Chương 1899: Thanh Tâm Chú. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1898: Thanh Tâm Chú. (2)
Cái gọi là không gian bên ngoài, đúng là một mảnh sa mạc trắng xoá, không ngờ vẫn đang trong ảo thuật.
Mà giờ khắc vô danh Thanh Tâm Chú kia lại xuyên việt thời không, không chút trở ngại rót vào linh đài thức hải hắn, cả người hắn càng thêm táo bạo, liên tục nổi giận rống to lên.
Xa Vưu mở ra hai tay trước người, lần nữa ngưng ra một đạo tinh vân kim sắc, muốn phá giới rời đi.
Ở trên không sa mạc trắng xoá dần dần hiện ra ánh trăng huyết sắc, chậm rãi mở mắt ra.
Nơi đôi mắt kia nhìn tới, gạt bỏ vạn vật, tất cả Quy Khư
Tinh vân màu vàng trong tay Xa Vưu bị Đồng Thuật kia nhìn tới cũng dần dần tiêu tán mất.
“Ah ah ah ah”
Xa Vưu nổi giận sợ hãi rống không thôi, hắn biết rõ đây là Thập Phương thần kỹ của Nguyệt Đồng, chứng kiến tức là không, vạn vật hóa Quy Khư.
Dưới Nguyệt Đồng ngóng nhìn, không chỉ có tinh vân màu vang, mà ngay cả lực lượng trong cơ thể hắn cũng đang dần dần tan rã tiêu tán mất.
Rốt cục, trong linh đài thức hải đột nhiên chấn động, một đạo đau nhức kịch liệt truyền khắp toàn thân, hai con ngươi hung bạo kia của Xa Vưu thoáng cái khép lại, cả người trực tiếp ngửa mặt lên trời ngã xuống.
“BA~”
Xa Vưu ngã vào trên sa mạc, chấn lên một hồi cát bụi.
Huyết sắc Nguyệt Đồng trên bầu trời chậm rãi nhắm lại, toàn bộ thế giới dần dần biến mất, lộ ra thế giới chân thật của Giới Thần Bi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu hơi có chút trắng bệch, mặc dù là trong Giới Thần Bi nhưng hắn thi triển ra Thập Phương thần kỹ kia cũng có chút mỏi mệt.
Viên Cao Hàn có phần có thâm ý liếc nhìn hắn, chú ngôn trong miệng cũng dần dần nhỏ đi, cuối cùng ngừng lại.
Hắn thở hắt ra, lúc này sắc mặt đã trắng bệch, tinh bì lực tẫn.
Bản tôn Viên Cao Hàn trong Lam Tuyết Thánh Thành cũng lộ ra thần sắc mệt nhọc, chậm rãi khép quyển sách kim loại trên bệ đá lại, quay người rời đi.
Lý Vân Tiêu ngưng trọng nói:
Vô danh Thanh Tâm Chú này có thể tiêu trừ những ý thức hỗn loạn trong linh hồn hắn không?
Viên Cao Hàn nói:
Chú này chính là chú pháp mạnh nhất giúp tĩnh tâm trừ ma, trở về bản tâm, nếu không thể, vậy trong thiên hạ cũng không còn thứ gì có thể cứu hắn được nữa.
Hắn mỉa mai liếc qua Vân Tiêu, khẽ nói:
Không tìm đường chết liền sẽ không chết, đây đều là kết quả do chính ngươi tìm đường chết, hại người hại mình.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu co giật vài cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.
Xa Vưu hiện giờ im im lặng lặng nằm trên không trung, cũng không biết tình huống.
Viên Cao Hàn kiểm tra thân thể hắn một chút, cuối cùng nhíu mày lại, Long khu chi lực quá mạnh mẽ, tự động ngăn cản thần trí của hắn lại, không cách nào dò xét chút nào cả.
Lý Vân Tiêu nói:
Hắn hiện giờ chỉ là ý thức hỗn loạn, nhưng một thân lực lượng vẫn còn. Đây là thân thể tiếp cận Chân Long nhất thiên hạ này, thần niệm bình thường căn bản không cách nào xâm nhập được.
“Hừ”
Viên Cao Hàn hừ lạnh thoáng một phát, liền phẩy tay áo bỏ đi, chỉ lưu lại một câu nói:
Đừng có tự chơi chết mình.
Lý Vân Tiêu cũng cười khổ không thôi, hắn hiện giờ lo lắng nhất đúng là thần trí Xa Vưu, nó đã bị ý chí còn sót lại trên những Long chi bí bảo kia xâm nhập, mất đi bản tâm, rất có khả năng nhập tà nhập ma.
Hắn trầm tư một hồi, thở dài một tiếng. Cũng quay mặt, liền vào trong Phương Thốn Sơn.
Viên Cao Hàn giương mắt, lạnh lùng nói:
Tới đây làm gì?
Lý Vân Tiêu nhìn mười tám chuôi kiếm phôi treo trên động, hai mắt sáng lên nói:
Ngươi cảm thấy ba mươi sáu kiện Bắc Thiên Hàn Kiếm này, ta có thể sử dụng được không?
Viên Cao Hàn nhướng mày, không biết hắn vì sao lại có câu hỏi thế, nói:
Đương nhiên không thể.
Hắn nhìn qua những kiếm phôi kia, nói:
Đừng nói tình huống ngươi bây giờ, mặc dù là đỉnh phong kiếp trước, cũng chưa chắc có thể sử dụng được, đây chính là ba mươi sáu kiện huyền khí cửu giai, hơn nữa do Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết quý trọng đến cực điểm chế tạo thành, cũng không phải là huyền khí cửu giai bình thường. Chính ngươi cũng là Thuật Luyện Sư, nên hiểu rõ hàm nghĩa trong đó chứ?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Đúng vậy. Đại thành bộ Vạn Kiếm Đồ này tổng cộng cần chín chín tám mươi mốt chuôi lợi kiếm, nếu có thể hoàn thiện, vậy trong phiến thiên hạ này có ai có thể địch lại ta chứ?
Viên Cao Hàn cười lạnh nói:
Nếu là ngươi bước vào Thuật Đạo đỉnh phong, khu động chín chín tám mươi mốt chuôi huyền kiếm bát giai vẫn có khả năng đấy.
Lý Vân Tiêu nói:
Đây chính là chỗ vấn đề. Ta và ngươi đều là người đứng ở Thuật Đạo đỉnh phong, tự nhiên hiểu rõ độ khó khi đồng thời luyện hóa tám mươi mốt chuôi huyền khí cửu giai, mặc dù là Thập Phương Thuật Thần sợ rằng cũng không làm được.
Viên Cao Hàn nói:
Ngươi đến cùng muốn nói gì? Nói thẳng đi, nói vòng vo như thế thật sự rất mệt a.
Lý Vân Tiêu cười cười, tiện tay lấy ra một vật, là một đoạn gỗ dài hơn hai trượng, trên đó tràn ra linh lực rất mạnh.
Viên Cao Hàn quan sát đoạn gỗ kia một hồi, nói:
Thiên Điểu Thần Mộc, cực kỳ trân quý, càng thêm khó được chính là dài đến hai trượng, có thể đứng hàng cực phẩm.
Trong mắt của hắn bắn ra ánh sáng, bộ dạng yêu thích không muốn buông tay.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Cao Hàn huynh hảo nhãn lực. Ta nhớ rõ năm đó tôn sư Thiên Chiếu Tử đại nhân đã từng luyện chế qua một loại ngự kiếm chi vật, gọi là Thiên Quang Kiếm Hạp.
Viên Cao Hàn cả kinh, nói:
Thiên Quang Kiếm Hạp?
Hắn lập tức đã hiểu ý Lý Vân Tiêu, trên mặt lộ ra nụ cười:
Nếu là Thiên Quang Kiếm Hạp, thật sự có khả năng tăng cường ngự kiếm chi lực của ngươi, chỉ là Vạn Kiếm Đồ này cực kỳ đặc thù, chưa hẳn có thể như ngươi mong muốn.
Lý Vân Tiêu nói:
Cố gắng hết sức thôi
Viên Cao Hàn gật đầu nói:
Ý của ngươi ta hiểu được. Để thần mộc này lại đi, ta sẽ tận hết khả năng, thay ngươi luyện chế kiếm hạp cực đỉnh. Hơn nữa kiếm hạp và cách dưỡng kiếm, ta cũng sẽ tặng ngươi.
Lý Vân Tiêu đại hỉ, vội hỏi:
Làm phiền Cao Hàn huynh rồi.
Bất kể là nguyên nhân nào, hắn cũng nhìn ra được Viên Cao Hàn là thật tâm giúp hắn.
Viên Cao Hàn nghiêm mặt nói:
Thế cục đại lục ngày càng quỷ dị khó lường, ta cũng chỉ tận hết khả năng của mình, hi vọng trong cục diện tương lai, ngươi có thể phát huy ra được công dụng trọng yếu, vậy cũng không uổng phí ta giúp ngươi lâu như vậy.
Ha ha.
Lý Vân Tiêu cười ha hả, đột nhiên dáng tươi cười cứng lại, thất thanh nói:
Không tốt.
Hắn thuấn di một cái, trực tiếp xuất hiện ở chỗ Xa Vưu hôn mê lúc trước
Nơi đó sớm đã không có thân ảnh, một cái thông đạo màu xanh cự đại đang chậm rãi biến mất.
Lý Vân Tiêu đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng biến mất khỏi Giới Thần Bi, trở về trong bản thể, mở hai mắt ra.
Chỉ thấy trong Phá Không Toa không chút dị dạng, Xa Vưu cũng không ra tay với hắn.
Lão Long. . .
Là ta chủ quan rồi. . .
Trong lòng Lý Vân Tiêu chìm xuống, Xa Vưu không giết bản thể hắn, chứng minh hắn đã thoát khỏi tà niệm trước kia, nhưng rời khỏi Giới Thần Bi biến mất không thấy gì nữa, từ đó có thể thấy được những ý niệm còn sót lại trên Long chi bí bảo vẫn có ảnh hưởng rất lớn với hắn.
Cái gọi là không gian bên ngoài, đúng là một mảnh sa mạc trắng xoá, không ngờ vẫn đang trong ảo thuật.
Mà giờ khắc vô danh Thanh Tâm Chú kia lại xuyên việt thời không, không chút trở ngại rót vào linh đài thức hải hắn, cả người hắn càng thêm táo bạo, liên tục nổi giận rống to lên.
Xa Vưu mở ra hai tay trước người, lần nữa ngưng ra một đạo tinh vân kim sắc, muốn phá giới rời đi.
Ở trên không sa mạc trắng xoá dần dần hiện ra ánh trăng huyết sắc, chậm rãi mở mắt ra.
Nơi đôi mắt kia nhìn tới, gạt bỏ vạn vật, tất cả Quy Khư
Tinh vân màu vàng trong tay Xa Vưu bị Đồng Thuật kia nhìn tới cũng dần dần tiêu tán mất.
“Ah ah ah ah”
Xa Vưu nổi giận sợ hãi rống không thôi, hắn biết rõ đây là Thập Phương thần kỹ của Nguyệt Đồng, chứng kiến tức là không, vạn vật hóa Quy Khư.
Dưới Nguyệt Đồng ngóng nhìn, không chỉ có tinh vân màu vang, mà ngay cả lực lượng trong cơ thể hắn cũng đang dần dần tan rã tiêu tán mất.
Rốt cục, trong linh đài thức hải đột nhiên chấn động, một đạo đau nhức kịch liệt truyền khắp toàn thân, hai con ngươi hung bạo kia của Xa Vưu thoáng cái khép lại, cả người trực tiếp ngửa mặt lên trời ngã xuống.
“BA~”
Xa Vưu ngã vào trên sa mạc, chấn lên một hồi cát bụi.
Huyết sắc Nguyệt Đồng trên bầu trời chậm rãi nhắm lại, toàn bộ thế giới dần dần biến mất, lộ ra thế giới chân thật của Giới Thần Bi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu hơi có chút trắng bệch, mặc dù là trong Giới Thần Bi nhưng hắn thi triển ra Thập Phương thần kỹ kia cũng có chút mỏi mệt.
Viên Cao Hàn có phần có thâm ý liếc nhìn hắn, chú ngôn trong miệng cũng dần dần nhỏ đi, cuối cùng ngừng lại.
Hắn thở hắt ra, lúc này sắc mặt đã trắng bệch, tinh bì lực tẫn.
Bản tôn Viên Cao Hàn trong Lam Tuyết Thánh Thành cũng lộ ra thần sắc mệt nhọc, chậm rãi khép quyển sách kim loại trên bệ đá lại, quay người rời đi.
Lý Vân Tiêu ngưng trọng nói:
Vô danh Thanh Tâm Chú này có thể tiêu trừ những ý thức hỗn loạn trong linh hồn hắn không?
Viên Cao Hàn nói:
Chú này chính là chú pháp mạnh nhất giúp tĩnh tâm trừ ma, trở về bản tâm, nếu không thể, vậy trong thiên hạ cũng không còn thứ gì có thể cứu hắn được nữa.
Hắn mỉa mai liếc qua Vân Tiêu, khẽ nói:
Không tìm đường chết liền sẽ không chết, đây đều là kết quả do chính ngươi tìm đường chết, hại người hại mình.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu co giật vài cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.
Xa Vưu hiện giờ im im lặng lặng nằm trên không trung, cũng không biết tình huống.
Viên Cao Hàn kiểm tra thân thể hắn một chút, cuối cùng nhíu mày lại, Long khu chi lực quá mạnh mẽ, tự động ngăn cản thần trí của hắn lại, không cách nào dò xét chút nào cả.
Lý Vân Tiêu nói:
Hắn hiện giờ chỉ là ý thức hỗn loạn, nhưng một thân lực lượng vẫn còn. Đây là thân thể tiếp cận Chân Long nhất thiên hạ này, thần niệm bình thường căn bản không cách nào xâm nhập được.
“Hừ”
Viên Cao Hàn hừ lạnh thoáng một phát, liền phẩy tay áo bỏ đi, chỉ lưu lại một câu nói:
Đừng có tự chơi chết mình.
Lý Vân Tiêu cũng cười khổ không thôi, hắn hiện giờ lo lắng nhất đúng là thần trí Xa Vưu, nó đã bị ý chí còn sót lại trên những Long chi bí bảo kia xâm nhập, mất đi bản tâm, rất có khả năng nhập tà nhập ma.
Hắn trầm tư một hồi, thở dài một tiếng. Cũng quay mặt, liền vào trong Phương Thốn Sơn.
Viên Cao Hàn giương mắt, lạnh lùng nói:
Tới đây làm gì?
Lý Vân Tiêu nhìn mười tám chuôi kiếm phôi treo trên động, hai mắt sáng lên nói:
Ngươi cảm thấy ba mươi sáu kiện Bắc Thiên Hàn Kiếm này, ta có thể sử dụng được không?
Viên Cao Hàn nhướng mày, không biết hắn vì sao lại có câu hỏi thế, nói:
Đương nhiên không thể.
Hắn nhìn qua những kiếm phôi kia, nói:
Đừng nói tình huống ngươi bây giờ, mặc dù là đỉnh phong kiếp trước, cũng chưa chắc có thể sử dụng được, đây chính là ba mươi sáu kiện huyền khí cửu giai, hơn nữa do Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết quý trọng đến cực điểm chế tạo thành, cũng không phải là huyền khí cửu giai bình thường. Chính ngươi cũng là Thuật Luyện Sư, nên hiểu rõ hàm nghĩa trong đó chứ?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Đúng vậy. Đại thành bộ Vạn Kiếm Đồ này tổng cộng cần chín chín tám mươi mốt chuôi lợi kiếm, nếu có thể hoàn thiện, vậy trong phiến thiên hạ này có ai có thể địch lại ta chứ?
Viên Cao Hàn cười lạnh nói:
Nếu là ngươi bước vào Thuật Đạo đỉnh phong, khu động chín chín tám mươi mốt chuôi huyền kiếm bát giai vẫn có khả năng đấy.
Lý Vân Tiêu nói:
Đây chính là chỗ vấn đề. Ta và ngươi đều là người đứng ở Thuật Đạo đỉnh phong, tự nhiên hiểu rõ độ khó khi đồng thời luyện hóa tám mươi mốt chuôi huyền khí cửu giai, mặc dù là Thập Phương Thuật Thần sợ rằng cũng không làm được.
Viên Cao Hàn nói:
Ngươi đến cùng muốn nói gì? Nói thẳng đi, nói vòng vo như thế thật sự rất mệt a.
Lý Vân Tiêu cười cười, tiện tay lấy ra một vật, là một đoạn gỗ dài hơn hai trượng, trên đó tràn ra linh lực rất mạnh.
Viên Cao Hàn quan sát đoạn gỗ kia một hồi, nói:
Thiên Điểu Thần Mộc, cực kỳ trân quý, càng thêm khó được chính là dài đến hai trượng, có thể đứng hàng cực phẩm.
Trong mắt của hắn bắn ra ánh sáng, bộ dạng yêu thích không muốn buông tay.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Cao Hàn huynh hảo nhãn lực. Ta nhớ rõ năm đó tôn sư Thiên Chiếu Tử đại nhân đã từng luyện chế qua một loại ngự kiếm chi vật, gọi là Thiên Quang Kiếm Hạp.
Viên Cao Hàn cả kinh, nói:
Thiên Quang Kiếm Hạp?
Hắn lập tức đã hiểu ý Lý Vân Tiêu, trên mặt lộ ra nụ cười:
Nếu là Thiên Quang Kiếm Hạp, thật sự có khả năng tăng cường ngự kiếm chi lực của ngươi, chỉ là Vạn Kiếm Đồ này cực kỳ đặc thù, chưa hẳn có thể như ngươi mong muốn.
Lý Vân Tiêu nói:
Cố gắng hết sức thôi
Viên Cao Hàn gật đầu nói:
Ý của ngươi ta hiểu được. Để thần mộc này lại đi, ta sẽ tận hết khả năng, thay ngươi luyện chế kiếm hạp cực đỉnh. Hơn nữa kiếm hạp và cách dưỡng kiếm, ta cũng sẽ tặng ngươi.
Lý Vân Tiêu đại hỉ, vội hỏi:
Làm phiền Cao Hàn huynh rồi.
Bất kể là nguyên nhân nào, hắn cũng nhìn ra được Viên Cao Hàn là thật tâm giúp hắn.
Viên Cao Hàn nghiêm mặt nói:
Thế cục đại lục ngày càng quỷ dị khó lường, ta cũng chỉ tận hết khả năng của mình, hi vọng trong cục diện tương lai, ngươi có thể phát huy ra được công dụng trọng yếu, vậy cũng không uổng phí ta giúp ngươi lâu như vậy.
Ha ha.
Lý Vân Tiêu cười ha hả, đột nhiên dáng tươi cười cứng lại, thất thanh nói:
Không tốt.
Hắn thuấn di một cái, trực tiếp xuất hiện ở chỗ Xa Vưu hôn mê lúc trước
Nơi đó sớm đã không có thân ảnh, một cái thông đạo màu xanh cự đại đang chậm rãi biến mất.
Lý Vân Tiêu đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng biến mất khỏi Giới Thần Bi, trở về trong bản thể, mở hai mắt ra.
Chỉ thấy trong Phá Không Toa không chút dị dạng, Xa Vưu cũng không ra tay với hắn.
Lão Long. . .
Là ta chủ quan rồi. . .
Trong lòng Lý Vân Tiêu chìm xuống, Xa Vưu không giết bản thể hắn, chứng minh hắn đã thoát khỏi tà niệm trước kia, nhưng rời khỏi Giới Thần Bi biến mất không thấy gì nữa, từ đó có thể thấy được những ý niệm còn sót lại trên Long chi bí bảo vẫn có ảnh hưởng rất lớn với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.