một thanh âm than nhẹ truyền đến nói:
Số trời hỗn loạn, thấy không rõ a.
Không trung hơi rung động, chỉ thấy hai đạo ánh sáng chậm rãi ngưng tụ, thân ảnh từ trên trời rơi xuống.
Nam tử ngâm khẽ nói:
Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc như trách. Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích.
Nữ tử yếu ớt cười nói:
Đào chi yêu yêu, hữu tào kỳ thực, kỳ diệp trăn trăn, chước chước kỳ hoa.
Hai người đều khí vũ bất phàm, nhẹ nhàng như ngọc, dáng vẻ yên nhiên.
Liễu Phỉ Yên kinh ngạc nói:
Ngọc công tử.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nhẹ nhàng cười nói:
Phỉ Yên muội muội, hồi lâu không gặp, càng thêm quyến rũ động lòng người a.
Đoan Mộc Thương che miệng cười nói:
Ca, đừng vội nói bậy. Phỉ Yên muội muội đi là lộ tuyến nữ hán tử, anh khí bức người.
Liễu Phỉ Yên nói:
Hôm nay thực sự là hoạt động lớn của Hồng Nguyệt Thành a, tới nhiều người phong lưu như vậy. Phong vân tế hội, cường giả nhiều vô số, thậm chí không kém luận võ đại hội.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nói:
Chỉ có hơn chứ không kém, phong hào Vũ Đế liền tới sáu vị, còn Yêu Tộc Đại Năng, Quỷ Tu la, Quỷ Vương.
Sáu vị?
Thân thể Liễu Phỉ Yên chấn động, trong tròng mắt bắn ra tinh quang nói:
Còn có ai?
Đoan Mộc Hữu Ngọc “hắc hắc” cười, liền im lặng, tựa hồ thừa nước đục thả câu.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu cũng đột nhiên co lại, ánh mắt sáng quắc, thoáng cái đe dọa nhìn Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc, Liễu Phỉ Yên, Đằng Quang, Diêu Kim Lương, Huyền Hoa, tổng cộng năm người, sáu vị trong miệng hắn, nếu không có những người khác mà nói, hẳn là mình rồi.
Hừ…
Hắn hừ lạnh thoáng cái nói:
Ngọc công tử, Ninh Khả Vi đâu?
Đoan Mộc Hữu Ngọc than thở:
Đáng tiếc đáng tiếc, ta đã đem hắn chôn.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, cười lạnh nói:
Ngươi đây là miệt thị chỉ số thông minh của mọi người sao?
Đoan Mộc Hữu Ngọc chớp mắt cười nói:
Có sao?
Liễu Phỉ Yên có chút kinh ngạc quan sát Lý Vân Tiêu vài lần, một gã Bát Tinh Vũ Đế lại dám nói chuyện với Đoan Mộc Hữu Ngọc như thế.
Bạch Vũ Kình lại bình tĩnh tự nhiên, hắn biết thân phận của Lý Vân Tiêu, chỉ là vẫn chưa nói toạc ra.
Tử Xú Tịch nói:
Ngọc công tử, thôi diễn thuật của ngươi thiên hạ vô song, xin toán một quẻ, chúng ta có thể ly khai nơi đây hay không?
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Tử Xú Tịch đại nhân, ngươi thực sự là già nên lỗ tai cũng thoái hóa a, vừa rồi ta tới đã nói số trời hỗn loạn, thôi diễn không ra.
Tử Xú Tịch ăn cái bế môn canh, hừ nói:
Thời điểm cần thôi diễn không ra, bình thường chút lông gà vỏ tỏi lại nói cái gì cũng chuẩn, Xem Bói Thuật này muốn có ích lợi gì?
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc phát lạnh nói:
Nếu không ta thôi toán cho đại nhân, ngươi chừng nào thì chết, được không?
Ngươi…
Tử Xú Tịch chán nản, hừ phất ống tay áo một cái, không lên tiếng nữa.
Liễu Phỉ Yên nói:
Đừng đấu khí, lúc này mục đích của mọi người nhất trí, đều muốn ly khai huyễn cảnh. Cũng không biết đám người Đằng Quang đi đâu.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Vừa rồi Quỷ Vương kia đánh một kích, kinh thiên động địa, ảnh hưởng to lớn khó có thể đánh giá, ngay cả Chủ Điện của Thái Hư huyễn điện cũng bị phá hủy. Nơi đây là Ảo thuật biến thành, bị phá hư lập tức có thể phục hồi như cũ. Nhưng bây giờ qua lâu như vậy, một chút dấu hiệu phục hồi cũng không thấy.
Thân thể Lý Vân Tiêu chấn động, lộ ra kinh sắc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói mọi người mới chú ý, phát hiện đích xác không được bình thường.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Vân Tiêu công tử có ý kiến gì không?
Lý Vân Tiêu cả người run lên, nhìn cô gái cầm đầu trong ba người kia, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp.
Khâu Mục Kiệt cũng thất kinh, thất thanh nói:
Liễu Phỉ Yên.
Nàng kia thắt lưng treo Vân Văn bội kiếm, người khoác chiến giáp lam nhạt, một thân anh khí bức người, chính là Liễu Phỉ Yên.
Hai người phía sau là Bạch Vũ Kình cùng Tử Xú Tịch.
Nàng cùng Bạch Vũ Kình đi loạn trong huyễn điện, dọc theo nguyên lực ba động không ngừng đi tới, trên đường gặp Tử Xú Tịch, nên mang hắn theo.
Ánh mắt Liễu Phỉ Yên trong suốt, thanh âm dễ nghe vang lên nói:
Nguyên lai là Khâu Mục Kiệt, ngươi vậy mà không chết.
Hừ.
Khâu Mục Kiệt lạnh giọng nói:
Ngươi chưa chết, lão phu cũng sẽ không chết.
Liễu Phỉ Yên nói:
Chuyện lúc trước sau này sẽ chậm rãi tính toán, bây giờ có thể nói cho ta biết, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Sắc mặt của Bạch Vũ Kình cùng Tử Xú Tịch cũng ngưng trọng.
Vừa rồi nguyên lực ba động, thật là kinh người, bọn họ cách không biết bao nhiêu trọng không gian cũng rõ ràng cảm nhận được, mặc dù là Liễu Phỉ Yên, cũng không dám chắc có thể đánh ra lực lượng như vậy.
Khâu Mục Kiệt nhíu mi, lúc này mới nói:
Vừa rồi người Thánh Vực cùng người Yêu Tộc xung đột, dẫn động không gian phong bạo cực mạnh, tất cả mọi người bị thổi tan, chỉ còn ba người chúng ta ở đây.
Tử Xú Tịch cả kinh nói:
Chẳng lẽ là Vi Thanh đại nhân xuất thủ?
Khâu Mục Kiệt hừ nói:
Vi Thanh? Ngươi quá coi trong hắn a. Là La Thanh Vân liên thủ tám gã Quỷ Tu la, đối phó một vị Quỷ Vương của yêu tộc.
Tám gã Quỷ Tu la?
Ba người đều cả kinh, bọn họ đều biết Quỷ Tu La kia lợi hại, là Vũ Đế đỉnh phong, so với Vũ Đế đỉnh phong cường giả thông thường còn lợi hại hơn.
Tử Xú Tịch vội hỏi:
Vậy kết quả thế nào?
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
Kết quả? Các ngươi không có mắt nhìn sao, trước mắt là kết quả.
Nàng trước đánh chết một gã Quỷ Tu la, tự nhiên biết vật kia lợi hại, đừng nói tám gã liên thủ, cho dù có ba gã liên thủ, đối với nàng mà nói cũng là phi thường vướng tay chân.
Khâu Mục Kiệt hừ thoáng cái, hai tay liền ôm trước ngực, không nói nữa.
Ba người đều cho là hắn sĩ diện không chịu nói, sáu ánh mắt đồng loạt nhìn đầu cá trên rốn nhãn, lộ ra thần sắc cổ quái.
Bạch Vũ Kình còn đỡ, hắn biết chung cực thân thể của Khâu Mục Kiệt, mà Liễu Phỉ Yên cùng Tử Xú Tịch lại trợn to hai mắt, nghĩ phi thường hoạt kê, muốn cười lại không tiện.
Bạch Vũ Kình nói:
Lý Vân Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói:
Quỷ Vương kia là người Yêu Tộc triệu hồi ra, có người nói cùng La Ma Diễn là một loại tồn tại.
La Ma Diễn?
Ba người cả kinh, sau đó lộ ra vẻ suy ngẫm.
Liễu Phỉ Yên ngưng thanh nói:
Tương truyền La Ma Diễn là chí cao Sát Thần, để gạt bỏ tất cả tồn tại. Nếu Quỷ Vương kia cũng kinh khủng như vậy, trong thiên hạ ai có thể địch?
Lý Vân Tiêu cũng ứng tiếng nói:
Ân, nếu Vi Thanh lại tạo ra mười mấy con Quỷ Tu la, phỏng chừng có thể gạt bỏ Quỷ Vương.
Hừ, mười mấy, ngươi cho là cải trắng sao?
Khâu Mục Kiệt khinh thường hừ lạnh nói.
Tử Xú Tịch thì là vẻ mặt giật mình cùng không tin, kinh ngạc nói:
Chống lại tám gã Quỷ Tu la, cái này, điều này sao có thể, lẽ nào Quỷ Vương kia là Thần sao?
