Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1317: Thiên Địa du du. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 315: Thiên Địa du du. (2)

Thực lực cô gái trước mắt này quá mức khủng bố rồi, cho dù nàng khôi phục đến trạng thái yêu lực đỉnh phong, hơn phân nửa cũng không phải đối thủ của cô gái này, người này là nhân loại mạnh nhất nàng thấy được từ khi thức tỉnh đến nay.

Trữ Khả Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng một cái, liền nói với Trữ Hàng Phong:

Năm người này toàn bộ nhốt vào địa lao, dựa theo quy củ thành Hồng Nguyệt, mặc hắn là ai, đáng chết liền giết.

Đúng, đúng.

Trữ Hàng Phong cũng một thân mồ hôi lạnh, chuyện hôm nay đã không phải cấp bậc như hắn có thể làm chủ được nữa rồi. Hắn vội vàng gọi mấy tên cường giả Võ Đế trong cấm quân tới, trở thành công nhân bốc vác, mang năm người Lí Dật đi.

Tuế Nguyệt Như Ca trong tay Trữ Khả Nguyệt đột nhiên hóa thành từng chút kim mang, biến mất trong tay.

Nàng im im lặng lặng nhìn một góc bầu trời, bình thản nói:

Kháng Thiên đại nhân, vừa rồi ngươi nói muốn dẫn tiểu hữu này quay về Bắc Minh Huyền Cung phải không? Việc này kính xin ngươi xuống nói rõ chi tiết với ta, ngươi đứng quá xa rồi, nói chuyện thật sự có chút bất tiện.

Phương bầu trời bị nàng nhìn chằm chằm vào run rẩy một hồi, sau đó thân ảnh Bắc Minh Kháng Thiên hiện ra, trên mặt một mảnh khẩn trương, hóa thành hào quang rơi vào trong Thanh Phong Minh Nguyệt Viên.

Bắc Minh Kháng Thiên cũng một hồi nhức đầu, không thể tưởng được lại dẫn ra người lợi hại như vậy, hắn ngượng ngùng cười làm lành nói:

Lý Vân Tiêu kia không biết từ đâu học được cách phá giải yếu quyết Bắc Minh Huyền Cung ta, ta muốn mời hắn trở về một chuyện, cùng nhau đàm đạo, cùng nhau xác minh võ học, cùng nhau tiến bộ mà thôi.

Tất cả mọi người nghe được đều choáng váng, ngay cả trưởng lão Bắc Minh Huyền Cung ở trước mặt Trữ Khả Nguyệt cũng phải nơm nớp lo sợ ah.

Trữ Khả Nguyệt hướng Lý Vân Tiêu nói:

Tiểu tử, ngươi có muốn thế không?

Lý Vân Tiêu lắc đầu liên tục nói:

Đương nhiên không rồi, Kháng Thiên trưởng lão quá dữ tợn, ta không dám, hắn sẽ giết ta mất.

Hắn một bộ cả người lẫn vật vô hại, ngây thơ nói.

Ha ha, sao thế được.

Bắc Minh Kháng Thiên xấu hổ nở nụ cười, nói:

Lão phu thưởng thức nhất chính là hậu bối trẻ tuổi có sáng tạo mới trên võ đạo, yêu quý còn không kịp đấy. Ở Bắc Minh Huyền Cung, có ta ở đây, ai cũng đừng mong động vào một ngón tay của ngươi. Đương nhiên, có đi hay không đều phải tôn trọng ý tiểu hữu mới được, chuyện này không thể miễn cưỡng được.

Lý Vân Tiêu nói:

Vậy ngươi còn nói sẽ ở trong thành Hồng Nguyệt i chờ ta, bảo ta có giỏi thì cả đời đường ra ngoài?



Bắc Minh Kháng Thiên cười nói:

Ha ha, đó chẳng qua chỉ là lỡ lời thôi, nguyên nhân thật sự là cảnh sắc trong thành Hồng Nguyệt u nhã, ta muốn ở thêm vài ngày thôi, ha ha. Khả Nguyệt đại nhân, ta ở lại đây mười ngày nửa tháng, không có ý kiến gì chứ?

Trữ Khả Nguyệt lạnh nhạt nói:

Có ý kiến.

Bắc Minh Kháng Thiên: … ”

Trữ Khả Nguyệt nói:

Không có chuyện gì thì mau trở về đi, thành Hồng Nguyệt không thích người rảnh rỗi nhàm chán.

Bắc Minh Kháng Thiên cảm thấy tức giận, mặc dù vạn phần kiêng kị đối với Trữ Khả Nguyệt, nhưng hắn dù sao cũng là trưởng lão một phái. Hắn ngược lại không sợ Trữ Khả Nguyệt sẽ giết hắn, dù sao Bắc Minh Huyền Cung cũng không phải dễ trêu, nhưng chỉ sợ ma nữ này cũng tra tấn mình như Tiểu Bát, vậy thì mất hết mặt mũi rồi.

Tình thế yếu hơn người, không thể không cúi đầu

Hắn chắp tay trầm giọng nói:

Vậy xin cáo từ rồi,

Không dám nhiều lời nữa, ngoan thoại cũng không dám ném, hắn mang theo lửa giận ngập trời và biệt khuất, lập tức liền biến mất trong hoa viên. Kết quả thi đấu lôi đài hắn cũng không muốn biết nữa, có Trữ Khả Nguyệt ở đây, không ai động vào Lý Vân Tiêu được rồi.

Bắc Minh Kháng Thiên vừa đi, đột nhiên bầu trời biến sắc, một mảnh hồng mang rơi xuống, chiếu rọi trên hoa viên, diễm lệ dị thường.

Lý Vân Tiêu đột nhiên chấn động trong lòng, một cổ cảm giác khó nói nên lời nổi lên trong tim, trong đầu hắn truyền đến cảm giác đau đớn, hai mắt vậy mà không ức chế được muốn hóa thành Huyết Sắc Nguyệt Đồng, hắn hoảng hốt không thôi, vội vàng cưỡng ép dùng sức trấn trụ, nếu giờ phút này hiện ra Nguyệt Đồng, sợ rằng Trữ Khả Nguyệt cũng không cứu được mình nữa rồi.

Bỗng nhiên Nguyễn Tử Lăng hoảng hốt cả kinh kêu lên:

Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt Nguyệt Quỹ biến thành màu đỏ rồi.

Trong toàn bộ Thanh Phong Minh Nguyệt Viên đều đỏ tươi như ánh chiều, ánh trăng như máu kia treo ở cao cao trên không, tất cả mọi người hoảng sợ mà trông, đều lộ vẻ ngốc trệ

Người toàn thành, tất cả đều đưa mắt mà trông, nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm.

Nguyệt Quỹ biến hồng, tỏ rõ lấy một tháng sau, một trong các bí cảnh của Tứ đại vực Địa Lão Thiên Hoang sẽ hàng lâm bên ngoài thành Hồng Nguyệt, trên Tử Vân Phong.

Biến hóa này tới quá đột nhiên, khiến tất cả mọi người nhất thời khó có thể kịp phản ứng.

Vân Tiêu đại ca, ngươi không sao chứ?

Khương Nhược Băng đột nhiên kêu một tiếng, phát hiện Lý Vân Tiêu đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt dị thường, nhắm chặt hai mắt.



Lý Vân Tiêu giờ phút này nào dám mở mắt, vội hỏi:

Ta không sao, chỉ là có chút không thoải mái, nghỉ ngơi một chút là được.

Khương Nhược Băng tiến lên dìu lấy hắn, nói:

Có lẽ là chiến đấu vừa rồi khiến ngươi không khỏe, ngươi cứ ngồi một hồi đi.

Nàng đỡ lấy Lý Vân Tiêu đi đến trước vương tọa, để hắn chậm rãi ngồi xuống nghỉ ngơi, một màn này rơi vào trong mắt mọi người, trong lòng không biết có tư vị gì nữa.

Trữ Khả Nguyệt tiến lên phía trước nói:

Ta tới giúp ngươ.

Nàng vươn tay muốn dò xét tới.

Lý Vân Tiêu sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng lui về sau nói:

Không cần không cần, bệnh cũ phát tác thôi, ngàn vạn không cần.

Trữ Khả Nguyệt ngây ngốc một chút, thu tay lại nói:

Được rồi, vậy ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi.

Trong mắt nàng hiện lên một tia nghi hoặc.

Nguyễn Nguyên Tư đột nhiên hỏi:

Khả Nguyệt muội tử, sao ngươi lại biết vị thành chủ thành Viêm Vũ này thế?

Trữ Khả Nguyệt nói:

Hữu duyên, cho nên nhận ra.

Nguyễn Nguyên Tư: ”

Tất cả mọi người biết nàng là không muốn nói, nhưng vì người này ngay cả Đông Môn Viễn cũng dám phế, ngay cả Dạ Ảnh Võ Đế Lăng Bạch Y cũng dám công nhiên đắc tội, quan hệ giữa hai người sợ rằng cũng không đơn giản như vậy.

Kỳ thật bọn hắn cũng nghĩ nhiều rồi, Trữ Khả Nguyệt vốn là mà ma nữ không sợ trời không sợ đất, cứu Lý Vân Tiêu là một chuyện, nhưng Đông Môn Viễn dám kiêu ngạo ở thành Hồng Nguyệt như vậy, cho dù không có chuyện gì khác nàng cũng sẽ phế hắn đi.

Nguyễn Tử Mậu tuy rằng trong lòng cực kỳ không khoái, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm hơn trước nhiều, mối họa Lí Dật được trừ, Lý Vân Tiêu còn có miếng sắt có thể khống chế hắn, Thừa Hạo Miểu và Bắc Minh Lai Phong cũng đã đáp ứng phóng nước, trong thi đấu lôi đài này căn bản có thể dễ dàng thắng được không hề nghi ngờ.

Đông Môn Diệu trầm giọng nói:

Mấy vị đại nhân, Nguyệt Quỹ biến hồng, thật sự tỏ rõ Địa Lão Thiên Hoang hàng lâm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook