Chương 2530: Thần Ý Tử Kim Trùng. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
13/11/2016
Đồng tử Khâu Mục Kiệt hơi co lại, sau khi kiến thức Thiên Kiếm Lưu của Lý Vân Tiêu, lòng muốn đạt được Cự Lộc lại càng lớn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cự Lộc loa đã bị người Vạn Tinh Cốc vây trong núi, đáng tiếc tư liệu trong đầu Du Tàng không nhiều lắm, mọi chuyện đều do một đệ tử Vạn Tinh Cốc gọi là Túc Bình chủ trì.
– Túc Bình?
Trần Thiến Vũ và Khâu Mục Kiệt đều nhíu mày, hiển nhiên cũng chưa nghe qua người này.
Lý Vân Tiêu nói:
– Các ngươi chưa từng nghe qua cũng bình thường, người này tiến vào Vạn Tinh Cốc mới chỉ mười năm, hơn nữa hiện giờ cũng chỉ có hai mươi tuổi thôi.
– Hai mươi tuổi? !
Hai người đều chấn động, Trần Thiến Vũ nói:
– Tu vi của hắn như thế nào? Dựa vào gì có thể chủ trì đại cục như thế?
Lý Vân Tiêu nói:
– Người này là đệ tử đích truyền của Thiên Tinh Tử chưởng môn Vạn Tinh Cốc, thiên phú kinh người, thực lực mạnh bao nhiêu Du Tàng cũng không biết. Ở trong trí nhớ Du Tàng, hắn rất ghen ghét người này.
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
– Sự quật khởi của bất luận một gã thiên tài nào cũng đều là dưới vô số ánh mắt ghen ghét, xem ra Thiên Tinh tử rất coi trọng tên đệ tử này a.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Xem ra hoàn toàn là bồi dưỡng như người nối nghiệp, ta cũng rất có hứng thú gặp kẻ này một lần đấy. Hai mươi tuổi sao? Thú vị. . .
Khóe miệng của hắn nhếch lên vẻ tươi cười.
Trần Thiến Vũ cau mày nói:
– Chúng ta vẫn nên đi thôi, chuyện kia càng quan trọng hơn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cũng đã đến nơi này rồi, không bằng vào Chiến Hồn Sơn di, dọn bãi người Vạn Tinh Cốc là được thôi mà.
Trên trán Trần Thiến Vũ chảy ra một chút mồ hôi lạnh, nói:
– Dọn bãi. . .
Lý Vân Tiêu bước vào bước đến trước người Tả Thừa, nói:
– Kết giới chi lực vừa rồi ngươi thi triển là sao?
Tả Thừa cuống quít nói:
– Bẩm đại nhân, đó là Tiểu Kim Linh Châu.
– Tiểu Kim Linh Châu?
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, nói:
– Đó là vật gì, ngươi có còn không?
– Có.
Vật ấy tuy rằng trân quý, nhưng Tả Thừa không dám giấu diếm, vươn tay ra, một đạo kim quang linh động lắc lư trong lòng bàn tay, liền ngưng tụ thành một hạt châu kim quang xán lạn.
Lý Vân Tiêu chụp một cái, hạt châu kia lập tức rơi vào lòng bàn tay, một hồi cảm giác đâm tay truyền đến, như vô số cây kim trong tay vậy.
Đồng tử Khâu Mục Kiệt hiện lên dị sắc, nói:
– Kim Linh chi khí? Không đúng, kém hơn rất nhiều.
Không gian Chiến Hạm Ngư cúa hắn chính là dùng Kim Linh chi khí thuần khiết chế tạo thành.
Lý Vân Tiêu cảm thụ một hồi, đột nhiên chụp một cái!
“Phanh! ”
Hạt châu kia lập tức nổ bung, hóa ra vô số lệ mang bắn khắp bốn phương tám hướng ̉, như một đóa hoa quỳnh nợ rộ trong lòng bàn tay, trong khoảnh khắc tách ra ánh sáng chói lọi, cuối cùng lưu quang rơi vãi nơi đầu ngón tay.
Trong lòng Tả Thừa một hồi đau lòng,
Lý Vân Tiêu nói:
– Hạt châu này có được thế nào?
Tả Thừa nói:
– Loại Kim Linh Châu này là đặc sản của Vô Pháp Thiên, thập phần khó được, là một loại côn trùng sau khi chết hình thành, chôn sâu trong lòng đất thời gian dài bất diệt, lúc này mới ngưng tụ thành hạt châu.
Lý Vân Tiêu tay phải trảo lấy, mấy đầu Kim Linh chi trùng liền hiện ra nói:
– Chính là loại côn trùng này sao?
– Đúng, đúng, đúng là trùng này!
Tả Thừa nói:
– Giá trị loại côn trùng này cũng rất cao, cơ hồ ngang với với Thổ Hoàng Châu cực phẩm rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mục Kiệt huynh, ngươi hiểu rõ các loại hung thú, có nhận ra lai lịch trùng này không?
Hắn nhẹ nhàng bắn ra, bắn một đầu côn trùng tới.
Khâu Mục Kiệt thoáng cái nắm trong tay, quan sát một hồi, hai hàng lông mày nhướng lên, sau đó đồng tử co rút lại, bắn ra chút hàn tinh, cả kinh nói:
– Côn trùng này như là. . . Cái này. . . Nhưng mà. . Sao lại nhỏ như vậy chứ? !
Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi:
– Như là cái gì? !
Hắn đã từng tìm Cửu di đánh giá qua vật ấy, Cửu di từng nói giống như hậu duệ Chân Linh nào đó, hiện giờ Khâu Mục Kiệt tựa hồ cũng có phán đoán như vậy.
Mục đích chủ yếu hắn đến Vô Pháp Thiên ngoại trừ trợ giúp Viên Cao Hàn dung hợp song hồn ra, chính là tìm kiếm loại vật này.
Khâu Mục Kiệt đưa mắt nhìn côn trùng kia một hồi, mới chậm rãi nói:
– Ngươi có nghe qua Ngũ Hành linh thú chưa?
Lý Vân Tiêu cả kinh, tựa hồ nhớ tới, thất thanh nói:
– Ngươi nói là Thần Ý Tử Kim Trùng trong Ngũ Hành linh thú sao?
Khâu Mục Kiệt nói:
– Đúng là vật kia, vô luận là hình thái hay là loại đặc thù thôn thổ Kim Linh chi khí kia đều phi thường giống nhau, chỉ là hình thể này. . . , Ngũ Hành linh thú đều là vật khổng lồ, hơn nữa chỉ có một đầu duy nhất.
Lý Vân Tiêu nói:
– Có thể là hậu duệ vật kia không?
Khâu Mục Kiệt cau mày nói:
– Ngũ Hành linh thú tuy rằng cũng là một loại Chân Linh, nhưng năm đầu này chính là tụ tập Thiên Địa Ngũ Hành tinh hoa mà sinh, cũng không phải là Chân Linh trên ý nghĩa bình thường, chưa từng nghe qua có thể sinh sôi nảy nở hậu đại bao giờ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thiên Địa to lớn, không thiếu cái lạ. Chân Long cũng vậy mà? Là tồn tại do tinh túy thiên địa mà sinh, không phải cũng có thể sinh sôi nảy nở hậu đại sao? Nếu không phải là hậu đại Thần Ý Tử Kim Trùng thì ngươi cảm thấy trùng này là sao?
Khâu Mục Kiệt nói:
– Ta càng có khuynh hướng những côn trùng này là tự sinh ra đời. Dù sao giữa thiên địa có thể sinh ra Thần Ý Tử Kim Trùng, như vậy sinh ra loại côn trùng này cũng không phải là không thể. Hơn nữa hôm nay đã cách quá xa thời cổ đại, các loại năng lượng và tinh hoa đều không còn nhiều nữa, đản sinh ra loại Thần Ý Tử Kim Trùng phiên bản nhỏ yếu này cũng chẳng có gì lạ.
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, nói:
– Cách nói của ngươi cũng rất có đạo lý, nếu đã đến Vô Pháp Thiên, ngoại trừ tử hôi chi khí chết tiệt này ra, biết rõ lai lịch Kim Linh trùng cũng là một trong các mục đích chuyến đi này của ta.
Khâu Mục Kiệt nhìn chằm chằm vào Tả Thừa, nói:
– Loại này côn trùng này hoặc là kim cầu kia có còn nữa không?
Tả Thừa mở hai tay ra, nói:
– Không còn nữa rồi.
– Ân? !
Ánh mắt Khâu Mục Kiệt phát lạnh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tả Thừa bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, khổ sở nói:
– Đại nhân, thật sự không có! Kim Linh Châu ta tổng cộng chỉ có hai quả, hơn nữa là trân tàng qua nhiều năm, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ căn bản không nỡ dùng.
Khâu Mục Kiệt nói:
– Vật kia mua ở đâu?
Tả Thừa cười khổ nói:
– Giá vật kia cơ hồ tương đương với Thổ Hoàng Châu cực phẩm rồi, ta nào mua nổi. Là mấy lần đi vào Vô Pháp Thiên nhặt được thôi. Về phần côn trùng kia, tuy rằng cũng có người thu mua, nhưng giá trị không bằng Kim Linh Châu, nhưng cũng rất khó gặp.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mục Kiệt huynh không cần phải gấp gáp, nếu chúng ta đã tới đây, tự nhiên phải tìm hiểu vật ấy rõ ràng.
Trong mắt Khâu Mục Kiệt bắn ra tinh mang, gật đầu nói:
– Nếu thật sự có quan hệ với Thần Ý Tử Kim Trùng, vậy thì chuyến đi Vô Pháp Thiên này đáng giá!
Lý Vân Tiêu nói:
– Cự Lộc loa đã bị người Vạn Tinh Cốc vây trong núi, đáng tiếc tư liệu trong đầu Du Tàng không nhiều lắm, mọi chuyện đều do một đệ tử Vạn Tinh Cốc gọi là Túc Bình chủ trì.
– Túc Bình?
Trần Thiến Vũ và Khâu Mục Kiệt đều nhíu mày, hiển nhiên cũng chưa nghe qua người này.
Lý Vân Tiêu nói:
– Các ngươi chưa từng nghe qua cũng bình thường, người này tiến vào Vạn Tinh Cốc mới chỉ mười năm, hơn nữa hiện giờ cũng chỉ có hai mươi tuổi thôi.
– Hai mươi tuổi? !
Hai người đều chấn động, Trần Thiến Vũ nói:
– Tu vi của hắn như thế nào? Dựa vào gì có thể chủ trì đại cục như thế?
Lý Vân Tiêu nói:
– Người này là đệ tử đích truyền của Thiên Tinh Tử chưởng môn Vạn Tinh Cốc, thiên phú kinh người, thực lực mạnh bao nhiêu Du Tàng cũng không biết. Ở trong trí nhớ Du Tàng, hắn rất ghen ghét người này.
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
– Sự quật khởi của bất luận một gã thiên tài nào cũng đều là dưới vô số ánh mắt ghen ghét, xem ra Thiên Tinh tử rất coi trọng tên đệ tử này a.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Xem ra hoàn toàn là bồi dưỡng như người nối nghiệp, ta cũng rất có hứng thú gặp kẻ này một lần đấy. Hai mươi tuổi sao? Thú vị. . .
Khóe miệng của hắn nhếch lên vẻ tươi cười.
Trần Thiến Vũ cau mày nói:
– Chúng ta vẫn nên đi thôi, chuyện kia càng quan trọng hơn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cũng đã đến nơi này rồi, không bằng vào Chiến Hồn Sơn di, dọn bãi người Vạn Tinh Cốc là được thôi mà.
Trên trán Trần Thiến Vũ chảy ra một chút mồ hôi lạnh, nói:
– Dọn bãi. . .
Lý Vân Tiêu bước vào bước đến trước người Tả Thừa, nói:
– Kết giới chi lực vừa rồi ngươi thi triển là sao?
Tả Thừa cuống quít nói:
– Bẩm đại nhân, đó là Tiểu Kim Linh Châu.
– Tiểu Kim Linh Châu?
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, nói:
– Đó là vật gì, ngươi có còn không?
– Có.
Vật ấy tuy rằng trân quý, nhưng Tả Thừa không dám giấu diếm, vươn tay ra, một đạo kim quang linh động lắc lư trong lòng bàn tay, liền ngưng tụ thành một hạt châu kim quang xán lạn.
Lý Vân Tiêu chụp một cái, hạt châu kia lập tức rơi vào lòng bàn tay, một hồi cảm giác đâm tay truyền đến, như vô số cây kim trong tay vậy.
Đồng tử Khâu Mục Kiệt hiện lên dị sắc, nói:
– Kim Linh chi khí? Không đúng, kém hơn rất nhiều.
Không gian Chiến Hạm Ngư cúa hắn chính là dùng Kim Linh chi khí thuần khiết chế tạo thành.
Lý Vân Tiêu cảm thụ một hồi, đột nhiên chụp một cái!
“Phanh! ”
Hạt châu kia lập tức nổ bung, hóa ra vô số lệ mang bắn khắp bốn phương tám hướng ̉, như một đóa hoa quỳnh nợ rộ trong lòng bàn tay, trong khoảnh khắc tách ra ánh sáng chói lọi, cuối cùng lưu quang rơi vãi nơi đầu ngón tay.
Trong lòng Tả Thừa một hồi đau lòng,
Lý Vân Tiêu nói:
– Hạt châu này có được thế nào?
Tả Thừa nói:
– Loại Kim Linh Châu này là đặc sản của Vô Pháp Thiên, thập phần khó được, là một loại côn trùng sau khi chết hình thành, chôn sâu trong lòng đất thời gian dài bất diệt, lúc này mới ngưng tụ thành hạt châu.
Lý Vân Tiêu tay phải trảo lấy, mấy đầu Kim Linh chi trùng liền hiện ra nói:
– Chính là loại côn trùng này sao?
– Đúng, đúng, đúng là trùng này!
Tả Thừa nói:
– Giá trị loại côn trùng này cũng rất cao, cơ hồ ngang với với Thổ Hoàng Châu cực phẩm rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mục Kiệt huynh, ngươi hiểu rõ các loại hung thú, có nhận ra lai lịch trùng này không?
Hắn nhẹ nhàng bắn ra, bắn một đầu côn trùng tới.
Khâu Mục Kiệt thoáng cái nắm trong tay, quan sát một hồi, hai hàng lông mày nhướng lên, sau đó đồng tử co rút lại, bắn ra chút hàn tinh, cả kinh nói:
– Côn trùng này như là. . . Cái này. . . Nhưng mà. . Sao lại nhỏ như vậy chứ? !
Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi:
– Như là cái gì? !
Hắn đã từng tìm Cửu di đánh giá qua vật ấy, Cửu di từng nói giống như hậu duệ Chân Linh nào đó, hiện giờ Khâu Mục Kiệt tựa hồ cũng có phán đoán như vậy.
Mục đích chủ yếu hắn đến Vô Pháp Thiên ngoại trừ trợ giúp Viên Cao Hàn dung hợp song hồn ra, chính là tìm kiếm loại vật này.
Khâu Mục Kiệt đưa mắt nhìn côn trùng kia một hồi, mới chậm rãi nói:
– Ngươi có nghe qua Ngũ Hành linh thú chưa?
Lý Vân Tiêu cả kinh, tựa hồ nhớ tới, thất thanh nói:
– Ngươi nói là Thần Ý Tử Kim Trùng trong Ngũ Hành linh thú sao?
Khâu Mục Kiệt nói:
– Đúng là vật kia, vô luận là hình thái hay là loại đặc thù thôn thổ Kim Linh chi khí kia đều phi thường giống nhau, chỉ là hình thể này. . . , Ngũ Hành linh thú đều là vật khổng lồ, hơn nữa chỉ có một đầu duy nhất.
Lý Vân Tiêu nói:
– Có thể là hậu duệ vật kia không?
Khâu Mục Kiệt cau mày nói:
– Ngũ Hành linh thú tuy rằng cũng là một loại Chân Linh, nhưng năm đầu này chính là tụ tập Thiên Địa Ngũ Hành tinh hoa mà sinh, cũng không phải là Chân Linh trên ý nghĩa bình thường, chưa từng nghe qua có thể sinh sôi nảy nở hậu đại bao giờ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thiên Địa to lớn, không thiếu cái lạ. Chân Long cũng vậy mà? Là tồn tại do tinh túy thiên địa mà sinh, không phải cũng có thể sinh sôi nảy nở hậu đại sao? Nếu không phải là hậu đại Thần Ý Tử Kim Trùng thì ngươi cảm thấy trùng này là sao?
Khâu Mục Kiệt nói:
– Ta càng có khuynh hướng những côn trùng này là tự sinh ra đời. Dù sao giữa thiên địa có thể sinh ra Thần Ý Tử Kim Trùng, như vậy sinh ra loại côn trùng này cũng không phải là không thể. Hơn nữa hôm nay đã cách quá xa thời cổ đại, các loại năng lượng và tinh hoa đều không còn nhiều nữa, đản sinh ra loại Thần Ý Tử Kim Trùng phiên bản nhỏ yếu này cũng chẳng có gì lạ.
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, nói:
– Cách nói của ngươi cũng rất có đạo lý, nếu đã đến Vô Pháp Thiên, ngoại trừ tử hôi chi khí chết tiệt này ra, biết rõ lai lịch Kim Linh trùng cũng là một trong các mục đích chuyến đi này của ta.
Khâu Mục Kiệt nhìn chằm chằm vào Tả Thừa, nói:
– Loại này côn trùng này hoặc là kim cầu kia có còn nữa không?
Tả Thừa mở hai tay ra, nói:
– Không còn nữa rồi.
– Ân? !
Ánh mắt Khâu Mục Kiệt phát lạnh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tả Thừa bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, khổ sở nói:
– Đại nhân, thật sự không có! Kim Linh Châu ta tổng cộng chỉ có hai quả, hơn nữa là trân tàng qua nhiều năm, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ căn bản không nỡ dùng.
Khâu Mục Kiệt nói:
– Vật kia mua ở đâu?
Tả Thừa cười khổ nói:
– Giá vật kia cơ hồ tương đương với Thổ Hoàng Châu cực phẩm rồi, ta nào mua nổi. Là mấy lần đi vào Vô Pháp Thiên nhặt được thôi. Về phần côn trùng kia, tuy rằng cũng có người thu mua, nhưng giá trị không bằng Kim Linh Châu, nhưng cũng rất khó gặp.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mục Kiệt huynh không cần phải gấp gáp, nếu chúng ta đã tới đây, tự nhiên phải tìm hiểu vật ấy rõ ràng.
Trong mắt Khâu Mục Kiệt bắn ra tinh mang, gật đầu nói:
– Nếu thật sự có quan hệ với Thần Ý Tử Kim Trùng, vậy thì chuyến đi Vô Pháp Thiên này đáng giá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.