Đột nhiên một thanh âm than nhẹ truyền đến nói:
Số trời hỗn loạn, thấy không rõ a.
Không trung hơi rung động, chỉ thấy hai đạo ánh sáng chậm rãi ngưng tụ, thân ảnh từ trên trời rơi xuống.
Nam tử ngâm khẽ nói:
Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc như trách. Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích.
Nữ tử yếu ớt cười nói:
Đào chi yêu yêu, hữu tào kỳ thực, kỳ diệp trăn trăn, chước chước kỳ hoa.
Hai người đều khí vũ bất phàm, nhẹ nhàng như ngọc, dáng vẻ yên nhiên.
Liễu Phỉ Yên kinh ngạc nói:
Ngọc công tử.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nhẹ nhàng cười nói:
Phỉ Yên muội muội, hồi lâu không gặp, càng thêm quyến rũ động lòng người a.
Đoan Mộc Thương che miệng cười nói:
Ca, đừng vội nói bậy. Phỉ Yên muội muội đi là lộ tuyến nữ hán tử, anh khí bức người.
Liễu Phỉ Yên nói:
Hôm nay thực sự là hoạt động lớn của Hồng Nguyệt Thành a, tới nhiều người phong lưu như vậy. Phong vân tế hội, cường giả nhiều vô số, thậm chí không kém luận võ đại hội.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nói:
Chỉ có hơn chứ không kém, phong hào Vũ Đế liền tới sáu vị, còn Yêu Tộc Đại Năng, Quỷ Tu la, Quỷ Vương.
Sáu vị?
Thân thể Liễu Phỉ Yên chấn động, trong tròng mắt bắn ra tinh quang nói:
Còn có ai?
Đoan Mộc Hữu Ngọc “hắc hắc” cười, liền im lặng, tựa hồ thừa nước đục thả câu.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu cũng đột nhiên co lại, ánh mắt sáng quắc, thoáng cái đe dọa nhìn Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc, Liễu Phỉ Yên, Đằng Quang, Diêu Kim Lương, Huyền Hoa, tổng cộng năm người, sáu vị trong miệng hắn, nếu không có những người khác mà nói, hẳn là mình rồi.
Hừ…
Hắn hừ lạnh thoáng cái nói:
Ngọc công tử, Ninh Khả Vi đâu?
Đoan Mộc Hữu Ngọc than thở:
Đáng tiếc đáng tiếc, ta đã đem hắn chôn.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, cười lạnh nói:
Ngươi đây là miệt thị chỉ số thông minh của mọi người sao?
Đoan Mộc Hữu Ngọc chớp mắt cười nói:
Có sao?
Liễu Phỉ Yên có chút kinh ngạc quan sát Lý Vân Tiêu vài lần, một gã Bát Tinh Vũ Đế lại dám nói chuyện với Đoan Mộc Hữu Ngọc như thế.
Bạch Vũ Kình lại bình tĩnh tự nhiên, hắn biết thân phận của Lý Vân Tiêu, chỉ là vẫn chưa nói toạc ra.
Tử Xú Tịch nói:
Ngọc công tử, thôi diễn thuật của ngươi thiên hạ vô song, xin toán một quẻ, chúng ta có thể ly khai nơi đây hay không?
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Tử Xú Tịch đại nhân, ngươi thực sự là già nên lỗ tai cũng thoái hóa a, vừa rồi ta tới đã nói số trời hỗn loạn, thôi diễn không ra.
Tử Xú Tịch ăn cái bế môn canh, hừ nói:
Thời điểm cần thôi diễn không ra, bình thường chút lông gà vỏ tỏi lại nói cái gì cũng chuẩn, Xem Bói Thuật này muốn có ích lợi gì?
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc phát lạnh nói:
Nếu không ta thôi toán cho đại nhân, ngươi chừng nào thì chết, được không?
Ngươi…
Tử Xú Tịch chán nản, hừ phất ống tay áo một cái, không lên tiếng nữa.
Liễu Phỉ Yên nói:
Đừng đấu khí, lúc này mục đích của mọi người nhất trí, đều muốn ly khai huyễn cảnh. Cũng không biết đám người Đằng Quang đi đâu.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Vừa rồi Quỷ Vương kia đánh một kích, kinh thiên động địa, ảnh hưởng to lớn khó có thể đánh giá, ngay cả Chủ Điện của Thái Hư huyễn điện cũng bị phá hủy. Nơi đây là Ảo thuật biến thành, bị phá hư lập tức có thể phục hồi như cũ. Nhưng bây giờ qua lâu như vậy, một chút dấu hiệu phục hồi cũng không thấy.
Thân thể Lý Vân Tiêu chấn động, lộ ra kinh sắc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói mọi người mới chú ý, phát hiện đích xác không được bình thường.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Vân Tiêu công tử có ý kiến gì không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.