Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 238: Thuật Luyện Sư đến 2

Thái Nhất Sinh Thủy

06/07/2017

Lý Vân Tiêu ở trong phòng cảm ứng được mọi người đến, hơn nữa nhân số so với hắn dự đoán còn muốn nhiều hơn, nhất thời vui mừng khôn xiết, vội vàng nghênh tiếp.

Trương Thanh Phàm vội vàng đáp lễ cười nói:

– Vân Tiêu đại sư quá khách khí! Viêm Vũ Thành cũng là thành trì của Thiên Thủy quốc, chúng ta thân là Thuật Luyện Sư của Thiên Thủy quốc, cũng có nghĩa vụ tận sức mình a. Vì lẽ đó thu được thư tín của Vân Tiêu đại sư, liền lập tức triệu tập một ít người, suốt đêm chạy tới.

Hứa Hàn cũng cười nói:

– Không biết Vân Tiêu đại sư muốn luyện chế bao nhiêu đan dược, loại đan dược nào, lại muốn triệu tập nhiều Thuật Luyện Sư như vậy.

Lý Vân Tiêu thấy mọi người từng cái từng cái tinh thần sung mãn, dáng vẻ không chút mệt nhọc nào, nhất thời cười nói:

– Nếu chư vị bức thiết muốn biết như vậy, liền xin mời đi theo ta.

Hắn một bên dẫn mọi người đi vào trong, một bên giải thích:

– Ngoại trừ đan dược ra, các loại Huyền Binh cũng cực kỳ thiếu. Vì thế ta cố ý làm nhái kiến trúc của Thuật Luyện Sư Công Hội, thành lập Đan Tháp, cung chư vị dùng thuật luyện.

Thuật Luyện Sư cấp hai Lương Văn Vũ khẽ lắc đầu cười nói:

– Trên Thuật Luyện Sư Công Hội tháp có các đời đại sư tích lũy xuống trận pháp vô số năm, cùng gian phòng chuyên môn dùng cho thuật luyện. Đều là thích hợp Thuật Luyện Sư dùng luyện chế nhất. Vân thiếu lâm thời dựng Đan Tháp, sợ là cực kỳ đơn sơ a. Còn không bằng ghi danh sách vật phẩm cần cho chúng ta, chúng ta ở thủ đô trực tiếp luyện chế lại sai người đưa tới.

Người còn lại cũng dồn dập đồng cảm, nếu luyện chế tại Thuật Luyện Sư Công Hội, dựa vào các loại trận pháp cùng đạo cụ, đủ khiến tỷ lệ thành công tăng nhiều. Đối với tu luyện Thuật đạo của mình cũng rất có lợi. Vì lẽ đó lượng lớn Thuật Luyện Sư đều đồng ý cả ngày ở trong công hội, không chịu đi ra.

Hứa Hàn khẽ cau mày, không vui nói:

– Vân Tiêu đại sư tất nhiên là có suy nghĩ của mình, lúc này mới bảo chúng ta đến Viêm Vũ Thành. Thuật luyện then chốt ở thực lực của mình, ngoại vật điều là phụ trợ mà thôi. Ở chỗ này nếu như có thể được Vân Tiêu đại sư chỉ điểm một chút, còn hơn các ngươi cả đời ở trong công hội.

Hắn đối với Lý Vân Tiêu là vạn phần sùng kính, tự nhiên nghe không được những người khác nói xấu. Sau khi hắn lên tiếng, người còn lại đều ngậm miệng, dù nội tâm có suy nghĩ khác, cũng không dám nói thêm nữa.



Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

– Chư vị yên tâm, tuy rằng Đan Tháp này của ta chỉ ba ngày dựng thành, nhưng hiệu quả bên trong chắc chắn sẽ không kém Thuật Luyện Sư Công Hội. Ta chỉ sợ sau khi chư vị đến, liền không muốn trở về.

Mọi người đều sững sờ, dồn dập lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng. Ngay cả Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn đối với Lý Vân Tiêu tin tưởng gấp trăm lần cũng tràn đầy ngờ vực.

Ba ngày dựng thành Đan Tháp, có thể hoàn công cũng đã kỳ tích, làm sao có khả năng mạnh hơn Thuật Luyện Sư Công Hội. Thời điểm mọi người ở đây tràn đầy hoài nghi, một toà Tiểu Tháp tạo hình thấp bé đơn sơ xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Mọi người vừa nhìn, sắc mặt nhất thời đen lại. Giời ạ, đây chính là Đan Tháp so với Thuật Luyện Sư Công Hội càng tốt hơn? Thiên, chí ít ngoại hình cũng nên sửa lại một chút, để trong lòng chúng ta thoải mái một chút a.

Lý Vân Tiêu nhìn vẻ mặt xanh lục của đám Thuật Luyện Sư, cười ha ha làm cái thủ thế.

– Chư vị đại sư, xin mời!

Xin muội muội ngươi a! Nội tâm mỗi người đều là một bụng oán khí, nhọc nhằn khổ sở, không xa vạn dặm suốt đêm chạy tới, liền để chúng ta ở nơi như thế này luyện đan cho ngươi, giời ạ, còn có lương tâm hay không a!

Ngoại trừ Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn ra, sắc mặt tất cả mọi người đều hắc như than cốc, nối đuôi nhau vào trong Đan Tháp.

Chi!

Vừa bước vào trong đó, tất cả mọi người đều giật mình, ngơ ngác nhìn bốn phía, dĩ nhiên là ánh mặt trời chiếu xuống, vạn dặm không mây. Đại địa rộng lớn vô biên, linh khí thấm người, bên trong càng là tự thành không gian, như một thế giới!

– Vân thiếu, đây là? Không gian độc lập?

Con ngươi của Trương Thanh Phàm khiếp sợ muốn rơi ra, không gian độc lập hắn cũng đã gặp. Nhưng không gian độc lập rộng lớn như vậy, có linh tính như vậy, chỉ có thượng cổ đại năng trong truyền thuyết mới có thể mở ra a!

Những Thuật Luyện Sư còn lại cũng từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm, hắc khí trên mặt trong nháy mắt tiêu tan, tất cả đều há hốc mồm, triệt để hoá đá.

Lý Vân Tiêu nhìn vẻ mặt của mọi người, khẽ cười nói:

– Không sai, nơi này là trong không gian một bảo bối của ta, bên trong không chỉ có linh khí so với bên ngoài muốn nồng gấp mấy lần, hơn nữa đầy rẫy một loại sức mạnh thần bí, đối với tu luyện hồn lực rất có ích.



– Quả nhiên, ta cảm nhận được có một loại sức mạnh đang khôi phục hồn lực của ta, này không khỏi quá thần kỳ đi!

Hứa Hàn vạn phần khiếp sợ nói:

– Ngay cả uể oải cũng quét đi sạch sành sanh, tinh thần mười phần no đủ. Chuyện này...

Lúc này một đám Thuật Luyện Sư mới phục hồi tinh thần lại, tinh tế cảm thụ, quả nhiên hồn lực cùng tinh thần của mình đang kịch liệt tăng trưởng, rất nhanh liền đạt đến trình độ tinh thần thoải mái, thoải mái thích ý không nói ra được. Loại oán khí lúc mới đầu kia nhất thời quét sạch sành sanh.

– Chư vị đi theo ta!

Lý Vân Tiêu bấm quyết, cũng không thấy hắn làm sao, trong nháy mắt cảnh tượng bốn phía biến ảo, hiện ra một mảnh non xanh nước biếc, cây cối xanh um, cảnh như Thần Tiên.

Trong Đan Tháp này chính là hắn thả xuống Giới Thần Bi, bây giờ Giới Thần Bi cùng hắn tâm ý tương thông, ở trong Giới Thần Bi, chỗ tâm ý của hắn tới, chính là thiên địa quy tắc. Nói cách khác bên trong Giới Thần Bi, hết thảy đều ở dưới hắn chưởng khống, cũng theo ý niệm của hắn mà biến hóa.

– Nơi này chính là nơi thuật luyện ta vì chư vị chuẩn bị!

Lý Vân Tiêu một tay chỉ đi, chỉ thấy chỗ ánh mắt chiếu tới, từng cái từng cái bình đài to nhỏ khác nhau, ngưng khắc các loại trận pháp thuật luyện. Cảm thụ phía trên không ngừng truyền tới gợn sóng trận khí, không kém Thuật Luyện Sư Công Hội chút nào. Càng có rất nhiều trận pháp là chưa từng gặp, chỉ ở trong một ít điển tịch xem qua ghi chép.

– Cái này chẳng lẽ là Thái Thủy Huyền Dương trận?

Đột nhiên con ngươi của Trương Thanh Phàm mở lớn, nhìn chằm chằm một tiểu trận chậm rãi vận chuyển, cả kinh nói:

– Trong truyền thuyết nhất định phải dùng tới vạn khối cực phẩm nguyên thạch mới có thể bày ra đại trận này a!

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nở nụ cười, giải thích:

– Thanh Phàm đại sư quả nhiên tinh tường, có điều này chỉ là một mô hình giản dị của Thái Thủy Huyền Dương trận mà thôi, trận pháp này không cần nguyên thạch, tất cả đều trực tiếp hấp thu lực lượng núi sông. Mà lực lượng núi sông địa thế kia, cũng chính là lực lượng bản thân bảo bối của ta. Đầy đủ chống đỡ những trận pháp này vận chuyển. Ngọn núi này, ta liền đặt tên là Phương Thốn Sơn!

Phương Thốn Sơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook