Chương 812: Thành Nam Hỏa. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 810: Thành Nam Hỏa. (1)
Nguyên Thu Sương cảm nhận được giọng nói lạnh như băng của Trương Lăng Hoa, không tự giác run rẩy, run rẩy nói:
- Vâng, đúng là như thế!
Loại chuyện này nàng không biết giải thích như thế nào, mình cũng khó có thể lý giải.
Sắc mặt Trương Lăng Hoa âm trầm, hỏi:
- Người nọ có binh khí mạnh mẽ trong tay sao?
- Không, không có, người nọ tay không tấc sắt, chi dùng hai ngón tay kẹp kiếm của ta, sau đó dẫn dắt đâm bị thương Ân Niên sư đệ...
Nguyên Thu Sương vừa nói, nàng cảm giác hàn khí tỏa ra, cơ hồ muốn đông cứng nàng lại.
- Võ Tông tứ tinh đỉnh phong, hai ngón tay đã làm bị thương ba người, ta không nghe lầm chứ?
Trên mặt Trương Lăng Hoa phát lạnh, cơ hồ không thấy rõ gương mặt, trong giọng nói mang theo uy áp làm người ta run sợ.
Hà Ngạn Dong vốn đang nổi giận, hiện tại ngược lại dần dần tỉnh táo, ngưng trọng nói:
- Chưởng môn, người nọ có phải áp chế tu vị hay không, cho nên Thu Sương cùng Ân Niên cũng nhìn không ra?
Hàn khí Trương Lăng Hoa thoáng cái tiêu tán, nói:
- Có thể dùng hai ngón tay đánh bại ba người, ít nhất cũng phải là Võ Tông bát tinh mới được. Mặc kệ đối phương là người nào, lập tức thăm dò cho ta, tìm cho ra là kẻ nào làm!
- Vâng!
Hà Ngạn Dong lĩnh mệnh, điểm tên cao thủ tại đây, lập tức dọc theo hướng Lý Vân Tiêu bỏ chạy đuổi theo.
Trương Lăng Hoa nhìn qua Nguyên Thu Sương quỳ trên đất, nói:
- Đứng lên đi, chuyện này cũng không trách các ngươi. Về phần Ân Niên...
Hắn liếc mắt nhìn qua Ân Niên giống như bùn nhão ngồi tại đó, cau mày nói:
- Tìm Khâu trưởng lão xem có thể chữa tốt hay không, tận lực chữa trị cho hắn, bếu không Ân lão đầu tìm tới thì phiền toái.
Hắn cũng kiêng kị trưởng bối của Ân Niên.
Sau đó mọi người vây quanh hố đất kiểm tra một phen, không có phát hiện bất luận tình huống gì, hậm hực mà về.
Lý Vân Tiêu mang theo Mai Đông Nhi phi hành xuyên qua núi rừng, rất nhanh đã nhìn thấy một tòa thành trì, lập tức bay vào.
Bởi vì đêm hôm khuya khoắt, toàn thành đều đen kịt không người, tùy tiện tìm một khách sạn, tìm gian phòng không có khách, liền mang Mai Đông Nhi đặt lên giường.
Trong lòng Mai Đông Nhi khẩn trương, vô cùng thẹn thùng, thầm nghĩ người này gì sao gấp như thế? Nghĩ đến vận mệnh bi thảm của bản thân, nước mắt chảy dài.
Bỏ đi bỏ đi, mặc dù bị người xa lạ khi dễ, cũng tốt hơn bị Ân Niên khi dễ. Nội tâm của nàng tràn đầy tuyệt vọng, ngơ ngác nằm ở trên giường, trong đầu trống rỗng, đang chờ vận mệnh tàn nhẫn tiến tới.
Thời gian trôi qua từng phút, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, từng đợt nguyên khí chấn động truyền tới, thập phần yếu ớt, dường như người nọ cũng có tổn thương trên người.
Lúc này bảo ngọc gia truyền của nàng tỏa hào quang, không ngừng cởi bỏ Tán Công Phấn trong người, trong đan điền dần dần có nguyên khí ngưng tụ ra.
Tuy Thiên Quyền nội đan có thêm vào Tán Công Phấn, nhưng bản thân nó là đan dược ngũ giai đỉnh phong hàng thật giá thật, nếu không cũng sẽ không khiến Mai Đông Nhi động tâm như vậy.
Dược lực của đan dược hiện tại phát huy ra, nguyên khí trong kinh mạch như tơ tằm lúc trước, sau đó chậm rãi càng tụ càng lớn, tới sau cùng lại biến thành một dòng sông, sau khi vận chuyển mấy trăm lần thì đột phá gông xiêng ngũ tinh đỉnh phong, bước vào Võ Tông lục tinh.
- Lục tinh...
Mai Đông Nhi mở hai mắt ra, không thể tin nhìn qua thân thể của mình, cảm nhận được lực lượng bành trướng.
Chuyện tối hôm qua chẳng khác gì ác mộng cả, hôm nay nàng đã vọt tới cảnh giới mình ước mơ tha thiết, hơn nữa thân thể cũng hoàn hảo không tổn thương gì.
Lúc này trời dần dần tảng sáng, gà gáy sáng sớm vang lên, một tia nắng sớm tiến vào phòng, trong một góc gian phòng, Lý Vân Tiêu còn đang nhắm mắt ngồi xuống, thần thái vô cùng an tường.
Trong lòng Mai Đông Nhi sinh ra cảm kích, cẩn thận ngồi trên giường không phát ra âm thanh gì cả, sợ kinh động ân nhân.
- Hắn còn trẻ như vậy, hơn nữa nhìn nguyên lực chấn động hình như là Võ Tông tứ tinh, vì sao có thể đánh bại Nguyên sư tỷ và Ân sư đệ?
Trong nội tâm Mai Đông Nhi sinh ra nghi hoặc thật lớn, tối hôm qua nàng nằm rạp trên mặt đất, ngay cả khí lực ngẩng đầu lên cũng không có.
Ánh mắt Mai Đông Nhi nhìn lên người Lý Vân Tiêu, cứ như vậy kinh ngạc nhìn qua, hơi ngẩn người.
Gương mặt an tường của Lý Vân Tiêu đột nhiên vui vẻ, mở to mắt, thuận mắt nhìn sang, cười nói:
- Ngươi nhìn chằm chằm vào ta như thế, không sợ ta thẹn thùng sao?
- Ngươi. . . Ngươi sớm tỉnh. . .
Hai má Mai Đông Nhi ửng đỏ, vội vàng cúi đầu xuống. Lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc một cái áo lụa mỏng, áo lót đỏ tươi bên trong hiện ra, phía trên còn thêu hình đồng tử thả diều, hai cánh tay như ngó sen hiện ra, nàng vội vàng nhảy lên giường, dùng chăn che chắn.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy nàng bối rối, cảm thấy thập phần thú vị, khẽ cười nói:
- Không cần sợ, ta hỏi mấy vấn đề liền rời khỏi. Dược lực Tán Công Phấn trên người của ngươi cũng xua tan rồi.
Mai Đông Nhi vội la lên:
- Ngươi, làm sao biết ta trúng Tán Công Phấn, ngươi xem qua thân thể của ta sao?
Lý Vân Tiêu túng quẫn, ngượng ngùng nói:
- Ta là thuật luyện sư, liếc mắt nhìn là hiểu ngay.
Nhìn qua ánh mắt không tin của Mai Đông Nhi, đổi chủ đề nói:
- Đúng rồi, nơi này là chỗ nào? Cách thành Tống Nguyệt Dương có xa lắm không?
- Thành Tống Nguyệt Dương?
Mai Đông Nhi nói một câu, lộ ra vẻ nghi hoặc làm cho Lý Vân Tiêu cảm thấy có phiền toái.
Quả nhiên, nàng rất nhanh nói:
- Ngươi nói là tổng bộ thương minh -- thành Tống Nguyệt Dương? Đây không phải là tại bắc vực sao?
Lý Vân Tiêu:
- Vậy nơi này là...
Mai Đông Nhi nói:
- Nghiêm khắc mà nói, vị trí nơi này cũng thuộc bắc vực, nhưng thế lực phân chia lại nằm ở đông vực, là giao giới hai vực.
Nàng liếc mắt nhìn bố trí trong phòng, lại nói:
- Tại đây nhất định là thành Nam Hỏa gần Bắc Đấu Tông a, ta là đệ tử Bắc Đấu Tông.
- Thành Nam Hỏa, Bắc Đấu Tông, hình như có chút ấn tượng, không nhớ quá rõ ràng. Ở đây có truyền tống trận cỡ lớn hay không?
Trên mặt Mai Đông Nhi ngạc nhiên không ít, lộ ra bộ dáng không tin, nói:
- Ngươi chưa từng nghe qua Bắc Đấu Tông? Điều này sao có thể!
Nàng suy tư, nói:
- Tại trong tông môn có một truyền tống trận cỡ lớn, có thể mang ngươi đi xa vạn dặm.
- Xa vạn dặm...
Lý Vân Tiêu cau mày, trầm tư tính toán ra, nói:
- Nếu như nơi này là giao giới giữa đông vực cùng bắc vực, cách thành Tống Nguyệt Dương đâu chỉ vạn dặm, phải có truyền tống đại trận vượt qua vực mới được, ở đây có khong?
- Truyền tống đại trận vượt qua vực trong truyền thuyết?
Mai Đông Nhi ăn cả kinh, lắc đầu nói:
- Truyền tống trận cỡ lớn thì trừ Bắc Đấu Tông ra, còn có một Lôi Phong thương hội thiết lập tại thành Nam Hỏa, nhưng cũng chỉ truyền tống vạn dặm, làm sao so với truyền tống đại trận vượt qua vực, chỉ sợ chỉ có thành Vũ Phong cùng Thính Triều Các mới có.
- Thính Triều Các.
Lý Vân Tiêu cả kinh, ban đầu ở Tu Di Sơn, nghe Từ Thanh tới từ Thính Triều Các, môn phái này rất nổi danh tại đông vực, nhưng mà thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ rất khó mượn truyền tống đại trận.
Nguyên Thu Sương cảm nhận được giọng nói lạnh như băng của Trương Lăng Hoa, không tự giác run rẩy, run rẩy nói:
- Vâng, đúng là như thế!
Loại chuyện này nàng không biết giải thích như thế nào, mình cũng khó có thể lý giải.
Sắc mặt Trương Lăng Hoa âm trầm, hỏi:
- Người nọ có binh khí mạnh mẽ trong tay sao?
- Không, không có, người nọ tay không tấc sắt, chi dùng hai ngón tay kẹp kiếm của ta, sau đó dẫn dắt đâm bị thương Ân Niên sư đệ...
Nguyên Thu Sương vừa nói, nàng cảm giác hàn khí tỏa ra, cơ hồ muốn đông cứng nàng lại.
- Võ Tông tứ tinh đỉnh phong, hai ngón tay đã làm bị thương ba người, ta không nghe lầm chứ?
Trên mặt Trương Lăng Hoa phát lạnh, cơ hồ không thấy rõ gương mặt, trong giọng nói mang theo uy áp làm người ta run sợ.
Hà Ngạn Dong vốn đang nổi giận, hiện tại ngược lại dần dần tỉnh táo, ngưng trọng nói:
- Chưởng môn, người nọ có phải áp chế tu vị hay không, cho nên Thu Sương cùng Ân Niên cũng nhìn không ra?
Hàn khí Trương Lăng Hoa thoáng cái tiêu tán, nói:
- Có thể dùng hai ngón tay đánh bại ba người, ít nhất cũng phải là Võ Tông bát tinh mới được. Mặc kệ đối phương là người nào, lập tức thăm dò cho ta, tìm cho ra là kẻ nào làm!
- Vâng!
Hà Ngạn Dong lĩnh mệnh, điểm tên cao thủ tại đây, lập tức dọc theo hướng Lý Vân Tiêu bỏ chạy đuổi theo.
Trương Lăng Hoa nhìn qua Nguyên Thu Sương quỳ trên đất, nói:
- Đứng lên đi, chuyện này cũng không trách các ngươi. Về phần Ân Niên...
Hắn liếc mắt nhìn qua Ân Niên giống như bùn nhão ngồi tại đó, cau mày nói:
- Tìm Khâu trưởng lão xem có thể chữa tốt hay không, tận lực chữa trị cho hắn, bếu không Ân lão đầu tìm tới thì phiền toái.
Hắn cũng kiêng kị trưởng bối của Ân Niên.
Sau đó mọi người vây quanh hố đất kiểm tra một phen, không có phát hiện bất luận tình huống gì, hậm hực mà về.
Lý Vân Tiêu mang theo Mai Đông Nhi phi hành xuyên qua núi rừng, rất nhanh đã nhìn thấy một tòa thành trì, lập tức bay vào.
Bởi vì đêm hôm khuya khoắt, toàn thành đều đen kịt không người, tùy tiện tìm một khách sạn, tìm gian phòng không có khách, liền mang Mai Đông Nhi đặt lên giường.
Trong lòng Mai Đông Nhi khẩn trương, vô cùng thẹn thùng, thầm nghĩ người này gì sao gấp như thế? Nghĩ đến vận mệnh bi thảm của bản thân, nước mắt chảy dài.
Bỏ đi bỏ đi, mặc dù bị người xa lạ khi dễ, cũng tốt hơn bị Ân Niên khi dễ. Nội tâm của nàng tràn đầy tuyệt vọng, ngơ ngác nằm ở trên giường, trong đầu trống rỗng, đang chờ vận mệnh tàn nhẫn tiến tới.
Thời gian trôi qua từng phút, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, từng đợt nguyên khí chấn động truyền tới, thập phần yếu ớt, dường như người nọ cũng có tổn thương trên người.
Lúc này bảo ngọc gia truyền của nàng tỏa hào quang, không ngừng cởi bỏ Tán Công Phấn trong người, trong đan điền dần dần có nguyên khí ngưng tụ ra.
Tuy Thiên Quyền nội đan có thêm vào Tán Công Phấn, nhưng bản thân nó là đan dược ngũ giai đỉnh phong hàng thật giá thật, nếu không cũng sẽ không khiến Mai Đông Nhi động tâm như vậy.
Dược lực của đan dược hiện tại phát huy ra, nguyên khí trong kinh mạch như tơ tằm lúc trước, sau đó chậm rãi càng tụ càng lớn, tới sau cùng lại biến thành một dòng sông, sau khi vận chuyển mấy trăm lần thì đột phá gông xiêng ngũ tinh đỉnh phong, bước vào Võ Tông lục tinh.
- Lục tinh...
Mai Đông Nhi mở hai mắt ra, không thể tin nhìn qua thân thể của mình, cảm nhận được lực lượng bành trướng.
Chuyện tối hôm qua chẳng khác gì ác mộng cả, hôm nay nàng đã vọt tới cảnh giới mình ước mơ tha thiết, hơn nữa thân thể cũng hoàn hảo không tổn thương gì.
Lúc này trời dần dần tảng sáng, gà gáy sáng sớm vang lên, một tia nắng sớm tiến vào phòng, trong một góc gian phòng, Lý Vân Tiêu còn đang nhắm mắt ngồi xuống, thần thái vô cùng an tường.
Trong lòng Mai Đông Nhi sinh ra cảm kích, cẩn thận ngồi trên giường không phát ra âm thanh gì cả, sợ kinh động ân nhân.
- Hắn còn trẻ như vậy, hơn nữa nhìn nguyên lực chấn động hình như là Võ Tông tứ tinh, vì sao có thể đánh bại Nguyên sư tỷ và Ân sư đệ?
Trong nội tâm Mai Đông Nhi sinh ra nghi hoặc thật lớn, tối hôm qua nàng nằm rạp trên mặt đất, ngay cả khí lực ngẩng đầu lên cũng không có.
Ánh mắt Mai Đông Nhi nhìn lên người Lý Vân Tiêu, cứ như vậy kinh ngạc nhìn qua, hơi ngẩn người.
Gương mặt an tường của Lý Vân Tiêu đột nhiên vui vẻ, mở to mắt, thuận mắt nhìn sang, cười nói:
- Ngươi nhìn chằm chằm vào ta như thế, không sợ ta thẹn thùng sao?
- Ngươi. . . Ngươi sớm tỉnh. . .
Hai má Mai Đông Nhi ửng đỏ, vội vàng cúi đầu xuống. Lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc một cái áo lụa mỏng, áo lót đỏ tươi bên trong hiện ra, phía trên còn thêu hình đồng tử thả diều, hai cánh tay như ngó sen hiện ra, nàng vội vàng nhảy lên giường, dùng chăn che chắn.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy nàng bối rối, cảm thấy thập phần thú vị, khẽ cười nói:
- Không cần sợ, ta hỏi mấy vấn đề liền rời khỏi. Dược lực Tán Công Phấn trên người của ngươi cũng xua tan rồi.
Mai Đông Nhi vội la lên:
- Ngươi, làm sao biết ta trúng Tán Công Phấn, ngươi xem qua thân thể của ta sao?
Lý Vân Tiêu túng quẫn, ngượng ngùng nói:
- Ta là thuật luyện sư, liếc mắt nhìn là hiểu ngay.
Nhìn qua ánh mắt không tin của Mai Đông Nhi, đổi chủ đề nói:
- Đúng rồi, nơi này là chỗ nào? Cách thành Tống Nguyệt Dương có xa lắm không?
- Thành Tống Nguyệt Dương?
Mai Đông Nhi nói một câu, lộ ra vẻ nghi hoặc làm cho Lý Vân Tiêu cảm thấy có phiền toái.
Quả nhiên, nàng rất nhanh nói:
- Ngươi nói là tổng bộ thương minh -- thành Tống Nguyệt Dương? Đây không phải là tại bắc vực sao?
Lý Vân Tiêu:
- Vậy nơi này là...
Mai Đông Nhi nói:
- Nghiêm khắc mà nói, vị trí nơi này cũng thuộc bắc vực, nhưng thế lực phân chia lại nằm ở đông vực, là giao giới hai vực.
Nàng liếc mắt nhìn bố trí trong phòng, lại nói:
- Tại đây nhất định là thành Nam Hỏa gần Bắc Đấu Tông a, ta là đệ tử Bắc Đấu Tông.
- Thành Nam Hỏa, Bắc Đấu Tông, hình như có chút ấn tượng, không nhớ quá rõ ràng. Ở đây có truyền tống trận cỡ lớn hay không?
Trên mặt Mai Đông Nhi ngạc nhiên không ít, lộ ra bộ dáng không tin, nói:
- Ngươi chưa từng nghe qua Bắc Đấu Tông? Điều này sao có thể!
Nàng suy tư, nói:
- Tại trong tông môn có một truyền tống trận cỡ lớn, có thể mang ngươi đi xa vạn dặm.
- Xa vạn dặm...
Lý Vân Tiêu cau mày, trầm tư tính toán ra, nói:
- Nếu như nơi này là giao giới giữa đông vực cùng bắc vực, cách thành Tống Nguyệt Dương đâu chỉ vạn dặm, phải có truyền tống đại trận vượt qua vực mới được, ở đây có khong?
- Truyền tống đại trận vượt qua vực trong truyền thuyết?
Mai Đông Nhi ăn cả kinh, lắc đầu nói:
- Truyền tống trận cỡ lớn thì trừ Bắc Đấu Tông ra, còn có một Lôi Phong thương hội thiết lập tại thành Nam Hỏa, nhưng cũng chỉ truyền tống vạn dặm, làm sao so với truyền tống đại trận vượt qua vực, chỉ sợ chỉ có thành Vũ Phong cùng Thính Triều Các mới có.
- Thính Triều Các.
Lý Vân Tiêu cả kinh, ban đầu ở Tu Di Sơn, nghe Từ Thanh tới từ Thính Triều Các, môn phái này rất nổi danh tại đông vực, nhưng mà thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ rất khó mượn truyền tống đại trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.