Chương 477: Thông đạo thần bí. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
24/10/2016
Chương 477: Thông đạo thần bí. (1)
Chu Tử Nguyên bị ánh mắt của hắn quét qua, lập tức có cảm giác mát lạnh sinh ra trong lòng. Hắn vội vàng lắc đầu, quát:
- Mơ tưởng làm loạn tâm thần của ta, ngươi tất nhiên đã tu luyện qua tinh thần công kích!
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi muốn sao?
Chu Tử Nguyên quát:
- Đem Thất Túc Đạo Quả và Thạch Chi Tâm giao ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thất Túc Đạo Quả ở trên người của ta, Thạch Chi Tâm cũng ở đây, ngươi cứ tự mình tới lấy.
Chu Tử Nguyên hơi cau mày, nói:
- Ngươi tâm cơ quá nặng, quỷ kế đa đoan, thạch thú cũng là do ngươi dẫn tới. Ngươi lại buông Thất Túc Đạo Quả ra, sau đó đi về phía bắc không cho phép quay về.
Lý Vân Tiêu mỉa mai nói:
- Ta tâm cơ sâu? Vừa rồi lúc mọi người chiến đấu liều chết, tiểu tử ngươi chạy đi đâu? Nếu như có Hạo Thiên Kính của ngươi định trụ một phương không gian này, chiêu cuối cùng của thạch thú sẽ giảm uy lực hơn phân nửa, cũng sẽ không làm gì được mọi người, mọi người hiện tại bị thương và chết đi, mà ngươi cái gì cũng không có.
Chu Tử Nguyên đỏ mặt lên, giải thích:
- Đó là bởi vì thân thể của ta nhanh hơn tay, lúc này mới bị thương ít hơn. Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Nhanh buông Thất Túc Đạo Quả và rời đi!
Lý Vân Tiêu khinh thị nhìn hắn một cái, xùy cười một tiếng, tiếp tục thò tay cầm Thạch Chi Tâm trong tay, hồng quang lóe lên không ngừng.
Đồng tử Chu Tử Nguyên đột nhiên co lại, tức giận nói:
- Buông vật kia ra! Ngươi thật không tin ta sẽ giết ngươi sao?
Lý Vân Tiêu thu liễm vui vẻ, trong con ngươi hàn ý dần dần tăng, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi? Ngươi có thể thử ra tay một chút.
Ngữ khí của hắn giống như hàn băng, làm cho Chu Tử Nguyên rùng mình, thân thể lại cứng ngắc, không dám hành động mảy may.
- Ngươi không có cường giả chi tâm, làm sao đánh với ta?
Lý Vân Tiêu ném những lời này xong thì đi xuống dưới.
Lạc Vân Thường ở trên đỉnh núi nhìn qua hắn, phong thái cường giả tuyệt đối này làm cho nàng bị hấp dẫn si mê.
- Hắn không cách nào đánh với ngươi, như vậy ta thì sao?
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng Lạc Vân Thường, một thanh kiếm đầy hàn khí gác lên cổ trắng bóng của nàng. Vương Cường từ sau lưng đi tới, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, nói:
- Ta thực không muốn là địch với ngươi, bởi vì ngươi cho ta cảm giác quá mức nguy hiểm. Nhưng Thất Túc Đạo Quả này đáng giá cho ta mạo hiểm.
Lạc Vân Thường trở nên vội vàng, nói:
- Vân Tiêu, bất kể ta! Đều là ta liên lụy ngươi, Thất Túc Đạo Quả không thể cho hắn, ngươi báo thù cho ta!
Đầu nàng uốn éo, muốn cắt cổ vào kiếm, muốn tự giải quyết.
- Hừ, rơi vào trong tay ta, sinh tử há có thể do ngươi.
Khí thế trên người Vương Cường bùng phát, áp chế Lạc Vân Thường không thể nhúc nhích mảy may. Trong nội tâm nàng âm thầm hối hận, nước mắt chảy xuống.
Sát khí trong mắt Lý Vân Tiêu tăng nhiều, nói từng chữ.
- Hiện tại buông nàng ra, có thể tha cho ngươi không chết.
Trong lòng Vương Cường chấn động, cảm giác một đạo tinh thần lực tiến vào trong đầu của mình, tâm thần sắp thất thủ. Hắn vội vàng chặt đứt thần niệm, nghiêng đầu đi nói:
- Người nọ nói đúng, ngươi quả nhiên có bí pháp công kích tinh thần, đáng tiếc ta sớm có phòng bị. Thất Túc Đạo Quả và nữ nhân này, ngươi chọn cái nào?
Lý Vân Tiêu im lặng không nói, nhìn qua vẻ mặt thê lương của Lạc Vân Thường, mỉm cười.
Trong lúc này đất rung núi chuyển, đỉnh núi lúc này sụp xuống, một lực lượng khổng lồ từ trong lòng đất truyền ra, lập tức hút Vương Cường cùng Lạc Vân Thường vào.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Vân Tiêu cùng Chu Tử Nguyên không ngừng kinh hãi, đỉnh núi lúc này đã sụp đổ, trở thành cái động không đáy, một hấp lực lớn không ngừng cắn nuốt. Lý Vân Tiêu vốn còn cố gắng ngăn cản hấp lực, vừa thấy Lạc Vân Thường rơi xuống thì lập tức kinh hãi, vội vàng đi theo xông vào.
Chu Tử Nguyên cũng kinh hoàng, lực lượng kia trực tiếp hút hắn vào, hắn không cách nào đào thoát ra được. Hắn cố gắng thi triển Hạo Thiên Kính, chậm chạp hoạt động thân thể của mình, lại phát hiện không làm nên chuyện gì, cuối cùng vẫn bị hút vào trong động.
Rừng cây, núi đá và các loại chim thú gần đó cũng bị nuốt vào, thật giống như cái động có thể thôn phệ tất cả.
Lý Vân Tiêu rơi xuống dưới đất, không biết qua bao lâu hắn lại nhìn thấy ánh sáng. Hắn vội vàng vận chuyển chân khí, lăng không mà đứng, thân thể từ từ nhẹ đi, triệt tiêu lực rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Cái động này lại không phải đen kịt, ở phương xa có ánh sáng nhạt truyền tới.
Thần thức của hắn quét qua, hoàn toàn không có thân ảnh của Vương Cường cùng Lạc Vân Thường. Ở trên không còn có rất nhiều hòn đá và cây côi rơi xuống, trong đó lại vẫn nhìn thấy thi thể hai tên cường giả Vũ Tông. Hẳn là chết dưới một kích của thạch thú.
Ngọn núi vốn có chắc đã không còn, bị một kích của thạch thú đã xé nát ra, sau đó cái động này mới xuất hiện, hấp thu linh khí bên ngoài vào trong.
Hắn lo lắng an nguy của Lạc Vân Thường, vội vàng chạy thẳng tới chỗ có ánh sáng.
Sau khi xuất hiện tại nơi có ánh sáng, Lý Vân Tiêu lập tức sợ hãi, dĩ nhiên là một thông đạo, hơn nữa không biết dùng vật liệu gì xây thành, dùng tay gõ thì có tiếng trầm đục.
Ọt ọt!
Hắn nuốt nước miếng, hắn chạm tay vào thì cảm thấy hàn khí lạnh như băng, hắn trong thời gian ngắn không cách nào phân biệt được đây là tài liệu gì. Thông đạo này chứng minh một chuyện, chính là trong Tu Di Sơn rất lâu trước kia tưng có người ở lại!
Đây là phát hiện quá rung động!
Một trong bốn đại tiên cảnh của Thiên vũ Giới, duy nhất chỉ có Tu Di Sơn hạn chế tuổi. Vài vạn năm đến nay chưa từng có ngoại lệ bao giờ, hơn nữa đến thời gian nhất định thì sinh vật từ bên ngoài bị bắn ra. Trừ phi là chết ở bên trong không ra được, vậy ai có thể ở lại nơi này?
Thông đạo này tỏa ra khí chất cổ xưa tang thương, giống như một quái thú hé miệng đang chờ hắn đi vào.
Trừ thông đạo ra, không gian cũng không lớn, không có khí tức của Lạc Vân Thường, xác định vững chắc phải đi vào bên trong. Cho dù Lạc Vân Thường hay là vì lòng hiếu kỳ của mình, hắn vẫn tiến vào.
Càng đi vào trong thì tâm tình khiếp sợ càng nặng. Hai bên thông đạo thỉnh thoảng có dấu hiệu kỳ quái xuất hiện, Lý Vân Tiêu nhận ra những trận phù này, đó là từng khoa đẩu văn, hắn dừng bước lại tham chiếu một phen, cũng không cách nào hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.
Nhưng có các loại khoa đẩu văn trộn lẫn trong đó, hắn đã có thể khẳng định, thông đạo này lưu lại từ thời thượng cổ. Xem ra Tu Di Sơn quả nhiên không phải thiên địa tạo ra, ít nhất những đại năng thời thượng cổ có thể nắm chốt mở.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh, hắn lại dừng trước một văn tự cổ quái. Văn tự này là một trong số không nhiều khoa đẩu văn mà hắn nhận ra, mặc kệ Đại Diễn Thần Quyết hay là Đại Giới Thần Quyết đều có xuất hiện qua.
