Chương 3010: Thiên hạ mười người
Thái Nhất Sinh Thủy
12/12/2016
Lý Vân Tiêu nói:
ơ Ta quan sát một ít ma tu, lệ khí rất nặng, loại lệ khí này phải tìm điểm phát tiết, nếu áp chế trong lòng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
La Thiên khổ sở nói:
- Nếu ngươi sớm tới Hóa Thần Hải thì tốt rồi. Tình huống giống như đúc ngươi nói, lúc mới bắt đầu rất nhiều ma tu bổ sung tỳ nũ người hầu, càng về sau ngay cả đệ tử cấp thấp cũng biến mất khó hiểu, việc này thậm chí sinh ra một ít khủng hoảng.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, nói:
- Dù vậy, thuật trường cũng mặc kệ sao?
La Thiên nói:
- Thuật trưởng hẳn là biết rõ, nhưng mà nghiên cứu và cung cấp ma khí do Nguyên Đức đại nhân chưởng quản, thuật trưởng vô lực quản hạt.
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, nhìn qua La Thiên nói:
- Ngươi thực cho rằng như vậy sao?
- Ngươi có ý tứ gì?
La Thiên sững sờ, có chút không rõ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nguyên Đức từ trước tới nay chỉ là võ tu, Lỗ Thông Tử mới quản thuật luyện, cổ ma tỉnh là nơi quá mức trọng yếu, cho nên mới cho Nguyên Đức trông coi. Mặc dù Nguyên Đức cố tình mở rộng ma công, vậy ma đan và ma khí là thế nào? Nếu không có Lỗ Thông Tử ủng hộ, làm sao truyền bá ra ngoài chứ?
La Thiên ăn cả kinh, Lý Vân Tiêu nói đã gợi ra một ít gì đó trong lòng hắn, rất nhiều ý niệm trong đầu đã thông suốt.
- Nếu là như thế, thuật trưởng đại nhân rốt cuộc muốn làm gì?
- Chuyện này ta cũng rất muốn biết đấy!
Lý Vân Tiêu nhìn qua hắn, nhàn nhạt nói ra.
La Thiên cảm thấy toàn thân rét run, giống như lâm vào trong hầm băng, mà bản thân mình chỉ là quân cờ nhỏ không có ý nghĩa.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta và ngươi yên lặng theo dõi kỳ biến đi, ta cũng rất muốn biết, Lỗ Thông Tử muốn dẫn Hóa Thần Hải đi về hướng nào.
La Thiên gian nan nuốt nước bọt, nói:
- Có phải ngươi nghĩ nhiều hay không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta căn bản không có nghĩ nhiều, nhưng mà phải nói ra vấn đề này cho ngươi biết.
Hắn thu hồi tươi cười, trong mắt có hàn quang lóe lên, nói:
- Hơn nữa ta bước vào Hóa Thần Hải đến bây giờ, hắn chưa từng nói một câu nào liên quan tới Dương Địch, sợ rằng muốn dùng đồ nhi cản tay ta.
- Dương Địch...
Sắc mặt La Thiên khó nhìn, nói:
- Ta thật sự đã lâu không gặp hắn, vì sao ngươi không hỏi thuật trưởng chuyện này.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu như ta đưa ra yêu cầu, hắn tùy tiện có thể tìm lý do qua loa tắc trách ta, như vậy sẽ làm hắn cảnh giác với ta, việc này tạm thời đè xuống, chờ tới khi cần ta sẽ đề cập tới.
La Thiên lắc đầu liên tục, nói:
- Ta không tin ngươi đoán, chuyện Dương Địch ta sẽ đi tìm hiểu giúp ngươi, chắc là ngươi nghĩ nhiều.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Có lẽ thế.
Hai người nhanh chóng bay tới nơi ở của La Thiên, chưng rượu pha trà, nói chuyện vui vẻ.
Trong Thuật Thần Điện, Lỗ Thông Tử đứng chắp tay, hắn đứng trước thủy tinh cầu, xuyên qua hào quang yếu ớt nhìn hình ảnh bên trong.
Trong quang ảnh là trận đấu kinh thiên động địa, Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên hai người liên thủ đánh một trận với Khúc Hồng Nhan, đánh rất thoải mái.
Sắc mặt Lỗ Thông Tử bình tĩnh, từ đầu đến cuối không có biểu lộ gì, hoàn toàn như là người ngoài cuộc, không động tâm.
Đột nhiên một đạo hắc mang lập loè, trực tiếp xé rách không gian hiện ra trong đại điện.
Lỗ Thông Tử lúc này mới nhìn qua, trong mắt kinh hãi, nói:
- Ngươi bị thương?
Bóng người vừa xuất hiện chính là Nguyên Đức, một chân đã không trọn vẹn, máu chảy đầm đìa.
- Ah! Ah!
Ma khí bốc lên toàn thân Nguyên Đức, chỗ bị thương máu chảy ròng ròng, mạch máu và cơ bắp không ngừng kéo dài ra, chân mới xuất hiện.
Nhưng mà khí tức trên người hắn yếu tới cực điểm, bi phẫn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Lỗ Thông Tử không có tâm tư xem thi đấu, vung tay hủy hình chiếu đi, nói:
- Vì sao ngươi bị thương, Cổ Phi Dương chỉ là siêu phàm nhập thánh, hơn nữa dường như vừa đột phá vài ngày mà thôi.
Nguyên Đức trầm thấp rống một tiếng, hắn giống như dã thú vị thương, vô cùng giận dữ.
Lỗ Thông Tử cau mày nói:
- Trước đó nghe nói hắn xâm nhập cổ ma tỉnh, ta còn lo lắng ngươi bắt hắn giết chết, xem ra hoàn toàn là lo lắng dư thừa!
Trong giọng nói tràn ngập mỉa mai, lạnh như băng, thậm chí là tức giận.
Sắc mặt Nguyên Đức càng khó coi, cắn răng nói:
- Hắn bây giờ đang ở đâu? Ta muốn đi giết hắn!
- Cũng được, trong cổ ma tỉnh không thể giết hắn, còn chật vật bỏ chạy, bây giờ đi chịu chết sao/
Sắc mặt Lỗ Thông Tử hiện ra một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:
- Nói quá trình kỹ càng cho ta biết, không cho phép thêm vào chi tiết gì.
Nguyên Đức bị giáo huấn nên mặt mũi không cam lòng, nhưng lại dường như không dám phản kháng, tức giận đem cổ ma trong giếng tất cả đều nói ra, kể cả chính mình cuối cùng nhất đào tẩu, nói mặt mũi tràn đầy bi phẫn.
Lỗ Thông Tử không nói tiếng nào, tùy ý để hắn nói xong, hai hàng lông mày đầy sầu lo.
Hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Chiêu đánh ngươi bị thương là tử lôi, ta sớm có nghe nói hắn có một tia tử lôi, xem ra là thực.
Nguyên Đức giật mình, hắn như bị giội chậu nước lạnh, ánh mắt đầy lửa giận, thất thanh nói:
- Thượng Thanh Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi?
Lỗ Thông Tử lạnh nhạt nhìn qua hắn, nói:
- Ngươi không cần sợ thành như vậy, không biết hắn lấy từ đâu một tia mà thôi, nếu không cũng không nổ một chân của ngươi, mà là thân thể của ngươi đấy.
Trong lòng Nguyên Đức sinh ra cảm giác hoảng sợ, tuy nói như thế, nhưng nghĩ tới tử lôi nhập thể, hắn cảm thấy không rét mà run.
Lỗ Thông Tử tiếp tục nói:
- Về phần ma công, hắn đã từng có bộ phân ma nguyên của Ma Chủ Đế, có được truyền thừa thần thông cũng không phải chuyện lạ.
Đôi mắt đỏ ngầu thanh tỉnh lại, giống như hai đạo hào quang sáng ngời bắn ra chung quanh, nhìn qua xa xa xa, nói:
- Cổ Phi Dương có thể chạm tới lục đạo ma binh hay không?
Nguyên Đức run rẩy, sợ hãi nói:
- Điều này sao có thể, tuyệt đói không khả năng, nếu hắn có thể vận dụng lục đạo ma binh, ta đã sớm tan thành mây khói, làm sao có thể đứng trước mặt ngươi?
Lỗ Thông Tử chán ghét nhìn hắn một hồi, khiển:
- Ngươi dù thế nào cũng là cường giả đăng phong tạo cực, bây giờ nhìn bộ dáng của ngươi xem, đã biến thành cái gì! Ta còn trông cậy vào ngươi để đối phó Kỳ Thắng Phong đấy, hiện tại ngay cả Cổ Phi Dương cũng không bắt được.
Sắc mặt Nguyên Đức giận dữ và xấu hổ, cũng không thể cãi lại, nói:
- Là ta chủ quan.
Lỗ Thông Tử nói:
- Đối phó người này tuyệt không thể khinh thường, năm đó hắn đã tung hoành thiên hạ, ít có địch thủ. Hiện tại còn hơn lúc trước, còn có Thần Tiêu Cung cung chủ tương trợ, tục truyền trong thánh khí của hắn có vài tên cường giả siêu phàm nhập thánh. Thiên hạ hôm nay nếu nói có ai làm ta kiêng kị, như vậy chỉ có chín người.
Nguyên Đức cả kinh nói:
- Dùng lực lượng của đại nhân, lại có tới chín người? Không biết là chín người nào?
ơ Ta quan sát một ít ma tu, lệ khí rất nặng, loại lệ khí này phải tìm điểm phát tiết, nếu áp chế trong lòng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
La Thiên khổ sở nói:
- Nếu ngươi sớm tới Hóa Thần Hải thì tốt rồi. Tình huống giống như đúc ngươi nói, lúc mới bắt đầu rất nhiều ma tu bổ sung tỳ nũ người hầu, càng về sau ngay cả đệ tử cấp thấp cũng biến mất khó hiểu, việc này thậm chí sinh ra một ít khủng hoảng.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, nói:
- Dù vậy, thuật trường cũng mặc kệ sao?
La Thiên nói:
- Thuật trưởng hẳn là biết rõ, nhưng mà nghiên cứu và cung cấp ma khí do Nguyên Đức đại nhân chưởng quản, thuật trưởng vô lực quản hạt.
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, nhìn qua La Thiên nói:
- Ngươi thực cho rằng như vậy sao?
- Ngươi có ý tứ gì?
La Thiên sững sờ, có chút không rõ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nguyên Đức từ trước tới nay chỉ là võ tu, Lỗ Thông Tử mới quản thuật luyện, cổ ma tỉnh là nơi quá mức trọng yếu, cho nên mới cho Nguyên Đức trông coi. Mặc dù Nguyên Đức cố tình mở rộng ma công, vậy ma đan và ma khí là thế nào? Nếu không có Lỗ Thông Tử ủng hộ, làm sao truyền bá ra ngoài chứ?
La Thiên ăn cả kinh, Lý Vân Tiêu nói đã gợi ra một ít gì đó trong lòng hắn, rất nhiều ý niệm trong đầu đã thông suốt.
- Nếu là như thế, thuật trưởng đại nhân rốt cuộc muốn làm gì?
- Chuyện này ta cũng rất muốn biết đấy!
Lý Vân Tiêu nhìn qua hắn, nhàn nhạt nói ra.
La Thiên cảm thấy toàn thân rét run, giống như lâm vào trong hầm băng, mà bản thân mình chỉ là quân cờ nhỏ không có ý nghĩa.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta và ngươi yên lặng theo dõi kỳ biến đi, ta cũng rất muốn biết, Lỗ Thông Tử muốn dẫn Hóa Thần Hải đi về hướng nào.
La Thiên gian nan nuốt nước bọt, nói:
- Có phải ngươi nghĩ nhiều hay không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta căn bản không có nghĩ nhiều, nhưng mà phải nói ra vấn đề này cho ngươi biết.
Hắn thu hồi tươi cười, trong mắt có hàn quang lóe lên, nói:
- Hơn nữa ta bước vào Hóa Thần Hải đến bây giờ, hắn chưa từng nói một câu nào liên quan tới Dương Địch, sợ rằng muốn dùng đồ nhi cản tay ta.
- Dương Địch...
Sắc mặt La Thiên khó nhìn, nói:
- Ta thật sự đã lâu không gặp hắn, vì sao ngươi không hỏi thuật trưởng chuyện này.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu như ta đưa ra yêu cầu, hắn tùy tiện có thể tìm lý do qua loa tắc trách ta, như vậy sẽ làm hắn cảnh giác với ta, việc này tạm thời đè xuống, chờ tới khi cần ta sẽ đề cập tới.
La Thiên lắc đầu liên tục, nói:
- Ta không tin ngươi đoán, chuyện Dương Địch ta sẽ đi tìm hiểu giúp ngươi, chắc là ngươi nghĩ nhiều.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Có lẽ thế.
Hai người nhanh chóng bay tới nơi ở của La Thiên, chưng rượu pha trà, nói chuyện vui vẻ.
Trong Thuật Thần Điện, Lỗ Thông Tử đứng chắp tay, hắn đứng trước thủy tinh cầu, xuyên qua hào quang yếu ớt nhìn hình ảnh bên trong.
Trong quang ảnh là trận đấu kinh thiên động địa, Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên hai người liên thủ đánh một trận với Khúc Hồng Nhan, đánh rất thoải mái.
Sắc mặt Lỗ Thông Tử bình tĩnh, từ đầu đến cuối không có biểu lộ gì, hoàn toàn như là người ngoài cuộc, không động tâm.
Đột nhiên một đạo hắc mang lập loè, trực tiếp xé rách không gian hiện ra trong đại điện.
Lỗ Thông Tử lúc này mới nhìn qua, trong mắt kinh hãi, nói:
- Ngươi bị thương?
Bóng người vừa xuất hiện chính là Nguyên Đức, một chân đã không trọn vẹn, máu chảy đầm đìa.
- Ah! Ah!
Ma khí bốc lên toàn thân Nguyên Đức, chỗ bị thương máu chảy ròng ròng, mạch máu và cơ bắp không ngừng kéo dài ra, chân mới xuất hiện.
Nhưng mà khí tức trên người hắn yếu tới cực điểm, bi phẫn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Lỗ Thông Tử không có tâm tư xem thi đấu, vung tay hủy hình chiếu đi, nói:
- Vì sao ngươi bị thương, Cổ Phi Dương chỉ là siêu phàm nhập thánh, hơn nữa dường như vừa đột phá vài ngày mà thôi.
Nguyên Đức trầm thấp rống một tiếng, hắn giống như dã thú vị thương, vô cùng giận dữ.
Lỗ Thông Tử cau mày nói:
- Trước đó nghe nói hắn xâm nhập cổ ma tỉnh, ta còn lo lắng ngươi bắt hắn giết chết, xem ra hoàn toàn là lo lắng dư thừa!
Trong giọng nói tràn ngập mỉa mai, lạnh như băng, thậm chí là tức giận.
Sắc mặt Nguyên Đức càng khó coi, cắn răng nói:
- Hắn bây giờ đang ở đâu? Ta muốn đi giết hắn!
- Cũng được, trong cổ ma tỉnh không thể giết hắn, còn chật vật bỏ chạy, bây giờ đi chịu chết sao/
Sắc mặt Lỗ Thông Tử hiện ra một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:
- Nói quá trình kỹ càng cho ta biết, không cho phép thêm vào chi tiết gì.
Nguyên Đức bị giáo huấn nên mặt mũi không cam lòng, nhưng lại dường như không dám phản kháng, tức giận đem cổ ma trong giếng tất cả đều nói ra, kể cả chính mình cuối cùng nhất đào tẩu, nói mặt mũi tràn đầy bi phẫn.
Lỗ Thông Tử không nói tiếng nào, tùy ý để hắn nói xong, hai hàng lông mày đầy sầu lo.
Hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Chiêu đánh ngươi bị thương là tử lôi, ta sớm có nghe nói hắn có một tia tử lôi, xem ra là thực.
Nguyên Đức giật mình, hắn như bị giội chậu nước lạnh, ánh mắt đầy lửa giận, thất thanh nói:
- Thượng Thanh Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi?
Lỗ Thông Tử lạnh nhạt nhìn qua hắn, nói:
- Ngươi không cần sợ thành như vậy, không biết hắn lấy từ đâu một tia mà thôi, nếu không cũng không nổ một chân của ngươi, mà là thân thể của ngươi đấy.
Trong lòng Nguyên Đức sinh ra cảm giác hoảng sợ, tuy nói như thế, nhưng nghĩ tới tử lôi nhập thể, hắn cảm thấy không rét mà run.
Lỗ Thông Tử tiếp tục nói:
- Về phần ma công, hắn đã từng có bộ phân ma nguyên của Ma Chủ Đế, có được truyền thừa thần thông cũng không phải chuyện lạ.
Đôi mắt đỏ ngầu thanh tỉnh lại, giống như hai đạo hào quang sáng ngời bắn ra chung quanh, nhìn qua xa xa xa, nói:
- Cổ Phi Dương có thể chạm tới lục đạo ma binh hay không?
Nguyên Đức run rẩy, sợ hãi nói:
- Điều này sao có thể, tuyệt đói không khả năng, nếu hắn có thể vận dụng lục đạo ma binh, ta đã sớm tan thành mây khói, làm sao có thể đứng trước mặt ngươi?
Lỗ Thông Tử chán ghét nhìn hắn một hồi, khiển:
- Ngươi dù thế nào cũng là cường giả đăng phong tạo cực, bây giờ nhìn bộ dáng của ngươi xem, đã biến thành cái gì! Ta còn trông cậy vào ngươi để đối phó Kỳ Thắng Phong đấy, hiện tại ngay cả Cổ Phi Dương cũng không bắt được.
Sắc mặt Nguyên Đức giận dữ và xấu hổ, cũng không thể cãi lại, nói:
- Là ta chủ quan.
Lỗ Thông Tử nói:
- Đối phó người này tuyệt không thể khinh thường, năm đó hắn đã tung hoành thiên hạ, ít có địch thủ. Hiện tại còn hơn lúc trước, còn có Thần Tiêu Cung cung chủ tương trợ, tục truyền trong thánh khí của hắn có vài tên cường giả siêu phàm nhập thánh. Thiên hạ hôm nay nếu nói có ai làm ta kiêng kị, như vậy chỉ có chín người.
Nguyên Đức cả kinh nói:
- Dùng lực lượng của đại nhân, lại có tới chín người? Không biết là chín người nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.