Chương 255: Thiệp mời
Thái Nhất Sinh Thủy
10/07/2017
Trần Đại Sinh gật đầu lia lịa, hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới thực lực của Viêm Vũ Thành dĩ nhiên trong khoảng thời gian ngắn có thể tăng cao đến trình độ như thế, ngay cả tông phái ẩn thế cũng thu phục, này hoàn toàn là tiết tấu muốn nghịch thiên a! Hắn nhất thời có một loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào, thật giống như trẻ mấy chục tuổi, đối với tương lai của Viêm Vũ Thành tràn ngập hy vọng.
– Nhưng Tông chủ, nếu Không Thiền tông đã quy thuận, vậy đồ vật trọng yếu trong tông đều mang tới, theo ta cùng về Viêm Vũ Thành đi. Nơi đây chẳng mấy chốc linh khí sẽ mất sạch, trở thành núi lớn phổ thông.
Lý Vân Tiêu cũng là tâm tình thật tốt, nhắc nhở.
Năng Phi Trần cau mày nói:
– Việc này tuy rằng ba người chúng ta đã đồng ý, nhưng dù sao bên trong có hơn ngàn người hiện tại còn chưa biết, chờ ta trở lại mọi người nói việc này rõ ràng. Sau ba ngày, tất nhiên mang theo hết thảy môn nhân dựa vào.
Lý Vân Tiêu nói:
– Như vậy rất tốt, còn có một việc muốn phiền phức Tông chủ.
Đôi môi của hắn khẽ nhúc nhích, trực tiếp truyền âm qua.
Năng Phi Trần vừa nghe, hai hàng lông mày nhất thời cau lại, do dự một chút mới nói:
– Thành chủ đại nhân xin mời đi theo ta.
Lý Vân Tiêu nhảy đến trên chiến xa đối phương, hướng mọi người nói:
– Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại.
Trong mắt Năng Phi Trần loé ra một tia kinh ngạc, người thành chủ này nhìn qua chỉ có mười lăm tuổi, không chỉ khí vũ phi phàm, khí chất tông sư khiến người ta khâm phục, hơn nữa lá gan lớn như thế, lại không sợ mình bắt hắn làm con tin?
Tiền Đa Đa cùng thành viên Thiên Quyền tiểu tổ cũng từng cái từng cái nội tâm vô cùng kinh ngạc, nhận thức đối với Lý Vân Tiêu càng thêm thận trọng lên. Người như vậy không phải kích động ngốc nghếch, chính là đại trí đại dũng. Thiếu niên mười lăm tuổi này thấy thế nào cũng không giống như kẻ ngốc a.
Mặc dù Trần Đại Sinh có chút lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh không nói gì. Bởi vì hắn phát hiện tuy rằng rất nhiều lúc Lý Vân Tiêu làm việc lớn mật mạo hiểm, nhưng không có một lần thất bại. Việc mà mọi người mơ hồ không rõ, hắn lại nắm chắt mười phần.
Hộ sơn đại trận của Không Thiền tông bị nổ ra, nhất thời hiển lộ ra lượng lớn kiến trúc tô điểm ở trong dãy núi. Chiếm diện tích rất lớn, nhưng hình thức cổ điển, hiển nhiên là trải qua thời gian dài không có tu sửa. Ở trong dãy núi có không ít đệ tử đều đứng ở bên ngoài, dồn dập ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, nghị luận không ngớt.
Năng Phi Trần mang theo Lý Vân Tiêu hạ xuống trên một bãi đất trống, hướng hai gã Vũ Vương cường giả khác nói:
– Các ngươi đi chuẩn bị các loại công việc một chút.
Hai tên Vũ Vương kia cáo từ lui ra, bắt tay vào việc di chuyển.
Nơi này cực kỳ cổ điển, xuyên qua mấy cái hành lang uốn khúc, Lý Vân Tiêu theo Năng Phi Trần đi tới trước một đống tiểu lâu tinh xảo cổ xưa, trong mắt Năng Phi Trần lướt qua một tia phức tạp, giới thiệu:
– Nơi này chính là tàng vật các, tuy rằng mấy ngàn năm qua Không Thiền tông nhỏ yếu, nhưng mấy ngàn năm tích lũy cũng có một chút trữ hàng, cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu của thành chủ đại nhân.
Năng Phi Trần hết sức không muốn đánh ra vài đạo pháp quyết, đem cấm chỉ của tàng vật các mở ra, nhất thời dẫn Lý Vân Tiêu đi vào trong đó.
Thần thức của Lý Vân Tiêu ở trong nháy mắt cấm chỉ phá tan liền nhìn quét tiểu lầu một lần, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
– Tông chủ giúp ta đại ân rồi!
Trong này hàng cao cấp không có mấy món, nhưng đan dược cùng Huyền khí cấp thấp là không thể đếm hết, vừa vặn dùng để vũ trang Thiên Xu tiểu đội. Năng Phi Trần cười khổ nói:
– Thành chủ đại nhân nên lưu cho ta một chút, đệ tử của Không Thiền tông cũng không có mấy thứ tốt.
– Yên tâm, ta lấy hai ngàn kiện liền đủ!
Lý Vân Tiêu một tay phất lên, nhất thời đồ vật dưới cấp ba trong tiểu lâu dồn dập bay vào trong túi.
Hai ngàn kiện Huyền khí cùng các loại đan dược biến mất, toàn bộ tiểu lâu nhất thời trở nên trống rỗng, xem mà Năng Phi Trần một trận đau lòng, nếu liệt tổ liệt tông biết, sợ là sẽ một chưởng trực tiếp đập chết mình!
– Thành chủ đại nhân, đừng quên lời hứa của ngươi với ta.
Năng Phi Trần cẩn thận nhắc nhở, nếu không có hứa hẹn trợ giúp mình đột phá Vũ Tông kia, hắn là bất luận làm sao cũng sẽ không lấy ra bảo vật cất chứa mấy ngàn năm trong tông. Tuy hắn là Không Thiền tông Tông chủ, nhưng người dù sao cũng có tư tâm.
– Yên tâm! Chờ Tông chủ mang theo đệ tử tới, ta tiện tay vì ngươi chuẩn bị việc đột phá. Nhanh thì bảy ngày, chậm thì một tháng, nhất định để ngươi đột phá đến Vũ Tông cảnh giới!
Lý Vân Tiêu lời thề son sắt cam kết. Tình trạng cơ thể của Năng Phi Trần hắn đã sớm nhìn thông suốt, chính là tuổi già sức yếu, sinh cơ yếu dần, lúc này mới trước sau không cách nào chạm tới tầng bình cảnh kia. Chỉ cần dùng Vạn Mộc Hồi Xuân sinh mệnh đại trận rót vào lượng lớn sinh cơ cho hắn, lại dùng đan dược phụ trợ, đột phá là xác suất rất lớn.
Lúc này Năng Phi Trần mới yên tâm lại, đưa Lý Vân Tiêu ra sơn mạch, liền vội vàng bắt tay chuẩn bị di chuyển.
Lý Vân Tiêu trở lại trên Hổ Vương chiến xa, đang định trở về thành.
Đột nhiên phía trước lái tới một chiếc Thanh Lang Huyền Phù Chiến Xa, phía trên đứng một người thanh niên, tu vi chỉ có tam tinh Đại vũ sư. Hắn nhìn chiến xa đầy trời, nhất thời cả kinh, khiếp đảm nhỏ giọng nói:
– Chư vị là người của Không Thiền tông?
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, hắn từ trên người người trẻ tuổi này cảm giác được một loại hơi thở quen thuộc.
– Phải, ngươi là người phương nào?
Trên mặt người trẻ tuổi kia lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, lúc này âm thanh mới lớn lên, cất cao giọng nói:
– Tại hạ Vô Thượng Cung Phó Tuấn Tài, chuyên tới đưa thiệp mời cho Năng Tông chủ.
Vô Thượng Cung?
Quả nhiên!
Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên áp súc, hắn từ trên người đối phương cảm nhận được hàn khí cực âm như của Lý Dật. Loại hàn khí cực âm này là một mạch kế thừa, từ trên người Tề Chân Tử, Dịch Tiểu Sơn cùng Lý Dật đều giống như đúc, chỉ là mạnh yếu không giống mà thôi. Loại chân khí này kiếp trước kiếp này hắn đều không xa lạ gì, chính là công pháp gia truyền của đối thủ một mất một còn kiếp trước của hắn… Bắc Minh thế gia, chẳng biết vì sao lại xuất hiện ở trong một môn phái vô danh.
Hắn thu lại tâm thần, lộ ra vẻ hờ hững, híp mắt nói:
– Cái thiệp mời gì? Cung chủ các ngươi kết hôn hay là sinh hài tử?
– A? Chuyện này...
Phó Tuấn Tài cười nói:
– Đại nhân nói đùa, là phó Cung chủ lên cấp Lục Hợp cảnh Vũ Tông, đặc biệt mời bằng hữu phụ cận đến chúc mừng.
Hắn nói đến đây, trên mặt hiện ra một tia tự hào, dưới cằm không khỏi nâng lên mấy phần. Dù sao Không Thiền tông hắn cũng hiểu rõ, là không có một vị Vũ Tông cường giả.
– Lên cấp cũng muốn mời khách? Không Thiền tông chúng ta với các ngươi rất quen sao?
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra vẻ không rõ, lẽ nào hai phái quan hệ rất thân mật?
– Nhưng Tông chủ, nếu Không Thiền tông đã quy thuận, vậy đồ vật trọng yếu trong tông đều mang tới, theo ta cùng về Viêm Vũ Thành đi. Nơi đây chẳng mấy chốc linh khí sẽ mất sạch, trở thành núi lớn phổ thông.
Lý Vân Tiêu cũng là tâm tình thật tốt, nhắc nhở.
Năng Phi Trần cau mày nói:
– Việc này tuy rằng ba người chúng ta đã đồng ý, nhưng dù sao bên trong có hơn ngàn người hiện tại còn chưa biết, chờ ta trở lại mọi người nói việc này rõ ràng. Sau ba ngày, tất nhiên mang theo hết thảy môn nhân dựa vào.
Lý Vân Tiêu nói:
– Như vậy rất tốt, còn có một việc muốn phiền phức Tông chủ.
Đôi môi của hắn khẽ nhúc nhích, trực tiếp truyền âm qua.
Năng Phi Trần vừa nghe, hai hàng lông mày nhất thời cau lại, do dự một chút mới nói:
– Thành chủ đại nhân xin mời đi theo ta.
Lý Vân Tiêu nhảy đến trên chiến xa đối phương, hướng mọi người nói:
– Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại.
Trong mắt Năng Phi Trần loé ra một tia kinh ngạc, người thành chủ này nhìn qua chỉ có mười lăm tuổi, không chỉ khí vũ phi phàm, khí chất tông sư khiến người ta khâm phục, hơn nữa lá gan lớn như thế, lại không sợ mình bắt hắn làm con tin?
Tiền Đa Đa cùng thành viên Thiên Quyền tiểu tổ cũng từng cái từng cái nội tâm vô cùng kinh ngạc, nhận thức đối với Lý Vân Tiêu càng thêm thận trọng lên. Người như vậy không phải kích động ngốc nghếch, chính là đại trí đại dũng. Thiếu niên mười lăm tuổi này thấy thế nào cũng không giống như kẻ ngốc a.
Mặc dù Trần Đại Sinh có chút lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh không nói gì. Bởi vì hắn phát hiện tuy rằng rất nhiều lúc Lý Vân Tiêu làm việc lớn mật mạo hiểm, nhưng không có một lần thất bại. Việc mà mọi người mơ hồ không rõ, hắn lại nắm chắt mười phần.
Hộ sơn đại trận của Không Thiền tông bị nổ ra, nhất thời hiển lộ ra lượng lớn kiến trúc tô điểm ở trong dãy núi. Chiếm diện tích rất lớn, nhưng hình thức cổ điển, hiển nhiên là trải qua thời gian dài không có tu sửa. Ở trong dãy núi có không ít đệ tử đều đứng ở bên ngoài, dồn dập ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, nghị luận không ngớt.
Năng Phi Trần mang theo Lý Vân Tiêu hạ xuống trên một bãi đất trống, hướng hai gã Vũ Vương cường giả khác nói:
– Các ngươi đi chuẩn bị các loại công việc một chút.
Hai tên Vũ Vương kia cáo từ lui ra, bắt tay vào việc di chuyển.
Nơi này cực kỳ cổ điển, xuyên qua mấy cái hành lang uốn khúc, Lý Vân Tiêu theo Năng Phi Trần đi tới trước một đống tiểu lâu tinh xảo cổ xưa, trong mắt Năng Phi Trần lướt qua một tia phức tạp, giới thiệu:
– Nơi này chính là tàng vật các, tuy rằng mấy ngàn năm qua Không Thiền tông nhỏ yếu, nhưng mấy ngàn năm tích lũy cũng có một chút trữ hàng, cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu của thành chủ đại nhân.
Năng Phi Trần hết sức không muốn đánh ra vài đạo pháp quyết, đem cấm chỉ của tàng vật các mở ra, nhất thời dẫn Lý Vân Tiêu đi vào trong đó.
Thần thức của Lý Vân Tiêu ở trong nháy mắt cấm chỉ phá tan liền nhìn quét tiểu lầu một lần, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
– Tông chủ giúp ta đại ân rồi!
Trong này hàng cao cấp không có mấy món, nhưng đan dược cùng Huyền khí cấp thấp là không thể đếm hết, vừa vặn dùng để vũ trang Thiên Xu tiểu đội. Năng Phi Trần cười khổ nói:
– Thành chủ đại nhân nên lưu cho ta một chút, đệ tử của Không Thiền tông cũng không có mấy thứ tốt.
– Yên tâm, ta lấy hai ngàn kiện liền đủ!
Lý Vân Tiêu một tay phất lên, nhất thời đồ vật dưới cấp ba trong tiểu lâu dồn dập bay vào trong túi.
Hai ngàn kiện Huyền khí cùng các loại đan dược biến mất, toàn bộ tiểu lâu nhất thời trở nên trống rỗng, xem mà Năng Phi Trần một trận đau lòng, nếu liệt tổ liệt tông biết, sợ là sẽ một chưởng trực tiếp đập chết mình!
– Thành chủ đại nhân, đừng quên lời hứa của ngươi với ta.
Năng Phi Trần cẩn thận nhắc nhở, nếu không có hứa hẹn trợ giúp mình đột phá Vũ Tông kia, hắn là bất luận làm sao cũng sẽ không lấy ra bảo vật cất chứa mấy ngàn năm trong tông. Tuy hắn là Không Thiền tông Tông chủ, nhưng người dù sao cũng có tư tâm.
– Yên tâm! Chờ Tông chủ mang theo đệ tử tới, ta tiện tay vì ngươi chuẩn bị việc đột phá. Nhanh thì bảy ngày, chậm thì một tháng, nhất định để ngươi đột phá đến Vũ Tông cảnh giới!
Lý Vân Tiêu lời thề son sắt cam kết. Tình trạng cơ thể của Năng Phi Trần hắn đã sớm nhìn thông suốt, chính là tuổi già sức yếu, sinh cơ yếu dần, lúc này mới trước sau không cách nào chạm tới tầng bình cảnh kia. Chỉ cần dùng Vạn Mộc Hồi Xuân sinh mệnh đại trận rót vào lượng lớn sinh cơ cho hắn, lại dùng đan dược phụ trợ, đột phá là xác suất rất lớn.
Lúc này Năng Phi Trần mới yên tâm lại, đưa Lý Vân Tiêu ra sơn mạch, liền vội vàng bắt tay chuẩn bị di chuyển.
Lý Vân Tiêu trở lại trên Hổ Vương chiến xa, đang định trở về thành.
Đột nhiên phía trước lái tới một chiếc Thanh Lang Huyền Phù Chiến Xa, phía trên đứng một người thanh niên, tu vi chỉ có tam tinh Đại vũ sư. Hắn nhìn chiến xa đầy trời, nhất thời cả kinh, khiếp đảm nhỏ giọng nói:
– Chư vị là người của Không Thiền tông?
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, hắn từ trên người người trẻ tuổi này cảm giác được một loại hơi thở quen thuộc.
– Phải, ngươi là người phương nào?
Trên mặt người trẻ tuổi kia lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, lúc này âm thanh mới lớn lên, cất cao giọng nói:
– Tại hạ Vô Thượng Cung Phó Tuấn Tài, chuyên tới đưa thiệp mời cho Năng Tông chủ.
Vô Thượng Cung?
Quả nhiên!
Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên áp súc, hắn từ trên người đối phương cảm nhận được hàn khí cực âm như của Lý Dật. Loại hàn khí cực âm này là một mạch kế thừa, từ trên người Tề Chân Tử, Dịch Tiểu Sơn cùng Lý Dật đều giống như đúc, chỉ là mạnh yếu không giống mà thôi. Loại chân khí này kiếp trước kiếp này hắn đều không xa lạ gì, chính là công pháp gia truyền của đối thủ một mất một còn kiếp trước của hắn… Bắc Minh thế gia, chẳng biết vì sao lại xuất hiện ở trong một môn phái vô danh.
Hắn thu lại tâm thần, lộ ra vẻ hờ hững, híp mắt nói:
– Cái thiệp mời gì? Cung chủ các ngươi kết hôn hay là sinh hài tử?
– A? Chuyện này...
Phó Tuấn Tài cười nói:
– Đại nhân nói đùa, là phó Cung chủ lên cấp Lục Hợp cảnh Vũ Tông, đặc biệt mời bằng hữu phụ cận đến chúc mừng.
Hắn nói đến đây, trên mặt hiện ra một tia tự hào, dưới cằm không khỏi nâng lên mấy phần. Dù sao Không Thiền tông hắn cũng hiểu rõ, là không có một vị Vũ Tông cường giả.
– Lên cấp cũng muốn mời khách? Không Thiền tông chúng ta với các ngươi rất quen sao?
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra vẻ không rõ, lẽ nào hai phái quan hệ rất thân mật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.