Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2849: Thiên Minh chi chiến (15)

Thái Nhất Sinh Thủy

04/12/2016

Lá chắn thôn phệ tất cả Thần Thức, mọi người muốn tìm tòi tình huống, đều như đá chìm đáy biển.

Đồng tử Đế Dạ co lại, quát:

- Ngươi thân thể phàm thai, cũng dám chơi thứ này, ngươi không muốn sống nữa sao?

Ma Phổ cười nhạo nói:

- Cần ngươi để ý sao? Xem ai chết!

Đế Dạ cả giận nói:

- Phong tử! Hôm nay Bổn Tọa liền triệt để kết thúc ngươi! Chém nát tất cả đi, A Lại huyền việt!

Thanh Đồng Chiến Phủ trong tay hắn chém xuống, toàn bộ bầu trời "Ầm ầm" một tiếng, trong nháy mắt chém thành hai khúc, uy năng vô biên hướng hai bên tán đi.

Thể xác và tinh thần của tất cả mọi người cự chiến, có cảm giác như tận thế tiến đến.

Huyền khí cường đại, mặc dù là cao giai Vũ Đế cũng gánh không được, không ít thành viên Thiên Minh hét thảm lên, thân thể hóa thành thịt nát bị thổi tan.

Xa xa Bất Động Quy Lâm càng thảm liệt, tất cả kiến trúc trong nháy mắt nát bấy, số lớn Thi sát bị chấn lăng không bay lên, sau đó nổ tan.

Trên mặt Ma Phổ tràn đầy phẫn nộ, quát:

- A Nan hành lộ sát!

Hai tay không ngừng bấm niệm thần chú, đem Ma Nguyên đánh vào lá chắn trước người, tấm chắn đen nhánh kia lập tức hóa thành to lớn, giống như lỗ đen thôn phệ tất cả lực lượng!

Ầm ầm!

Phủ Quang chém xuống, trực tiếp đánh vào trong lỗ đen, một cổ sức mạnh cuồn cuộn nổ tung.

Ùng ùng…

Trong thiên địa chỉ còn lại có tiếng nổ vang, hắc ám đem mấy ngàn dặm Hải Vực nuốt hết, nghìn dặm hải phận, không có một giọt nước, vô số sinh linh triệt để tan tành mây khói.

Thình thịch!

Bất Động Quy Lâm vốn là một con Hải Quy Thi sát, ở dưới luân phiên trùng kích, rốt cục nổ lên, hóa thành vô số đá vụn, như mưa rơi vào đại địa.

- Không! !

Cảnh Thất kêu thảm một tiếng, trong sát na bay qua, nhưng toàn bộ Thi sát đã vỡ vụn, không còn tồn tại nữa.

Sóng lực lượng kia kích động, mặc dù là Võ Đạo Đỉnh Phong cường giả, cũng khó kháng Ma uy kinh khủng, bị chấn liên tục thổ huyết.

Xa Vưu vì bảo vệ Mạc Tiểu Xuyên cùng Hách Liên Thiếu Hoàng, liền trực tiếp hóa ra Chân Long Pháp Thân, một mảnh Long Vực ở trước người ngưng kết, cũng bị kích liên tiếp lui về phía sau.



Mọi người không thể phân rõ tình huống, tất cả đều bị khuất phục trước lực lượng kinh khủng kia, tim đập loạn nhịp.

Lúc này giữa Hải Thiên kích động ngàn vạn năng lượng, đều là vô cùng kinh khủng, nếu thoáng bị đánh trúng, không chết cũng trọng thương.

Linh Mục Địch phi thân bay đi, đón từng vòng lực lượng mà lên, thân thể của hắn ở trong các loại dư ba không ngừng nổ vang, nhưng không tổn thương.

Không trung toàn bộ đều là hắc ám cùng năng lượng, Thần Thức hoàn toàn phóng xạ không ra, chỉ có thể lấy mắt thường nhìn.

Rốt cục ở địa phương cao mấy ngàn trượng, có một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng bay đi, như lá rụng trong gió, hoàn toàn không cách nào nắm trong tay vận mạng của mình, tùy ý bài bố.

- Lý Vân Tiêu!

Linh Mục Địch vội vàng kêu một tiếng, mấy cái lên xuống liền đến bên người Lý Vân Tiêu, ôm lấy hắn.

Thời khắc này toàn thân Lý Vân Tiêu cháy đen, khuôn mặt cũng đen nhánh, không thể nhìn rõ.

Linh Mục Địch hoảng hốt, bỗng nhiên dò xét khí tức của hắn, còn chưa chết, nhưng không biết tình huống cụ thể.

Hắn hướng mọi người nói:

- Đi!

Nơi đây đã không thể ở tiếp nữa, nếu không thể đúng lúc cứu trị Lý Vân Tiêu, sợ là liền thật chết rồi.

Người còn lại cũng nghiêm túc, lập tức đi theo Linh Mục Địch.

- Còn muốn chạy? Giết sạch bọn họ!

Ân Trì hét lớn một tiếng, mạnh mẽ đuổi đến, trong lòng hắn cũng vạn phần lo lắng, chẳng biết Lý Vân Tiêu sinh tử, nếu còn sống liền phiền phức lớn.

- Giết? Làm được sao?

Xa Vưu chém ra song kiếm, dốc hết toàn lực, một cổ kiếm uy ngang trời chém tới.

Kiếm uy ép tất cả mọi người lui ra, không dám đuổi thật chặt.

Ân Trì khẩn trương, hướng Cảnh Thất nói:

- Cảnh Thất đại nhân!

Cảnh Thất phủ phục ở đáy biển, thân thể run rẩy không ngừng, đầy đất đều là toái phiến của Bất Động Quy Lâm cùng phần còn lại của Thi sát, đầu rùa còn rơi ở cách đó không xa.

- Hết, xong... toàn bộ xong...

Cảnh Thất hầu như mất đi thần trí, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không có tư tưởng.



Ân Trì gấp đến độ giậm chân, lấy lực một người hắn căn bản ngăn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Lý Vân Tiêu bay khỏi, rất nhanh liền tiêu thất ở trong tầm mắt.

Giữa Hải Thiên, chỉ còn lại có thương di trước mắt, khắp nơi đều là khe rãnh, người xem hết hồn.

- Thiên Nhân đại nhân đâu?

Một võ giả kinh hãi hỏi, vừa nãy hai cổ lực lượng hủy thiên diệt địa va chạm, liền triệt để mất đi thân ảnh của Tiểu Hồng.

Ân Trì cũng tản Thần Thức ra, mọi nơi tìm kiếm, nhưng trong thiên địa chỉ có năng lượng mặt trái tàn sát bừa bãi, trong phạm vi mấy ngàn dặm đều bị lan đến, nước biển bốc hơi sạch sẽ, chỉ dựa vào thị lực đâu thể nào tìm được.

- Chết, đã chết rồi sao? Thiên Nhân đại nhân đã chết sao?

Trong lòng võ giả kia không ngừng run rẩy, phảng phất là sự tình gì cực kỳ đáng sợ.

Ân Trì nói:

- Thiên Nhân đại nhân thực lực Thông Huyền, Đăng Phong Tạo Cực, làm sao có thể chết, chắc chắn di tán ở nơi nào đó. Chúng ta trước tìm chung quanh xem, ba ngày sau không có kết quả mà nói, xin chư vị tới Bích Lạc tông tụ họp, cùng thương thảo chuyện quan trọng!

Thiên Minh trải qua trận này, trực tiếp tổn thương nguyên khí, tuy rằng võ giả đỉnh phong không có tổn thất mấy tên, nhưng cao giai Vũ Đế lại tử thương hầu như không còn, ngay cả Thi Sát Tông cũng triệt để hủy diệt.

Ân Trì nhìn Cảnh Thất phía dưới hầu như đờ đẫn hóa đá, nội tâm cũng cực kỳ phức tạp, nếu là ở trước kia, hắn chắc chắn sẽ đại khoái nhân tâm, uống vài chén chúc mừng, nhưng bây giờ thỏ tử hồ bi, phảng phất thấy được kết quả của mình.

Cả người hắn không khỏi run lên, nhớ tới lúc trước Lý Vân Tiêu nói muốn tiêu diệt Bích Lạc tông, liền giống như một tầng lo lắng bao phủ buồng tim, lái đi không được, hơn nữa càng ngày càng mạnh.

Sắc mặt chú cháu Nhuận Lung trắng bệch, cũng không biết nội tâm nghĩ gì, Nhuận Lung trực tiếp ôm quyền nói:

- Chư vị bằng hữu, ta cáo từ trước, trở lại hướng huynh trưởng báo cáo việc phát sinh nơi đây.

Đầu óc hai người hầu như trống không, đối với việc lần này đã mất đi năng lực suy tính, quan trọng là Tứ hải công chúa trọng thương, hiện tại không biết sinh tử.

Hai người cùng mọi người đơn giản chào hỏi, liền trực tiếp hóa thành lưu quang bay về phía Bắc Hải Vương Cung.

Đám người Linh Mục Địch ở trên biển rộng tốc độ cực nhanh phi hành mấy canh giờ, mới rốt cục thấy một tòa tiểu đảo, liền từ từ hạ xuống.

Mọi người ngoại trừ Linh Mục Địch cùng Hồ lô tiểu Kim Cương, đều là một thân tổn thương, ngay cả thân thể Tuần Thiên Đấu Ngưu cũng hãm hơn phân nửa, thay đổi hoàn toàn hình dạng.

Linh Mục Địch đặt Lý Vân Tiêu lên mặt đất, bắt đầu kiểm tra.

Toàn thân Lý Vân Tiêu đen như than cốc, mới nhìn hoàn toàn không có sinh cơ, sắc mặt Linh Mục Địch cũng càng ngày càng ngưng trọng.

Hách Liên Thiếu Hoàng vội la lên:

- Đại nhân, hiện tại sư phụ ta như thế nào?

Xa Vưu cũng vội vàng nói:

- Đúng vậy, tổn thương nặng như vậy, có thể hủy căn cơ của hắn hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook