Chương 1600: Thực lực Võ Đế cao giai. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1599: Thực lực Võ Đế cao giai. (1)
Lục Giản Bác cũng không hề tức giận, chỉ lạnh nhạt nói:
Nói như thật sự không thể nào vãn hồi sao?
Lý Vân Tiêu thu liễm dáng cười, nói:
Nếu không thì sao?
Lục Giản Bác giương mắt, dừng ở hắn, nói:
Nếu ta không đoán sai, trên người Vân thiếu có không ít bí mật a! Nguyệt Đồng và Bất Diệt Kim Thân, tựa hồ theo thứ tự là thứ của Cổ Phi Dương và Ngạo Trường Không a?
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, trong mắt hiện lên một tia sát cơ. Tuy rằng hiện giờ hắn đã ngày càng ít kiêng kị, nhưng Bất Diệt Kim Thân bị người phát hiện thì chỉ sợ sẽ khiến Ngạo Trường Không tìm đến, đến lúc đó lên trời xuống đất đều không cửa rồi.
Lục Giản Bác vẫn bình tĩnh, nói:
Ta không muốn đối địch với ngươi, cũng biết ngươi có chút thủ đoạn, nhưng nếu ngươi cho rằng như vậy liền có thể thắng được ta thì cũng quá vô tri rồi.
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện lên tia mỉa mai, nói:
Ah? Có thể địch hay không, không phải nói miệng là được a!
Lục Giản Bác chỉ ngón tay lên trời, nói:
Người nọ là truy ngươi mà đến sao? Nếu ngươi có thể bán Thiết Lệ cho ta, ta thay ngươi đuổi hắn đi.
Lý Vân Tiêu nói:
Người nọ tự ta có thể giải quyết, không nhọc Lục tiên sinh. Nếu Lục tiên sinh thật muốn Thiết Lệ lời kia ngược lại hãy nói công dụng của nó cho ta, ta có lẽ có thể cân nhắc bán ra, ngươi càng thần thần bí bí như vậy, ta càng khó có thể bỏ được vật yêu thích đấy.
Trên mặt Lục Giản Bác lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
Ngươi có thể giải quyết tên Võ Đế thất tinh đỉnh phong ở trên không kia sao? Xem ra tiến bộ của ngươi còn trên cả dự đoán của ta đấy.
Hắn chỉ tay vào Tri Chu bên đường, nói:
Ta cần một cỗ thân thể nguyên vẹn của yêu thú loại này. Vốn định nếu không tìm được Thiết Lệ thì sẽ dùng thứ này thay thế, nếu ngươi có thể đưa ta cỗ thi thể kia, mọi chuyện đều dễ nói.
Lý Vân Tiêu hồ nghi nói:
Yêu thú loại cua nhiều chân này rất nhiều a, chẳng lẽ không phải Thiết Lệ không được sao?
Trên mặt Lục Giản Bác lộ ra vẻ cười khổ, nói:
Cụ thể ta không cách nào tiết lộ được, nếu Vân thiếu có thể tặng Thiết Lệ kia cho ta, ta có thể tặng ngươi một hồi cơ duyên tạo hóa.
Ah?
Lý Vân Tiêu thoáng cái liền nổi lên hứng thú, nói:
Lục tiên sinh cũng không phải người bình thường, có thể được ngươi được xưng là cơ duyên tạo hóa. . .
Lục Giản Bác thoáng lộ vẻ do dự, trầm ngâm nói:
Việc này ta còn phải cân nhắc một chút. Đầu tiên thực lực của ngươi phải đạt tới Võ Đế cao giai, mới có tư cách thừa nhận trận cơ duyên tạo hóa này.
Lý Vân Tiêu nghe được càng thêm hồ đồ rồi, hai hàng lông mày nhăn lại, cười lạnh nói:
Lục tiên sinh sẽ không gạt Thiết Lệ của ta đấy chứ?
Lục Giản Bác biết rõ loại lời này rất khó có thể tin được, hắn suy tư một lát, mới nói:
Vân thiếu kiến thức rộng rãi, có từng nghe qua câu sấm “Thiên Tiệm Lệnh xuất, võ đạo tẫn không, Thập Phương như vân, thùy khả tranh phong? ” chưa
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, hoảng sợ thất thanh nói:
Ngươi có Thiên Tiệm Lệnh?!
Trên mặt Lục Giản Bác hiện lên một tia dị sắc, mở miệng nói:
Không thể tưởng được Vân thiếu ngay cả Thiên Tiệm Lệnh cũng biết, vậy ta cũng không nhiều lời nữa, một khối Thiên Tiệm Lệnh đổi Thiết Lệ.
Lý Vân Tiêu không nói hai lời, nói:
Đồng ý.
Hắn cũng bất chấp đang trên đường cái, trực tiếp ném Thiết Lệ về phía Lục Giản Bác.
Lục Giản Bác lập tức đại hỉ, vội vàng thu lấy Thiết Lệ, bởi vì hình thể quá mức khổng lồ nên khiến vô số người chú ý và vây xem.
Nhưng Lục Giản Bác mừng rỡ như điên, nhịn không được cười ha hả.
Người lui tới đều chỉ trỏ, vụng trộm mắng hắn tên điên.
Lý Vân Tiêu không thể chờ đợi được nói:
Vậy Thiên Tiệm Lệnh đâu?
Lục Giản Bác đã nhận được thứ tha thiết ước mơ, tâm tình thật tốt, cười nói:
Đừng nóng vội, ta vừa rồi đã nói, ngươi nhất định phải có thực lực Võ Đế cao giai ta mới dành cho ngươi trận tạo hóa này. Người ở phía trên chính là thử thách của ngươi.
Hắn thấy sắc mặt Lý Vân Tiêu ngày càng khó coi, bổ sung nói:
Thiết Lệ ta đã tới tay, tự nhiên không muốn đối địch với ngươi. Nhưng đã ta có thể phát ra Thiên Tiệm Lệnh, chắc hẳn ngươi cũng có thể đoán được một ít lai lịch của ta, ta phải phụ trách với chủ nhân của mỗi một khối Thiên Tiệm Lệnh mới được.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lúc này mới thoáng dễ coi hơn, nói:
Ngươi tốt nhất không phải đùa nghịch ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.
Hắn lúc này hóa thành một đạo quang mang xông lên, bay lên không trung vạn dặm.
Trong mắt Lục Giản Bác hiện lên tinh mang, tùy tiện lâm không chộp tới một cái ghế nằm, trực tiếp nằm ở trên đường cái bắt đầu thưởng thức biểu diễn.
Ân?
Luật Thực Nguyên một mực ẩn độn ở trên không tu luyện đột nhiên mở hai mắt ra, lập tức thấy Lý Vân Tiêu đứng ở trước mặt mình, lập tức ngạc nhiên, có chút không có thể hiểu được, nói:
Sao hả, nghĩ thông suốt? Chẳng lẻ muốn cùng ta đàm phán sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
Đàm con em ngươi, mau đứng lên bị đánh đi.
Ách?
Trong đầu Luật Thực Nguyên hiện lên chấm hỏi, có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng Lý Vân Tiêu trực tiếp đánh qua một quyền hắn vẫn có thể hiểu được, đối phương là muốn đấu võ với hắn.
Làm càn.
Luật Thực Nguyên giận dữ, gào thét một tiếng liền vọt lên, khí thế trên người tản ra, trực tiếp chấn vỡ uy lực một quyền kia, hung hăng phản chấn về.
Lý Vân Tiêu bão nguyên thủ nhất, hai tay ngưng trước người, tiếp được uy áp khí thế kia, đồng thời cũng thầm giật mình, tựa hồ có chút đánh giá thấp thực lực đối phương.
Luật Thực Nguyên bị hành vi không hiểu thấu của hắn chọc giận, lâm không lấn thân tới, một tay phụ ở sau lưng vô cùng ngạo nghễ, tay kia lại vận chuyển nguyên khí, liền lâm không đánh ra.
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, song chưởng đẩy ra trước người, tay trái bấm niệm pháp quyết, tay phải nghênh đón lấy, cánh tay vào thời khắc này chợt hóa thành màu vàng.
“Ầm ầm”
Như lôi đình chấn vang, hai cổ kình khí tương giao khiến bốn phía đều bị nghiền nát, trên cánh tay Lý Vân Tiêu nổi lên gân xanh, trường y bị thổi bay lên phần phật
Cái gì?
Luật Thực Nguyên và Lục Giản Bác đều chấn động, tròng mắt cũng lồi ra, Lý Vân Tiêu vậy mà có thể lâm không tiếp được một chưởng của hắn.
Đồng tử Lục Giản Bác càng đột nhiên co lại, trong lòng sợ hãi nói: quả nhiên là Bất Diệt Kim Thân, làm sao có thể? Chẳng lẽ ngoại trừ thể chất như Ngạo Trường Không còn có người có thể tu luyện công pháp này sao?
Luật Thực Nguyên sắc mặt phát lạnh, trên lòng bàn tay gia tăng lên vài phần khí kình, tiếng nổ tung ầm ầm, Lý Vân Tiêu lập tức khó có thể chèo chống, trực tiếp bị đánh bay ra xa mấy chục thước.
Luật Thực Nguyên ngạo mạn đặt hai tay sau lưng, lâm không lượn vòng mà lên, một cước như chiến phủ, đuổi theo đá lấy Lý Vân Tiêu đang không ngừng bay ngược về sau.
Đây là biểu hiện miệt thị với Lý Vân Tiêu.
Thất tinh chính là đường ranh giới lớn đầu tiên của Võ Đế, dưới đó đều chỉ là con sâu cái kiến.
Lục Giản Bác cũng không hề tức giận, chỉ lạnh nhạt nói:
Nói như thật sự không thể nào vãn hồi sao?
Lý Vân Tiêu thu liễm dáng cười, nói:
Nếu không thì sao?
Lục Giản Bác giương mắt, dừng ở hắn, nói:
Nếu ta không đoán sai, trên người Vân thiếu có không ít bí mật a! Nguyệt Đồng và Bất Diệt Kim Thân, tựa hồ theo thứ tự là thứ của Cổ Phi Dương và Ngạo Trường Không a?
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, trong mắt hiện lên một tia sát cơ. Tuy rằng hiện giờ hắn đã ngày càng ít kiêng kị, nhưng Bất Diệt Kim Thân bị người phát hiện thì chỉ sợ sẽ khiến Ngạo Trường Không tìm đến, đến lúc đó lên trời xuống đất đều không cửa rồi.
Lục Giản Bác vẫn bình tĩnh, nói:
Ta không muốn đối địch với ngươi, cũng biết ngươi có chút thủ đoạn, nhưng nếu ngươi cho rằng như vậy liền có thể thắng được ta thì cũng quá vô tri rồi.
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện lên tia mỉa mai, nói:
Ah? Có thể địch hay không, không phải nói miệng là được a!
Lục Giản Bác chỉ ngón tay lên trời, nói:
Người nọ là truy ngươi mà đến sao? Nếu ngươi có thể bán Thiết Lệ cho ta, ta thay ngươi đuổi hắn đi.
Lý Vân Tiêu nói:
Người nọ tự ta có thể giải quyết, không nhọc Lục tiên sinh. Nếu Lục tiên sinh thật muốn Thiết Lệ lời kia ngược lại hãy nói công dụng của nó cho ta, ta có lẽ có thể cân nhắc bán ra, ngươi càng thần thần bí bí như vậy, ta càng khó có thể bỏ được vật yêu thích đấy.
Trên mặt Lục Giản Bác lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
Ngươi có thể giải quyết tên Võ Đế thất tinh đỉnh phong ở trên không kia sao? Xem ra tiến bộ của ngươi còn trên cả dự đoán của ta đấy.
Hắn chỉ tay vào Tri Chu bên đường, nói:
Ta cần một cỗ thân thể nguyên vẹn của yêu thú loại này. Vốn định nếu không tìm được Thiết Lệ thì sẽ dùng thứ này thay thế, nếu ngươi có thể đưa ta cỗ thi thể kia, mọi chuyện đều dễ nói.
Lý Vân Tiêu hồ nghi nói:
Yêu thú loại cua nhiều chân này rất nhiều a, chẳng lẽ không phải Thiết Lệ không được sao?
Trên mặt Lục Giản Bác lộ ra vẻ cười khổ, nói:
Cụ thể ta không cách nào tiết lộ được, nếu Vân thiếu có thể tặng Thiết Lệ kia cho ta, ta có thể tặng ngươi một hồi cơ duyên tạo hóa.
Ah?
Lý Vân Tiêu thoáng cái liền nổi lên hứng thú, nói:
Lục tiên sinh cũng không phải người bình thường, có thể được ngươi được xưng là cơ duyên tạo hóa. . .
Lục Giản Bác thoáng lộ vẻ do dự, trầm ngâm nói:
Việc này ta còn phải cân nhắc một chút. Đầu tiên thực lực của ngươi phải đạt tới Võ Đế cao giai, mới có tư cách thừa nhận trận cơ duyên tạo hóa này.
Lý Vân Tiêu nghe được càng thêm hồ đồ rồi, hai hàng lông mày nhăn lại, cười lạnh nói:
Lục tiên sinh sẽ không gạt Thiết Lệ của ta đấy chứ?
Lục Giản Bác biết rõ loại lời này rất khó có thể tin được, hắn suy tư một lát, mới nói:
Vân thiếu kiến thức rộng rãi, có từng nghe qua câu sấm “Thiên Tiệm Lệnh xuất, võ đạo tẫn không, Thập Phương như vân, thùy khả tranh phong? ” chưa
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, hoảng sợ thất thanh nói:
Ngươi có Thiên Tiệm Lệnh?!
Trên mặt Lục Giản Bác hiện lên một tia dị sắc, mở miệng nói:
Không thể tưởng được Vân thiếu ngay cả Thiên Tiệm Lệnh cũng biết, vậy ta cũng không nhiều lời nữa, một khối Thiên Tiệm Lệnh đổi Thiết Lệ.
Lý Vân Tiêu không nói hai lời, nói:
Đồng ý.
Hắn cũng bất chấp đang trên đường cái, trực tiếp ném Thiết Lệ về phía Lục Giản Bác.
Lục Giản Bác lập tức đại hỉ, vội vàng thu lấy Thiết Lệ, bởi vì hình thể quá mức khổng lồ nên khiến vô số người chú ý và vây xem.
Nhưng Lục Giản Bác mừng rỡ như điên, nhịn không được cười ha hả.
Người lui tới đều chỉ trỏ, vụng trộm mắng hắn tên điên.
Lý Vân Tiêu không thể chờ đợi được nói:
Vậy Thiên Tiệm Lệnh đâu?
Lục Giản Bác đã nhận được thứ tha thiết ước mơ, tâm tình thật tốt, cười nói:
Đừng nóng vội, ta vừa rồi đã nói, ngươi nhất định phải có thực lực Võ Đế cao giai ta mới dành cho ngươi trận tạo hóa này. Người ở phía trên chính là thử thách của ngươi.
Hắn thấy sắc mặt Lý Vân Tiêu ngày càng khó coi, bổ sung nói:
Thiết Lệ ta đã tới tay, tự nhiên không muốn đối địch với ngươi. Nhưng đã ta có thể phát ra Thiên Tiệm Lệnh, chắc hẳn ngươi cũng có thể đoán được một ít lai lịch của ta, ta phải phụ trách với chủ nhân của mỗi một khối Thiên Tiệm Lệnh mới được.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lúc này mới thoáng dễ coi hơn, nói:
Ngươi tốt nhất không phải đùa nghịch ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.
Hắn lúc này hóa thành một đạo quang mang xông lên, bay lên không trung vạn dặm.
Trong mắt Lục Giản Bác hiện lên tinh mang, tùy tiện lâm không chộp tới một cái ghế nằm, trực tiếp nằm ở trên đường cái bắt đầu thưởng thức biểu diễn.
Ân?
Luật Thực Nguyên một mực ẩn độn ở trên không tu luyện đột nhiên mở hai mắt ra, lập tức thấy Lý Vân Tiêu đứng ở trước mặt mình, lập tức ngạc nhiên, có chút không có thể hiểu được, nói:
Sao hả, nghĩ thông suốt? Chẳng lẻ muốn cùng ta đàm phán sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
Đàm con em ngươi, mau đứng lên bị đánh đi.
Ách?
Trong đầu Luật Thực Nguyên hiện lên chấm hỏi, có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng Lý Vân Tiêu trực tiếp đánh qua một quyền hắn vẫn có thể hiểu được, đối phương là muốn đấu võ với hắn.
Làm càn.
Luật Thực Nguyên giận dữ, gào thét một tiếng liền vọt lên, khí thế trên người tản ra, trực tiếp chấn vỡ uy lực một quyền kia, hung hăng phản chấn về.
Lý Vân Tiêu bão nguyên thủ nhất, hai tay ngưng trước người, tiếp được uy áp khí thế kia, đồng thời cũng thầm giật mình, tựa hồ có chút đánh giá thấp thực lực đối phương.
Luật Thực Nguyên bị hành vi không hiểu thấu của hắn chọc giận, lâm không lấn thân tới, một tay phụ ở sau lưng vô cùng ngạo nghễ, tay kia lại vận chuyển nguyên khí, liền lâm không đánh ra.
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, song chưởng đẩy ra trước người, tay trái bấm niệm pháp quyết, tay phải nghênh đón lấy, cánh tay vào thời khắc này chợt hóa thành màu vàng.
“Ầm ầm”
Như lôi đình chấn vang, hai cổ kình khí tương giao khiến bốn phía đều bị nghiền nát, trên cánh tay Lý Vân Tiêu nổi lên gân xanh, trường y bị thổi bay lên phần phật
Cái gì?
Luật Thực Nguyên và Lục Giản Bác đều chấn động, tròng mắt cũng lồi ra, Lý Vân Tiêu vậy mà có thể lâm không tiếp được một chưởng của hắn.
Đồng tử Lục Giản Bác càng đột nhiên co lại, trong lòng sợ hãi nói: quả nhiên là Bất Diệt Kim Thân, làm sao có thể? Chẳng lẽ ngoại trừ thể chất như Ngạo Trường Không còn có người có thể tu luyện công pháp này sao?
Luật Thực Nguyên sắc mặt phát lạnh, trên lòng bàn tay gia tăng lên vài phần khí kình, tiếng nổ tung ầm ầm, Lý Vân Tiêu lập tức khó có thể chèo chống, trực tiếp bị đánh bay ra xa mấy chục thước.
Luật Thực Nguyên ngạo mạn đặt hai tay sau lưng, lâm không lượn vòng mà lên, một cước như chiến phủ, đuổi theo đá lấy Lý Vân Tiêu đang không ngừng bay ngược về sau.
Đây là biểu hiện miệt thị với Lý Vân Tiêu.
Thất tinh chính là đường ranh giới lớn đầu tiên của Võ Đế, dưới đó đều chỉ là con sâu cái kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.