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lên, trong tay lập tức truyền ra cảm giác như bị điện giật. Hắn vội vàng thu tay lại, trong những văn tự này có quy tắc lưu chuyển,
Chu Tử Nguyên bị ánh mắt của hắn quét qua, lập tức có cảm giác mát lạnh sinh ra trong lòng. Hắn vội vàng lắc đầu, quát:
- Mơ tưởng làm loạn tâm thần của ta, ngươi tất nhiên đã tu luyện qua tinh thần công kích!
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi muốn sao?
Chu Tử Nguyên quát:
- Đem Thất Túc Đạo Quả và Thạch Chi Tâm giao ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thất Túc Đạo Quả ở trên người của ta, Thạch Chi Tâm cũng ở đây, ngươi cứ tự mình tới lấy.
Chu Tử Nguyên hơi cau mày, nói:
- Ngươi tâm cơ quá nặng, quỷ kế đa đoan, thạch thú cũng là do ngươi dẫn tới. Ngươi lại buông Thất Túc Đạo Quả ra, sau đó đi về phía bắc không cho phép quay về.
Lý Vân Tiêu mỉa mai nói:
- Ta tâm cơ sâu? Vừa rồi lúc mọi người chiến đấu liều chết, tiểu tử ngươi chạy đi đâu? Nếu như có Hạo Thiên Kính của ngươi định trụ một phương không gian này, chiêu cuối cùng của thạch thú sẽ giảm uy lực hơn phân nửa, cũng sẽ không làm gì được mọi người, mọi người hiện tại bị thương và chết đi, mà ngươi cái gì cũng không có.
Chu Tử Nguyên đỏ mặt lên, giải thích:
- Đó là bởi vì thân thể của ta nhanh hơn tay, lúc này mới bị thương ít hơn. Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Nhanh buông Thất Túc Đạo Quả và rời đi!
Lý Vân Tiêu khinh thị nhìn hắn một cái, xùy cười một tiếng, tiếp tục thò tay cầm Thạch Chi Tâm trong tay, hồng quang lóe lên không ngừng.
Đồng tử Chu Tử Nguyên đột nhiên co lại, tức giận nói:
- Buông vật kia ra! Ngươi thật không tin ta sẽ giết ngươi sao?
Lý Vân Tiêu thu liễm vui vẻ, trong con ngươi hàn ý dần dần tăng, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi? Ngươi có thể thử ra tay một chút.
Ngữ khí của hắn giống như hàn băng, làm cho Chu Tử Nguyên rùng mình, thân thể lại cứng ngắc, không dám hành động mảy may.
- Ngươi không có cường giả chi tâm, làm sao đánh với ta?
Lý Vân Tiêu ném những lời này xong thì đi xuống dưới.
Lạc Vân Thường ở trên đỉnh núi nhìn qua hắn, phong thái cường giả tuyệt đối này làm cho nàng bị hấp dẫn si mê.
- Hắn không cách nào đánh với ngươi, như vậy ta thì sao?
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng Lạc Vân Thường, một thanh kiếm đầy hàn khí gác lên cổ trắng bóng của nàng. Vương Cường từ sau lưng đi tới, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, nói:
- Ta thực không muốn là địch với ngươi, bởi vì ngươi cho ta cảm giác quá mức nguy hiểm. Nhưng Thất Túc Đạo Quả này đáng giá cho ta mạo hiểm.
Lạc Vân Thường trở nên vội vàng, nói:
- Vân Tiêu, bất kể ta! Đều là ta liên lụy ngươi, Thất Túc Đạo Quả không thể cho hắn, ngươi báo thù cho ta!
Đầu nàng uốn éo, muốn cắt cổ vào kiếm, muốn tự giải quyết.
- Hừ, rơi vào trong tay ta, sinh tử há có thể do ngươi.
Khí thế trên người Vương Cường bùng phát, áp chế Lạc Vân Thường không thể nhúc nhích mảy may. Trong nội tâm nàng âm thầm hối hận, nước mắt chảy xuống.
Sát khí trong mắt Lý Vân Tiêu tăng nhiều, nói từng chữ.
- Hiện tại buông nàng ra, có thể tha cho ngươi không chết.
Trong lòng Vương Cường chấn động, cảm giác một đạo tinh thần lực tiến vào trong đầu của mình, tâm thần sắp thất thủ. Hắn vội vàng chặt đứt thần niệm, nghiêng đầu đi nói:
- Người nọ nói đúng, ngươi quả nhiên có bí pháp công kích tinh thần, đáng tiếc ta sớm có phòng bị. Thất Túc Đạo Quả và nữ nhân này, ngươi chọn cái nào?
Lý Vân Tiêu im lặng không nói, nhìn qua vẻ mặt thê lương của Lạc Vân Thường, mỉm cười.
Trong lúc này đất rung núi chuyển, đỉnh núi lúc này sụp xuống, một lực lượng khổng lồ từ trong lòng đất truyền ra, lập tức hút Vương Cường cùng Lạc Vân Thường vào.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Vân Tiêu cùng Chu Tử Nguyên không ngừng kinh hãi, đỉnh núi lúc này đã sụp đổ, trở thành cái động không đáy, một hấp lực lớn không ngừng cắn nuốt. Lý Vân Tiêu vốn còn cố gắng ngăn cản hấp lực, vừa thấy Lạc Vân Thường rơi xuống thì lập tức kinh hãi, vội vàng đi theo xông vào.
Chu Tử Nguyên cũng kinh hoàng, lực lượng kia trực tiếp hút hắn vào, hắn không cách nào đào thoát ra được. Hắn cố gắng thi triển Hạo Thiên Kính, chậm chạp hoạt động thân thể của mình, lại phát hiện không làm nên chuyện gì, cuối cùng vẫn bị hút vào trong động.
Rừng cây, núi đá và các loại chim thú gần đó cũng bị nuốt vào, thật giống như cái động có thể thôn phệ tất cả.
Lý Vân Tiêu rơi xuống dưới đất, không biết qua bao lâu hắn lại nhìn thấy ánh sáng. Hắn vội vàng vận chuyển chân khí, lăng không mà đứng, thân thể từ từ nhẹ đi, triệt tiêu lực rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Cái động này lại không phải đen kịt, ở phương xa có ánh sáng nhạt truyền tới.
Thần thức của hắn quét qua, hoàn toàn không có thân ảnh của Vương Cường cùng Lạc Vân Thường. Ở trên không còn có rất nhiều hòn đá và cây côi rơi xuống, trong đó lại vẫn nhìn thấy thi thể hai tên cường giả Vũ Tông. Hẳn là chết dưới một kích của thạch thú.
Ngọn núi vốn có chắc đã không còn, bị một kích của thạch thú đã xé nát ra, sau đó cái động này mới xuất hiện, hấp thu linh khí bên ngoài vào trong.
Hắn lo lắng an nguy của Lạc Vân Thường, vội vàng chạy thẳng tới chỗ có ánh sáng.
Sau khi xuất hiện tại nơi có ánh sáng, Lý Vân Tiêu lập tức sợ hãi, dĩ nhiên là một thông đạo, hơn nữa không biết dùng vật liệu gì xây thành, dùng tay gõ thì có tiếng trầm đục.
Ọt ọt!
Hắn nuốt nước miếng, hắn chạm tay vào thì cảm thấy hàn khí lạnh như băng, hắn trong thời gian ngắn không cách nào phân biệt được đây là tài liệu gì. Thông đạo này chứng minh một chuyện, chính là trong Tu Di Sơn rất lâu trước kia tưng có người ở lại!
Đây là phát hiện quá rung động!
Một trong bốn đại tiên cảnh của Thiên vũ Giới, duy nhất chỉ có Tu Di Sơn hạn chế tuổi. Vài vạn năm đến nay chưa từng có ngoại lệ bao giờ, hơn nữa đến thời gian nhất định thì sinh vật từ bên ngoài bị bắn ra. Trừ phi là chết ở bên trong không ra được, vậy ai có thể ở lại nơi này?
Thông đạo này tỏa ra khí chất cổ xưa tang thương, giống như một quái thú hé miệng đang chờ hắn đi vào.
Trừ thông đạo ra, không gian cũng không lớn, không có khí tức của Lạc Vân Thường, xác định vững chắc phải đi vào bên trong. Cho dù Lạc Vân Thường hay là vì lòng hiếu kỳ của mình, hắn vẫn tiến vào.
Càng đi vào trong thì tâm tình khiếp sợ càng nặng. Hai bên thông đạo thỉnh thoảng có dấu hiệu kỳ quái xuất hiện, Lý Vân Tiêu nhận ra những trận phù này, đó là từng khoa đẩu văn, hắn dừng bước lại tham chiếu một phen, cũng không cách nào hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.
Nhưng có các loại khoa đẩu văn trộn lẫn trong đó, hắn đã có thể khẳng định, thông đạo này lưu lại từ thời thượng cổ. Xem ra Tu Di Sơn quả nhiên không phải thiên địa tạo ra, ít nhất những đại năng thời thượng cổ có thể nắm chốt mở.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh, hắn lại dừng trước một văn tự cổ quái. Văn tự này là một trong số không nhiều khoa đẩu văn mà hắn nhận ra, mặc kệ Đại Diễn Thần Quyết hay là Đại Giới Thần Quyết đều có xuất hiện qua.
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lên, trong tay lập tức truyền ra cảm giác như bị điện giật. Hắn vội vàng thu tay lại, trong những văn tự này có quy tắc lưu chuyển,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.