Chương 3717: Thành Thiên Hàn. (Thượng)
Thái Nhất Sinh Thủy
14/04/2017
Người kia sửng sốt, đáp ngay:
- Chắc còn trong tay Thán bộ, bọn họ nhận gần một nửa tài nguyên của Phi bộ.
Thán bộ là thế lực từ bên ngoài tiến vào, cùng Âm bộ phân chia tài nguyên tài sản của Phi bộ lúc trước.
Lý Vân Tiêu hỏi rõ vị trí Thán bộ rồi mặc kệ nhóm người này, trực tiếp hóa thành độn quang rời đi.
Sau khi ba người Lý Vân Tiêu đi thì năm mươi người này lại giết nhau.
Nửa ngày sau, mấy luồng sáng bay ra từ Thán bộ đến bộ tộc khác, Âm.
Lát sau, từ Âm bộ bay lên mấy luồng sáng, tổng cộng chín bóng người bay hướng bắc thành.
Ở một nơi phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, chín người đáp xuống.
Là ba người Lý Vân Tiêu và tộc trưởng, cường giả của Thán bộ, Âm bộ.
Thán ngượng ngùng cười nói:
- Đại nhân, sau khi tiểu nhân tiếp nhận truyền tống trận này thì phái một phần ba cường giả trấn thủ nơi đây mới tránh cho bị hủy trong lửa chiến.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ngươi làm rất tốt.
- He he.
Thán cười ruồi, vẻ mặt nịnh nọt thăm dò:
- Không biết khi nào đại nhân trở về?
Lý Vân Tiêu cười kỳ dị nhìn Thán, xem gã nghĩ một đằng nói một nẻo:
- A? Ngươi hy vọng ta trở về?
- Á . . . đương . . . đương nhiên!
Thán vội nói:
- Nhiều tài nguyên của Phi bộ bị mất trong lửa chiến, đa số bị Âm bộ cướp đi nên mới không có nhiều đồ hiếu kính đại nhân, thật là tiếc nuối và áy náy. Chờ lần sau khi đại nhân trở về chắc ta đã thống nhất Nguyên quận, khi đó sẽ có thứ càng tốt dâng hiến cho đại nhân.
- Thán khốn kiếp kia!
Âm tức giận quát mắng:
- Rõ ràng là nhiều tài nguyên của Phi bộ bị các ngươi chiếm cứ, có phải giấu đi hết không chịu hiến dâng cho đại nhân nên mới đẩy lên đầu chúng ta? Đại nhân minh giám, ta có thể thề với trời là một nửa tài nguyên của Phi bộ đã bị Thán bộ chiếm hết!
Thán và hai cường giả biến sắc mặt, mắng um sùm.
Sau đó sáu người chửi qua chửi lại ngay trước mặt ba người Lý Vân Tiêu, giống như đang diễn kịch, tuôn ra những lời khó nghe nhất. Ba người Lý Vân Tiêu nhíu chặt mày.
Lý Vân Tiêu sầm mặt quát:
- Được rồi, đủ rồi!
Lý Vân Tiêu quét mắt sáu người, hừ lạnh nói:
- Hai bộ các ngươi lần này biểu hiện rất tốt, dâng lên đồ tốt ta cũng thích. Còn khi nào trở về thì tới lúc đó tính sau.
Thán và Âm vội cúi đầu, vẻ mặt cung kính:
- Vâng vâng!
Hai người lòng nhỏ máu, cái gọi là ‘biểu hiện rất tốt’ tức là hốt hết tài nguyên bọn họ lấy từ Phi bộ, một chút vốn gốc của riêng bọn họ cũng bị lấy mất.
Bây giờ nghèo nhất Nguyên quận e rằng là hai bộ bọn họ.
Nhưng hai người không dám bộc lộ bất mãn ra ngoài, ngược lại phải cung kính chờ hầu. Bởi vì mấy người kia biểu hiện ra thực lực rất khủng khiếp, giơ tay nhấc chân có lực lượng tiêu diệt nguyên bộ tộc bọn họ.
Thứ tốt mấy chỉ là vật ngoài thân, giữ được mạng già mới là quan trọng nhất. Núi xanh còn đó, đại trượng phu co được giãn được.
Lòng Lý Vân Tiêu đầy hân hoan, hắn và Vi Thanh đều thăng cấp Ma Tôn, còn lại tất cả tài nguyên đều đưa cho Tiểu Hồng, bao gồm Hóa Lân Ma Cốt lấy từ Hành Lang Phù Đồ, một đống vật tư lớn Phi bộ để lại đủ bồi dưỡng ra một cường giả Ma Tôn cảnh.
Nếu đổi lại người khác thì rất khó thăng cấp Ma Tôn, nhưng Tiểu Hồng là hồng thạch hóa linh, con đường thăng cấp dễ hơn người bình thường nhiều. Chỉ cần tích lũy đủ thì sẽ có ngày nàng bước vào Ma Tôn.
Bây giờ điều Lý Vân Tiêu cần làm là không ngừng thu thập các loại thiên tài địa bảo trong Ma giới dồn vào cho Tiểu Hồng.
Thán và Âm nhìn theo ba người Lý Vân Tiêu vào truyền tống trận, cung kính đứng một bên cười nịnh nhìn ánh sáng truyền tống rực rỡ, mãi khi ba người biến mất trước mắt.
Chỉ khoảnh khắc, tàn ảnh ba người Lý Vân Tiêu còn chưa tán đi Thán đột nhiên tấn công Âm.
Âm đã phòng sẵn, hừ lạnh giơ chưởng nghênh đón.
Âm châm chọc:
- Chờ ngươi lâu rồi, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay tử chiến luôn đi!
Hai bên đều đinh ninh đối phương còn tài nguyên, ngẫm lại mình đã thành kẻ khố rách áo ôm nên dứt khoát liều mạng cướp tài nguyên của bên kia.
Không biết rằng hai bộ đều nghèo rớt mồng tơi.
Tiểu truyền tống trận của Nguyên quận chỉ có thể đến thành Tượng Thương gần dó, rồi từ thành Đô Quang truyền tống đến thành Thủy An khá lớn trong Băng vực.
Truyền tống lặp lại nhiều lần rốt cuộc đến đại vực khác, qua mấy lần di chuyển truyền tống trận cỡ trung, vài tháng sau bọn họ vào Viện bộ, ngừng lại trong một ma thành tên gọi thành Đô Quang.
Nguyệt xem tài liệu trong tay, kể tỉ mỉ cho Lý Vân Tiêu nghe:
- Thành Đô Quang này là thành duy nhất có truyền tống trận loại nhỏ trong mấy tòa thành cách thành Thiên Hàn gần nhất. Hai, ba canh giờ là có thể đưa đi, nếu tự mình bay thì phải nửa năm.
Trong mấy tháng nay Nguyệt phát hiện Lý Vân Tiêu bước chân vào Ma Tôn cảnh, nỗi kinh sợ rất khó tả. Càng làm Nguyệt giật mình là Vi Thanh đi chung cũng đến Ma Tôn cảnh, loáng thoáng thấy gã nghe theo Lý Vân Tiêu.
Nguyệt càng kính trọng, ái mộ Lý Vân Tiêu hơn.
Mắt Lý Vân Tiêu hấp háy:
- Thành Thiên Hàn sao . . .
Lý Vân Tiêu nhớ lại hơn nửa năm trước cảnh tượng trong Nguyệt bộ, thì thào:
- Viện, Phổ và Hoa Thiên Thụ, ta đến đây!
Nguyệt trầm tư nói:
- Đã qua hơn nửa năm, những người kia thật sự đến sao? Nếu bọn họ đến Viện bộ trước thời gian thì hơn phân nửa sẽ núp đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mong là vậy đi, hy vọng bọn họ không tự hành động.
Khiến Lý Vân Tiêu khá yên tâm là nếu trong Ma Phổ và Hoa Thiên Thụ ai xảy ra chuyện thì hắn và Tiểu Hồng chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Hơn nửa năm nay chưa có cảm ứng nào về mặt này, chắc hai người kia vẫn bình an.
Ba người hỏi thăm hướng có truyền tống trận rồi đi thẳng tới.
Thành Đô Quang gần chủ thành Thiên Hàn của Viện bộ nên cũng là một trong những thành trì rất phồn hòa, khu vực truyền tống xếp hàng dài đang chờ truyền tống.
Nguyệt cau mày, nói:
- Lý đại nhân chờ chút, ta đi tìm người phụ trách trao đổi chút xem có thể chen tới trước không.
Dù sao trong Ma giới thì cường giả làm vua, hơn nữa hai vị đại nhân đẳng cấp Ma Tôn có đây, để bọn họ xếp hàng thì Nguyệt cảm thấy cực kỳ không ổn.
Lý Vân Tiêu nhìn đội người, phỏng chừng phải xếp hàng mấy ngày, thế là hắn vui vẻ đồng ý:
- Đi đi, đừng lộ ra thân phận của chúng ta là được.
Nguyệt lập tức đi tới trước.
Lát sau Nguyệt và Ma Quân đến gần.
Hai Ma Quân đánh giá Lý Vân Tiêu và Vi Thanh, biến sắc mặt.
Một người xác nhận hỏi lại:
- Là ba vị muốn đi thành Thiên Hàn?
Nguyệt gật đầu nói:
- Đúng vậy! Làm phiền mấy vị để chúng ta truyền tống trước.
Hai Ma Quân nhìn nhau, một người nói:
- Đi theo chúng ta.
Ba người theo hai Ma Quân đi vào một căn phòng hoa lệ.
Một Ma Quân nói:
- Ba vị chờ ở đây một chút.
Hai người định đi.
Lý Vân Tiêu bỗng gọi lại bọn họ:
- Khoan đã, chẳng phải mang chúng ta đi truyền tống trận sao? Tại sao tới đây uống trà?
Một Ma Quân biến sắc mặt, cười nói:
- Nếu muốn chen ngang thì chúng ta cần đi chuẩn bị một chút, hy vọng ba vị đại nhân cứ bình tĩnh ở lại đây. ---------------
- Chắc còn trong tay Thán bộ, bọn họ nhận gần một nửa tài nguyên của Phi bộ.
Thán bộ là thế lực từ bên ngoài tiến vào, cùng Âm bộ phân chia tài nguyên tài sản của Phi bộ lúc trước.
Lý Vân Tiêu hỏi rõ vị trí Thán bộ rồi mặc kệ nhóm người này, trực tiếp hóa thành độn quang rời đi.
Sau khi ba người Lý Vân Tiêu đi thì năm mươi người này lại giết nhau.
Nửa ngày sau, mấy luồng sáng bay ra từ Thán bộ đến bộ tộc khác, Âm.
Lát sau, từ Âm bộ bay lên mấy luồng sáng, tổng cộng chín bóng người bay hướng bắc thành.
Ở một nơi phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, chín người đáp xuống.
Là ba người Lý Vân Tiêu và tộc trưởng, cường giả của Thán bộ, Âm bộ.
Thán ngượng ngùng cười nói:
- Đại nhân, sau khi tiểu nhân tiếp nhận truyền tống trận này thì phái một phần ba cường giả trấn thủ nơi đây mới tránh cho bị hủy trong lửa chiến.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ngươi làm rất tốt.
- He he.
Thán cười ruồi, vẻ mặt nịnh nọt thăm dò:
- Không biết khi nào đại nhân trở về?
Lý Vân Tiêu cười kỳ dị nhìn Thán, xem gã nghĩ một đằng nói một nẻo:
- A? Ngươi hy vọng ta trở về?
- Á . . . đương . . . đương nhiên!
Thán vội nói:
- Nhiều tài nguyên của Phi bộ bị mất trong lửa chiến, đa số bị Âm bộ cướp đi nên mới không có nhiều đồ hiếu kính đại nhân, thật là tiếc nuối và áy náy. Chờ lần sau khi đại nhân trở về chắc ta đã thống nhất Nguyên quận, khi đó sẽ có thứ càng tốt dâng hiến cho đại nhân.
- Thán khốn kiếp kia!
Âm tức giận quát mắng:
- Rõ ràng là nhiều tài nguyên của Phi bộ bị các ngươi chiếm cứ, có phải giấu đi hết không chịu hiến dâng cho đại nhân nên mới đẩy lên đầu chúng ta? Đại nhân minh giám, ta có thể thề với trời là một nửa tài nguyên của Phi bộ đã bị Thán bộ chiếm hết!
Thán và hai cường giả biến sắc mặt, mắng um sùm.
Sau đó sáu người chửi qua chửi lại ngay trước mặt ba người Lý Vân Tiêu, giống như đang diễn kịch, tuôn ra những lời khó nghe nhất. Ba người Lý Vân Tiêu nhíu chặt mày.
Lý Vân Tiêu sầm mặt quát:
- Được rồi, đủ rồi!
Lý Vân Tiêu quét mắt sáu người, hừ lạnh nói:
- Hai bộ các ngươi lần này biểu hiện rất tốt, dâng lên đồ tốt ta cũng thích. Còn khi nào trở về thì tới lúc đó tính sau.
Thán và Âm vội cúi đầu, vẻ mặt cung kính:
- Vâng vâng!
Hai người lòng nhỏ máu, cái gọi là ‘biểu hiện rất tốt’ tức là hốt hết tài nguyên bọn họ lấy từ Phi bộ, một chút vốn gốc của riêng bọn họ cũng bị lấy mất.
Bây giờ nghèo nhất Nguyên quận e rằng là hai bộ bọn họ.
Nhưng hai người không dám bộc lộ bất mãn ra ngoài, ngược lại phải cung kính chờ hầu. Bởi vì mấy người kia biểu hiện ra thực lực rất khủng khiếp, giơ tay nhấc chân có lực lượng tiêu diệt nguyên bộ tộc bọn họ.
Thứ tốt mấy chỉ là vật ngoài thân, giữ được mạng già mới là quan trọng nhất. Núi xanh còn đó, đại trượng phu co được giãn được.
Lòng Lý Vân Tiêu đầy hân hoan, hắn và Vi Thanh đều thăng cấp Ma Tôn, còn lại tất cả tài nguyên đều đưa cho Tiểu Hồng, bao gồm Hóa Lân Ma Cốt lấy từ Hành Lang Phù Đồ, một đống vật tư lớn Phi bộ để lại đủ bồi dưỡng ra một cường giả Ma Tôn cảnh.
Nếu đổi lại người khác thì rất khó thăng cấp Ma Tôn, nhưng Tiểu Hồng là hồng thạch hóa linh, con đường thăng cấp dễ hơn người bình thường nhiều. Chỉ cần tích lũy đủ thì sẽ có ngày nàng bước vào Ma Tôn.
Bây giờ điều Lý Vân Tiêu cần làm là không ngừng thu thập các loại thiên tài địa bảo trong Ma giới dồn vào cho Tiểu Hồng.
Thán và Âm nhìn theo ba người Lý Vân Tiêu vào truyền tống trận, cung kính đứng một bên cười nịnh nhìn ánh sáng truyền tống rực rỡ, mãi khi ba người biến mất trước mắt.
Chỉ khoảnh khắc, tàn ảnh ba người Lý Vân Tiêu còn chưa tán đi Thán đột nhiên tấn công Âm.
Âm đã phòng sẵn, hừ lạnh giơ chưởng nghênh đón.
Âm châm chọc:
- Chờ ngươi lâu rồi, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay tử chiến luôn đi!
Hai bên đều đinh ninh đối phương còn tài nguyên, ngẫm lại mình đã thành kẻ khố rách áo ôm nên dứt khoát liều mạng cướp tài nguyên của bên kia.
Không biết rằng hai bộ đều nghèo rớt mồng tơi.
Tiểu truyền tống trận của Nguyên quận chỉ có thể đến thành Tượng Thương gần dó, rồi từ thành Đô Quang truyền tống đến thành Thủy An khá lớn trong Băng vực.
Truyền tống lặp lại nhiều lần rốt cuộc đến đại vực khác, qua mấy lần di chuyển truyền tống trận cỡ trung, vài tháng sau bọn họ vào Viện bộ, ngừng lại trong một ma thành tên gọi thành Đô Quang.
Nguyệt xem tài liệu trong tay, kể tỉ mỉ cho Lý Vân Tiêu nghe:
- Thành Đô Quang này là thành duy nhất có truyền tống trận loại nhỏ trong mấy tòa thành cách thành Thiên Hàn gần nhất. Hai, ba canh giờ là có thể đưa đi, nếu tự mình bay thì phải nửa năm.
Trong mấy tháng nay Nguyệt phát hiện Lý Vân Tiêu bước chân vào Ma Tôn cảnh, nỗi kinh sợ rất khó tả. Càng làm Nguyệt giật mình là Vi Thanh đi chung cũng đến Ma Tôn cảnh, loáng thoáng thấy gã nghe theo Lý Vân Tiêu.
Nguyệt càng kính trọng, ái mộ Lý Vân Tiêu hơn.
Mắt Lý Vân Tiêu hấp háy:
- Thành Thiên Hàn sao . . .
Lý Vân Tiêu nhớ lại hơn nửa năm trước cảnh tượng trong Nguyệt bộ, thì thào:
- Viện, Phổ và Hoa Thiên Thụ, ta đến đây!
Nguyệt trầm tư nói:
- Đã qua hơn nửa năm, những người kia thật sự đến sao? Nếu bọn họ đến Viện bộ trước thời gian thì hơn phân nửa sẽ núp đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mong là vậy đi, hy vọng bọn họ không tự hành động.
Khiến Lý Vân Tiêu khá yên tâm là nếu trong Ma Phổ và Hoa Thiên Thụ ai xảy ra chuyện thì hắn và Tiểu Hồng chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Hơn nửa năm nay chưa có cảm ứng nào về mặt này, chắc hai người kia vẫn bình an.
Ba người hỏi thăm hướng có truyền tống trận rồi đi thẳng tới.
Thành Đô Quang gần chủ thành Thiên Hàn của Viện bộ nên cũng là một trong những thành trì rất phồn hòa, khu vực truyền tống xếp hàng dài đang chờ truyền tống.
Nguyệt cau mày, nói:
- Lý đại nhân chờ chút, ta đi tìm người phụ trách trao đổi chút xem có thể chen tới trước không.
Dù sao trong Ma giới thì cường giả làm vua, hơn nữa hai vị đại nhân đẳng cấp Ma Tôn có đây, để bọn họ xếp hàng thì Nguyệt cảm thấy cực kỳ không ổn.
Lý Vân Tiêu nhìn đội người, phỏng chừng phải xếp hàng mấy ngày, thế là hắn vui vẻ đồng ý:
- Đi đi, đừng lộ ra thân phận của chúng ta là được.
Nguyệt lập tức đi tới trước.
Lát sau Nguyệt và Ma Quân đến gần.
Hai Ma Quân đánh giá Lý Vân Tiêu và Vi Thanh, biến sắc mặt.
Một người xác nhận hỏi lại:
- Là ba vị muốn đi thành Thiên Hàn?
Nguyệt gật đầu nói:
- Đúng vậy! Làm phiền mấy vị để chúng ta truyền tống trước.
Hai Ma Quân nhìn nhau, một người nói:
- Đi theo chúng ta.
Ba người theo hai Ma Quân đi vào một căn phòng hoa lệ.
Một Ma Quân nói:
- Ba vị chờ ở đây một chút.
Hai người định đi.
Lý Vân Tiêu bỗng gọi lại bọn họ:
- Khoan đã, chẳng phải mang chúng ta đi truyền tống trận sao? Tại sao tới đây uống trà?
Một Ma Quân biến sắc mặt, cười nói:
- Nếu muốn chen ngang thì chúng ta cần đi chuẩn bị một chút, hy vọng ba vị đại nhân cứ bình tĩnh ở lại đây. ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.