Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 311: Thoát thân

Thái Nhất Sinh Thủy

10/07/2017

Lý Nguyên Vũ lạnh lùng lấy ra một binh khí hình thù kỳ lạ, cười lạnh nói:

– Động thủ đi.

Toàn bộ Hải vực, nhất thời có mấy vệt sáng vọt lên, trong nháy mắt chiến đấu kịch liệt.

Trong mắt Lý Vân Tiêu tinh mang trán động, cười khổ nói:

– Lần này thật sự xong đời, dĩ nhiên mai phục Vũ Tông đỉnh phong.

Hắn nhanh chóng đánh ra mấy cái pháp quyết, Hổ Vương chiến xa nhất thời khởi động đến tốc độ lớn nhất, hóa thành một ánh hào quang hướng về chân trời bỏ chạy.

Sắc mặt của Đoàn Việt cũng căng thẳng, cả người âm trầm đáng sợ. Hắn vốn là thất tinh Vũ Tông, tự nhiên biết tại Lục Hợp cảnh nội, một tinh một thiên địa, tuy rằng chênh lệch là nhị tinh, nhưng là hồng câu khó có thể vượt qua. Đối phương muốn giết mình dễ như ăn cháo, huống chi thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn.

Để hắn vạn phần không rõ chính là, Lý Vân Tiêu rõ ràng biết hầu như muốn xong đời, nhưng trên mặt không có kinh hoảng cùng sợ sệt chút nào. Vào lúc này hắn mới chính thức tâm phục khẩu phục, triệt để kính phục lên. Sinh tử trước mắt mà mặt không biến sắc, đây là một loại định lực cùng tu vi thế nào a.

Tuy rằng tốc độ của Hổ Vương chiến xa cực nhanh, nhưng đối với cửu tinh Vũ Tông mà nói, là không đáng một đồng. Tốc độ của Hành Nguyên ở trên biển không bằng Tử Văn Cửu Anh Giao, nhưng truy Vũ Vương chiến xa là dư thừa. Rất nhanh liền đem khoảng cách rút ngắn đến trong một dặm, đuổi theo chỉ là việc thoáng qua.

– Chú ý!

Đột nhiên Lý Vân Tiêu ngưng tiếng nói:

– Nếu ngươi súc thế đánh ra một đòn toàn lực, nắm chắc bao nhiêu phần có thể kích thương hắn?

Đoàn Việt hơi nhướng mày, trầm tư nói:

– Nếu như có thể một chiêu chân thật oanh ở trên người hắn, tuy rằng không đến nỗi giết chết, nhưng ít ra cũng có thể trọng thương? Nhưng đối phương làm sao có khả năng đứng đó mặc cho ta đánh.

– Vậy thì được rồi!

Trong mắt Lý Vân Tiêu tinh mang lấp lóe nói:



– Đợi lát nữa hắn cách chiến xa mười mét, ta sẽ hạn chế hành động của hắn một sát na, này chính là thời điểm ngươi ra tay. Chờ thời điểm hắn tiếp cận trăm mét, ngươi liền bắt đầu súc thế đi.

– Cái gì?

Đoàn Việt giật nảy cả mình, sợ hãi nói:

– Đối phương là Vũ Tông đỉnh phong cường giả, ngươi có thể hạn chế hắn một sát na? Có lầm hay không!

Trong lòng hắn dâng lên sóng lớn, bất luận làm sao cũng không tin, nhưng giờ khắc này đã không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, bởi vì Hành Nguyên đã bước vào trong vòng trăm thước.

– Khanh!

Phương Thiên Họa Kích nhất thời hiện lên ở trong tay Đoàn Việt, đôi môi hắn khẽ nhả nói:

– Giải phong!

Từng đạo từng đạo khí tức từ trên Phương Thiên Họa Kích lan ra, thể tích chiến kích trong nháy mắt phóng to gấp ba lần, nổi ở trước người Đoàn Việt, hắn lẳng lặng nhắm hai mắt, một tay nắm chặt chuôi vũ khí, cảm thụ khí tức chung quanh, muốn dựa thế thiên địa quy tắc.

Võ giả tu luyện tới cảnh giới nhất định, liền có thể cảm ngộ thiên địa quy tắc, cùng nguyên tố địa, thủy, hỏa, phong tạo thành thế giới tiến hành câu thông, từ đó đạt đến hiệu quả mượn thiên địa tư thế. Lúc trước tại Già Lam học viện, một chiêu Phù Dung ấn của Lý Vân Tiêu, chính là mượn thiên địa oai.

Hổ Vương chiến xa là huyền khí có linh, ở dưới Phương Thiên Họa Kích thả ra từng trận chiến ý, cũng biến thành loạng choạng, tựa hồ sinh ra một tia sợ hãi.

– Hừ, ánh nến há có thể cùng nhật nguyệt tranh huy! Đoàn Việt, ta niệm tình thực lực ngươi không tầm thường, chỉ cần ngươi gia nhập Tinh Túc Tông ta, có thể tha cho ngươi khỏi chết!

Hành Nguyên vượt không mà đến, cũng cảm nhận được cỗ sức mạnh to lớn kia, nội tâm thầm giật mình không ngớt, thất tinh Vũ Tông súc thế đánh ra một đòn toàn lực, coi như là hắn cũng không dám mạnh mẽ chống đỡ. Vì vậy trước du thuyết, phá hoại khí thế của đối phương, từ đó ung dung đánh tan.

– Coi như ngươi không vì mình cân nhắc, vị thiếu niên này hẳn là con riêng của ngươi a? Chí ít ngẫm lại tính mạng của hắn, ngươi là một phụ thân, chẳng lẽ không muốn bảo toàn con trai của mình?

– Mười mét! Bảo toàn con mẹ ngươi! Thay ta thăm hỏi nữ tính cả nhà ngươi! Càn Khôn trấn hồn… Cấm diễn!

Lý Vân Tiêu quát một tiếng, trong tròng mắt tuôn ra một đạo tinh mang vô hình, phá không mà đi. Thần thức dĩ nhiên như thật, như trên mặt nước bình tĩnh ném vào một cục đá, từng vòng lan tỏa ra, toàn bộ không gian ở dưới một đạo thần mang kia, dĩ nhiên trở nên hơi vặn vẹo lên.



Hành Nguyên kinh hãi, đầu óc “Vù” một hồi, nhất thời hai con ngươi màu đỏ ngòm hiện lên ở trên bầu trời, yêu dị theo dõi hắn.

Chi!

Đột nhiên trong lòng hắn hoảng hốt, dĩ nhiên là ảo thuật!

Tiểu tử này là người nào? Dĩ nhiên có thể để cho mình trúng thuật?

Hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu năm chưa từng trúng qua ảo thuật, loại thủ đoạn mà từ trước đến giờ hắn rất xem thường.

– Trò mèo! Chỉ là ảo thuật, há có thể làm gì cửu tinh Vũ Tông! Thiên Địa Vô Cực, Thần Lôi Thánh chưởng! Phá cho ta! Phá! Phá!

Hành Nguyên nói liền ba chữ phá, điên cuồng nổ ra mấy chưởng, toàn bộ bầu trời vặn vẹo trong nháy mắt khôi phục như cũ, màu sắc mờ mịt cùng hai con ngươi yêu dị cũng biến mất không còn. Toàn bộ Hải vực một mảnh thanh minh.

Thế nhưng...

Bầu trời mới vừa khôi phục bình thường lần thứ hai vặn vẹo lên, là bị một luồng sức mạnh khổng lồ bao phủ, thật giống như không gian cũng bị đè ép xuống, ở trung tâm bao phủ, một chiến kích to lớn tỏa ra chiến ý ngập trời, từng ngọn lửa màu trắng phảng phất từ trong hư không vô tận thiêu đốt đến, phá không mà xuống.

– Bạch Diễm Quỷ Sát, Lục Cực Chiến Kích!

Một đòn toàn lực của thất tinh Vũ Tông!

Lý Vân Tiêu ở trong nháy mắt ảo thuật bị phá, phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời tâm thần chấn động mạnh, bị thần thức phản phệ, lần thứ hai phun ra mấy ngụm máu tươi, lúc này sắc mặt mới hết sức trắng xám té lăn trên đất.

Lấy hồn lực của hắn, có thể tê liệt cửu tinh Vũ Tông một sát na, đã là chuyện hết sức may mắn. Trước đó hắn cũng không tin tưởng vững chắc, nhưng cũng may Hành Nguyên không phòng bị, ở dưới một đòn tàn nhẫn nhanh chuẩn kia, bị hắn kéo vào ảo cảnh. Nhưng mình cũng chịu đến thương tổn rất lớn.

– Đoàn Việt! Ta tất đem ngươi chém thành muôn mảnh!

Hành Nguyên bị nhấn chìm dưới một đòn kinh thiên, Đại vực cũng bị một luồng sức mạnh khổng lồ kia xúc động ra một cột sóng kinh người phóng lên trời, đánh tan toàn bộ sương mù mông lung, có tư thế dời sông lấp biển!

Hành Nguyên bị sóng biển vọt lên đánh vào trong biển, cảm giác trong cơ thể hầu như muốn vỡ ra, thân thể càng là bị thương không ra hình thù gì. Hắn vội vàng lấy ra một viên đan dược nuốt vào, trong mắt tất cả đều là đau lòng cùng thù hận. Mặc dù trọng thương, thế nhưng thần thức vẫn khóa chặt đối phương, chỉ trong tích tắc, hai người cưỡi Hổ Vương chiến xa đã chạy mấy chục dặm. Hắn mạnh mẽ cắn răng, kéo thân thể trọng thương lần thứ hai gia tốc truy đuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook