Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3316: Thánh nhân bất nhân

Thái Nhất Sinh Thủy

14/01/2017

Con ngươi Vi Vô Nhai co rút lạnh lùng hỏi:

- Phá quân đại nhân muốn xé rách da mặt sao? Ta rất tò mò trong Giới Thần Bi của đại nhân mang bao nhiêu người màg tự tin có thể bắt được Càn Tam Sơn? Hay đã chuyển nguyên Thiên Vũ Minh đến?

Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:

- Gia ta đây chỉ có vài người. Nếu không lấy được Càn Tam Sơn thì giết bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.

Bùm!

Kiếm trong tay Lý Vân Tiêu hừng hực lửa, sát khí bay vọt lên.

Vi Vô Nhai tức giận quát lớn, hai tay chém xuống dưới:

- Cuồng vọng! Giết! Giết hắn!

Các binh khí giết chóc xung quanh sớm rục rịch đều gầm rống, vẻ mặt dữ tợn tàn nhẫn xông lên.

- Kiếm giết!

Kiếm thế của Lý Vân Tiêu ngưng tụ, Băng Sát Tâm Diễm cùng kiếm khí nổ tung bắn tứ tán. Kiếm chi giới lực mở ra, phạm vi mấy trăm trượng sáng rực kiếm quang, nghiền nát tất cả.

Xoẹt!

Xoẹt!

Máu phun tung tóe tuôn như suối, mấy binh khí giết chóc trước mắt bị chém trúng chỗ hiểm, đầu mình hai nơi.

Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng cầm kiếm đi hướng đám binh khí giết chóc, mỗi lần kiếm quang giơ lên là có một tiếng hét thảm, một binh khí giết chóc gục xuống, chớp mắt hắn đã giết mấy chục người.

Mí mắt Vi Vô Nhai co giật rút gân, lòng nhỏ máu. Tuy có nhiều binh khí giết chóc nhưng tất cả là tâm huyết của Vi Vô Nhai, rất khó đào tạo.

Vi Vô Nhai rống to:

- Chết tiệt!

Vi Vô Nhai xông lên.

Lý Vân Tiêu cảm giác lực lượng cường đại ngưng tụ trên bầu trời, năm ngón tay Vi Vô Nhai co lại, muôn vàn lệ khí tụ tập biến thành chiến đao to lớn.

Vi Vô Nhai tức giận quát:

- Tài Quyết Chi Nhẫn!

Vi Vô Nhai thuấn di đến trên đầu Lý Vân Tiêu, tay cầm Tài Quyết chém xuống.

Kiếm giới đột nhiên vỡ ra, những binh khí giết chóc bị khí tràng cuồng bạo đánh văng, lực lượng trên người Lý Vân Tiêu thoáng chốc bị ức chế, ánh sáng co rút dữ dội.

- Kiếm Trảm Tinh Thần!



Lý Vân Tiêu thuận thế áp súc lực lượng đến cực độ rót vào trong kiếm. Trên Kiếm Thương Trảm Hồng vang âm rung, lửa cường đại nở ra hoa sen, vạn kiếm hoa từ bên trong bắn lên cao.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai lực lượng va chạm ngang ngửa nhau, hóa thành uy áp khủng bố đè nát bầu trời. Càn Tam Sơn nứt nở, tuyết đầy trời trời sụp đất nứt!

Vi Vô Nhai nổi khùng:

- Đáng chết!

Vi Vô Nhai không thể giữ Hư Cực cảnh quá lâu, sau khi thi triển Tài Quyết Chi Nhẫn thì khó kéo dài roét về Chưởng Thiên cảnh. Vi Vô Nhai vội triệu tập binh khí giết chóc từ bốn phương tám hướng xông hướng Lý Vân Tiêu. Vi Vô Nhai liên tục thụt lùi ra xa trị thương, quan sát.

Những binh khí giết chóc không có cảm giác đau hay tri giác, chỉ có hưng phấn và giết chóc, tuy rằng là thiêu thân lao đầu vào lửa vẫn chen chúc nhau xông lên.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, mới rồi cứng rắn đỡ một đòn Tài Quyết làm lực lượng tiêu hao nhiều. Giờ bị mấy thứ này vây công khiên Lý Vân Tiêu rơi vào hiểm cảnh.

Luồng gió ngưng tụ trên tay trái Lý Vân Tiêu bỗng nhiên biến thành gió lốc, bên trong có bóng dáng cá sấu. Cá sấu thổi một hơi, gió lốc hóa thành ngàn vạn phong nhẫn chém về phía bốn phương tám hướng!

Trong Giới Thần Bi bay ra Xán và Trác, hai người vừa xuất hiện liền sử dụng tài năng, đồ sát thoải mái.

Vi Vô Nhai nhìn mà run sợ, càng nhiều là đau lòng. Binh khí giết chóc như lsua bị gắ từng bó gục xuống.

Chợt có tiếng rống to vang lên, cả bầu trời rung rinh:

- Dừng tay!

Một luồng huyễn quang từ dưới sơn mạch phóng lên cao biến thành cái bóng màu xanh, bàn tay vươn ra nghênh không đánh về phía Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu phát hiện nguy hiểm tùy tay lật chưởng Phong Vân Do Ngã, đánh!

Ầm!

Hai lực lượng va chạm, Lý Vân Tiêu cảm giác cánh tay tê dại, thụt lùi mấy bước.

Người tới chính là Vi Thanh, đã bước vào Chưởng Thiên cảnh, mặt lạnh băng. Vi Thanh không nói không rằng đánh mấy chiêu ập hướng Lý Vân Tiêu.

Trong phút chốc hai người đánh túi bụi trên bầu trời như bươm bướm bay múa.

Lý Vân Tiêu vừa đánh vừa lùi, đã rơi vào thế yếu.

Vi Vô Nhai ở phía xa mắt sáng rực:

- Rốt cuộc đột phá!

Vi Vô Nhai kích động nói:

- Thanh nhi rốt cuộc đột phá! Với tư chất của Thanh nhi cộng thêm báu vật kia sớm muộn gì sẽ bước vào Hư Cực1

Lý Vân Tiêu hết sức giật mình, lúc từ biệt ở Vĩnh Sinh chi giới đến nay mới qua thời gian ngắn mà lực lượng của Vi Thanh đã tăng lên vài bậc, cực kỳ cương mãnh. Dù là cường giả Chưởng Thiên cảnh bình thường cũng không đánh lại Vi Thanh.



Huống chi bây giờ lực lượng của Lý Vân Tiêu yếu đi bảy, tám phần nên toàn bị ức chế, không có đừng lại, lòng cực kỳ buồn bực.

Lý Vân Tiêu gặp trắc trở mấy lần đã tức điên, gầm lên:

- Đừng nghĩ bản thiếu gia sợ ngươi, dù đánh xa luân chiến ta cũng không sợ!

Lý Vân Tiêu tùy tay vỗ, mười hai luồng sáng vàng bắn ra.

Vi Thanh hoàn toàn biến sắc mặt, dường như biết thứ này lợi hại nên không dám đến gần, nhảy người lùi về.

Nhưng ánh sáng vàng như có linh tính đuổi theo mấy ngàn trượng, tỏa định Vi Thanh không bỏ.

Vi Thanh nhướng mày, một tay bắt ấn hét chsaoi tai. Không gian bốn phía xoa ychuyển, Vi Thanh thuấn di trở về trước mặt Lý Vân Tiêu, biểu tình, châm chọc.

Nhưng vẻ mỉa mai đông trên mặt Vi Thanh, vì lục đinh lục giáp cùng hiện ra xung quanh, đáp xuống cạnh gã.

Cảm giác không ổn tạo trong lòng, Vi Thanh quét mắt qua. Lục đinh lục giáp bắt ấn quyết khác nhau, khuôn mặt, hình dạng tỉ mỉ sống động, mỗi lần nhìn như biểu tình thay đổi.

Lục đinh lục giáp biến thành người lớn hình người bao vây Vi Thanh, hai tay Lý Vân Tiêu bắt ấn đứng cạnh một khôi lỗi.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Vi Thanh trong trận:

- Vi Thanh, ta cho ngươi thêm một cơ hội, đồng ý ba điều kiện ta đã nêu, không thì hôm nay phụ tử các ngươi và Càn Tam Sơn sẽ thành tro.

- Ha ha ha! Ta đã nghe ba điều kiện đó rồi, đừng nói ba, dù là một cái ta cũng không đồng ý!

Vi Thanh cười khẩy nói:

- Có thể thông qua thuật đạo sản xuất hàng loạt cường giả thần cảnh, đây là thời đại nghịch chuyển, thành tựu lớn vượt thời không! Vậy mà ngươi bắt ngừng, bị điên sao?

Lý Vân Tiêu tức giận bật cười, trách mắng:

- Nói vớ vẩn gì vậy? Kẻ điên là ngươi, nếu ta luyện chế ngươi thành binh khí giết chóc thì ngươi có cảm tượng gì?

Vi Thanh cười khẩy nói:

- Thiên đạo bất nhân, vạn vật như chó. Thánh nhân bất nhân, vạn dân như chó. Rác rưởi không có nhân quyền, chỉ có thể mặc kệ thánh nhân xâm lược. Thánh nhân như ngươi và ta cũng bị thiên đạo xâm lược. Hiện giờ ma kiếp giáng xuống, những người này xông ra chiến trường là chết chắc, chẳng bằng phát huy thêm chút lực lượng cống hiến nhiều hơn cho Thiên Vũ giới!

- Vớ vẩn!

Lý Vân Tiêu nổi giận nói:

- Dù có chết thì không ai muốn chét kiểu uất ức như vậy, chết rồi xác bị ngươi lợi dụng! Đây hoàn toàn là lòng tà ác của ngươi lại đổ thừa thiên đạo bất nhân, hoang đường buồn cười, vớ vẩn vô sỉ!

- Ha ha, ta vớ vẩn vô sỉ?

Vi Thanh đột nhiên cười lớn:

- Thuật đạo nghiên cứu thân thể người có lịch sử bao nhiêu năm. Đặc biệt mười vạn năm trước sau khi phong ấn Ma Chủ, quy tắc thập phương mất thì thuật đạo này phát triển đến đỉnh. Nhưng tại sao cách luyện chế thành thần sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, cố tình xuất hiện ngay lúc này? Ngươi có từng suy nghĩ tới chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook