Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1753: Thiên Điểu Thần Mộc. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1752: Thiên Điểu Thần Mộc. (2)

Nếu nói phường thị mấy ngày trước đều là một ít giao dịch bình dân thì Huyễn Bảo đại hội này mới chính là giao dịch quý tộc, xuất hiện bật luận vật nào khẳng định cũng đều là trân phẩm cả.

Sau khi Triệu Văn Chiến hô một hồi, mới có một gã nam tử bay lên đài.

Nam tử kia một thân trường bào, thân hình gầy cao, cái này ở trong Hải tộc ngược lại cực kỳ hiếm thấy.

Hắn giang hai tay ra, một cái hộp nhỏ ngọc chất mở ra, bên trong đặt một ít cát mịn đủ mọi màu sắc, chậm rãi mở miệng nói:

Văn Chiến tiên sinh, mời xem thử thứ này có hợp quy cách không?

Triệu Văn Chiến dừng ở đám cát mịn năm màu kia một hồi, lăng không điểm xuống một ngón tay, lập tức mấy hạt cát bắn lên không trung, chậm rãi tản ra, giống như một tầng lưới mỏng năm màu vậy.

Ánh mắt Triệu Văn Chiến lộ ra dị sắc, kinh ngạc nói:

Vô Hải Bí Sa của Bắc Hải?

Trên mặt nam tử kia hiện lên kinh ngạc, gật đầu nói:

Đúng vậy, Văn Chiến tiên sinh kiến thức rộng rãi, tại hạ bội phục.

Triệu Văn Chiến nói:

Vô Hải Bí Sa này chính là vật mà Vương cung Bắc Hải ngự dụng, nghiêm cấm ngoại tộc sử dụng. Ngươi có thể lấy ra một hồi quả thật không dễ dàng chút nào, nó có tư cách tham gia đấu giá.

Nam tử kia nhẹ nhàng thở ra, lần này lộ ra mỉm cười nói:

Tại hạ muốn dùng hộp Vô Hải Bí Sa này đổi lấy một ít thiên tài địa bảo có thể đột phá cửa khẩu cảnh giới.

“‘Rầm Ào Ào”

Phía dưới thoáng cái xôn xao, thiên tài địa bảo cũng chia ra rất nhiều, có thể đột phá cửa khẩu cảnh giới không thể nghi ngờ chính là một trong mấy loại trân quý nhất.

Triệu Văn Chiến cao giọng nói;

Thiên tài địa bảo có thể đột phá cảnh giới tuy trân quý, nhưng Vô Hải Bí Sa của Bắc Hải là thứ muôn vàn khó cầu, tăng thêm Vương cung Bắc Hải đã hạ lệnh chuyên dụng, càng thêm trân quý, trao đổi cũng không thiệt chút nào.

Phía dưới các loại nghị luận nhao nhao, trên mặt Nhuận Tường phủ một tầng sương lạnh, sát cơ lập loè.

Có người kêu lên:

Lời mặc dù nói thế, nhưng Vô Hải Bí Sa kia chí là tài liệu luyện thuật thôi, có mấy người dùng được? Mà thiên tài địa bảo có thể đột phá cửa khẩu cảnh giới mỗi người đều có thể dụng, giá trị thực dụng không thể nào so được.

Kẻ có được Vô Hải Bí Sa kia sắc mặt phát lạnh, âm lãnh nói:

Không mua thì câm miệng, giá trị cao thấp há ngươi có thể nói. Lại để cho ta nghe được có người hồ ngôn loạn ngữ, hừ!

Trong mắt của hắn hiện lên sát cơ, khí thế trên người có chút phóng qua, lập tức tất cả mọi người cảm thấy một cổ uy áp không hiểu, đều biến sắc, nhao nhao ngậm miệng lại



Triệu Văn Chiến sắc mặt lạnh lẽo, lúc này đẩy Vô Hải Bí Sa về, lạnh giọng nói:

Huyễn Bảo đại hội huyễn chính là bảo vật, không phải tu vị, ngươi đã mất đi tư cách, đi xuống đi!

Nam tử kia kinh hãi, vội hỏi:

Văn Chiến tiên sinh, ta chỉ cảnh cáo những kẻ có mặt không tròng kia một chút thôi mà.

Triệu Văn Chiến lạnh lùng nói:

Ngươi làm gì không quan hệ với đảo Hãm Không, nhưng ngươi trái với quy củ Huyễn Bảo đại hội, là tự mình xuống dưới, hay là đợi ta sai người tiễn khách đây?

Trên mặt nam tử kia dâng lên vẻ giận dữ, nói:

Văn Chiến tiên sinh, ta không quản xa vạn dặm đến đây, cho ta thêm một cơ hội nữa đi.

Triệu Văn Chiến khẽ nói:

Cho dù ngươi có từ ngoài tinh không đến phá hư quy củ cũng phải xuống dưới. Ngươi vẫn nên im lặng ở bên dưới quan sát đi, có lẽ có thể gặp được thứ ngươi coi trọng đấy.

Nam tử kia sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng cũng biết không thể vãn hồi được, trong mắt tuôn ra hung mang nhìn chằm chằm vào người mở miệng trước kia, sắc mặt âm trầm đi xuống.

Người mở miệng trước kia biến sắc, xám trắng như đất, trầm tư một chút liền vội vàng rời khỏi chỗ ngồi của mình, trực tiếp ra khỏi hội trường huyễn bảo.

Triệu Văn Chiến nhàn nhạt nói:

Quy củ ta nói lại lần nữa xem, nơi này là huyễn bảo không phải huyễn thực lực, cho dù ngươi là Thiên Hoàng lão tử cũng không thể phá hư quy củ được. Vị kế tiếp đi.

Lúc này một nam một bắc phân biệt có hai người lên đài, đẩy vật mà mình chuẩn bị tới.

Theo thứ tự là một cây trúc và một bảo châu đen kịt.

Triệu Văn Chiến sau khi phân biệt và trao đổi ngắn ngủi liền cao giọng nói:

Thiên Điểu Thần Mộc và Mặc Ngọc Châu, một kiện hối đoái luyện phương huyền khí cửu giai, một kiện hối đoái huyền khí cửu giai.

Cái gì? Luyện phương huyền khí cửu giai và huyền khí cửu giai? Hai người này nghèo đến điên rồi sao?

Đúng đấy, hai thứ rác rưởi kia cộng một chỗ cũng không bằng một kiện huyền khí cửu giai, rõ ràng còn đổi riêng, còn có một tên đổi luyện phương nữa chứ.

Mỗi năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều a!

Các loại nghị luận vang lên, sắc mặt hai người trên đài liền đại biến, nguyên một đám giận dữ, nhưng bởi vì có tiền lệ trước kia cho nên hai người hai mắt phóng lửa nhưng cũng không dám lên tiếng.

Lý Vân Tiêu đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chợt hóa thành một đạo quang mang bay thấp lên đài, nhìn chằm chằm vào khúc gỗ trong tay người đó, nói:

Đây thật là Thiên Điểu Thần Mộc, nhưng giá trị không cao. Nếu có mộc tài thượng đẳng thì ta sẽ đổi với ngươi/

Người nọ trên mặt đại hỉ, nói:

Ngươi có luyện phương huyền khí cửu giai sao?



Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói với Triệu Văn Chiến:

Văn Chiến tiên sinh có cần xem xét không?

Triệu Văn Chiến cười cười, nói:

Nếu là người khác, tự phải xem xét. Nhưng Vân Tiêu công tử ngươi nha, có thể miễn.

Người cầm trong tay Thiên Điểu Thần Mộc kia trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng chợt lộ ra vẻ làm khó nói:

Nhưng trong tay ta chỉ có một khôi mộc tài này thôi.

Lý Vân Tiêu không nói hai lời, quay người muốn đi.

Người nọ lập tức luống cuống, vội hỏi:

Vị bằng hữu Nhân tộc này chờ một chút để ta tìm thử xem.

Tất cả mọi người đều cảm thấy chóng mặt, biết rõ hắn có hàng tốt muốn giữ lại, lập tức các tiếng trào phùng ào ào vang lên.

Người nọ đỏ mặt nói:

Chủ tài thần mộc ta cũng chỉ có một đoạn ngắn, đại khái dài như vậy.

Hắn dùng tay khoa tay múa chân một chút, chỉ dài chừng có nửa cánh tay.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

Chút thần mộc ấy cho dù là trên đại lục cũng không được luyện phương huyền khí cửu giai, không dài được hai trượng thì thôi đi.

Hắn quay người muốn đi.

Chậm đã.

Người nọ vội quát, thần sắc biến ảo, cắn răng nói:

Thần mộc của ta quả thật gần hai trượng, không kém là bao. Nhưng ta có thể xem trước luyện phương huyền khí của các hạ xem có phải thứ ta muốn không được chứ?

Mẹ nó, luyện phương há có thể tùy ý quan sát, ngươi xem qua chẳng phải sẽ nhớ kỹ sao?

Đúng đấy, đậu bức đã thấy nhiều, nhưng chưa bao giờ thấy qua đậu bức như vậy a!

Sắc mặt Triệu Văn Chiến cũng trầm xuống, lạnh lùng nói:

Yêu cầu này của ngươi quá mức rồi!

Người nọ trướng đỏ mặt, nói:

Ta cũng biết yêu cầu có chút quá mức, nhưng ta hy vọng có thể đổi được thứ mình thỏa mãn Nếu không Thiên Điểu Thần Mộc hai trượng, ta thà rằng không đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook