Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1367: Thương diễn. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1366: Thương diễn. (1)

Toàn bộ Hải Thiên trấn thoáng cái muôn người đều đổ xô ra đường, đều hội tụ đến chỗ Thành Nam của Thiên Nguyên thương hội, trên tường thành đứng thẳng hai gã nam tử, khí thế trên người ở trong gió lạnh thấu xương, lạnh rung rung động.

Phía dưới vô số người nhốn nháo, chen chúc không thể tả, cả đám đều quát dẹp đường:

Đánh a, động thủ a, vì Nhân tộc vẻ vang, đánh chết con Hải thú kia.

Lý Vân Tiêu cũng chen ở trong đám người nhìn lại, chỉ cảm thấy có chút say xe.

Gương mặt tên nam tử kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, một tay cầm bảo kiếm, một tay nâng một mặt Ngọc Bi, trường kiếm múa một đạo kiếm hoa, chỉ vào nam tử đối diện nói:

Nhuận Tường, ngươi đã bại vào ta tay, lần trước tha cho ngươi một mạng, lại vẫn dám đi tìm cái chết?

Tên nam tử bên phải kia khoác trên người một kiện chiến y Thú Hình, tựa long phi long, hình dạng cực kỳ cổ quái, trong tay cầm một cây Tam Xoa Chiến Kích hiển hách uy mãnh, quát nói:

Làm càn, Nhuận Tường là thân đệ đệ của ta, ta là đại ca hắn Nhuận Long, hôm nay sẽ rửa mối nhục của Hải tộc ta.

“Lý Vân Tiêu” hừ lạnh nói:

Đệ đệ ngươi bị ta trấn áp, ngươi lại có năng lực gì chạy ra trả thù?

Hãy bớt sàm ngôn đi, giết.

Nhuận Long hét lớn một tiếng, trên người tuôn ra một đoàn quang mang, mãnh liệt xông tới, khí áp đánh văng ra, dĩ nhiên làm quần chúng phía dưới sợ đến tan tác hơn phân nửa, từng cái cẩn thận lui ra.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc không ngớt, hai người trên tường thành đều có tu vi Vũ Tôn, đánh nhau ngược lại cũng dị thường huyến lệ.

Thật mạnh, không hổ là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân và Hải tộc vương giả.

Quá kích động, ta lại có vinh hạnh thấy một trận chiến có một không hai như vậy.

“Lý Vân Tiêu” đồng dạng hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay chém ra Trường Hồng nghênh đón. Tay phải “Giới Thần Bi” lại trở thành tấm chắn, chống đối đối phương công kích, hai người trong nháy mắt hoà mình, các loại chiêu thức hoa mỹ thoả thích thả ra, thấy làm cho người hoa cả mắt.

Ở phía xa, trên một tòa lầu các, một gã bạch y nam tử lâm phong mà đứng, nhìn thoáng qua liền cười lạnh nói:

Hanh, ta còn thật tưởng là Lý Vân Tiêu, từ đâu chạy tới hai con khỉ nhảy nhót ngang ngược?

Phía sau một gã lão giả phục sức đẹp đẽ quý giá trong tay nhẹ gõ, tiến lên lan can nhìn, cười nói:



Lai Phong công tử không cần kinh ngạc, Hải Thiên trấn mỗi ngày đều có các loại chuyện cổ quái trình diễn, thấy nhiều không trách.

Tên bạch y nam tử này đúng là Bắc Minh Lai Phong, ở sau khi Lý Vân Tiêu và Nhuận Tường đánh một trận kinh thiên, bởi vì một ít sự tình tông môn nên trước Lý Vân Tiêu đi tới Hải Thiên trấn.

Ân, đáng tiếc Lý Vân Tiêu và Nhuận Tường đánh một trận ta đang bế quan, không có thể nhìn thấy, thật sự là chuyện ăn năn a.

Vẻ mặt Bắc Minh Lai Phong đáng tiếc, liên tục than thở:

Mong ngày khác có thể có cơ duyên cùng hai người này đánh một trận, đúng là biết bao khoái hoạt.

Ha ha.

Tên lão giả kia cười ha hả nói:

Lai Phong công tử chính là đứng đầu Bắc Vực tứ tú, lúc đó tỷ võ cầu hôn nếu xuất chiến, một Lý Vân Tiêu là chuyện gì. Lý Vân Tiêu bất quá là lượm một đại tiện nghi mà thôi.

Bắc Minh Lai Phong nói:

Đâu có, Liêu Thành chủ khen trật rồi. Nếu Lý Vân Tiêu được xưng nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, tất nhiên là có chỗ hơn người. Mặc dù là ta xuất chiến hai người này, sợ là thắng bại cũng khó nói.

Tên lão giả này chính là Hải Thiên trấn Thành chủ Liêu Dương Băng, hắn cười to nói:

Lai Phong công tử quá khiêm nhường. Nghe đồn Lý Vân Tiêu ở Lục Tinh Vũ Tôn lại có thể phát huy ra thực lực Vũ đế, điều này hiển nhiên là có khuyếch đại, mà Lai Phong công tử là Vũ Đế, hắn cùng với công tử căn bản không có thể so sánh. Sở dĩ danh tiếng đại hiển, bất quá là đánh bại Hải tộc, thay tộc ta vẻ vang mà thôi.

Bắc Minh Lai Phong gật đầu nói:

Ân, điều này cũng đúng. Bất quá Lý Vân Tiêu đánh một trận xong Đan Điền bị hủy, vũ đạo căn cơ rốt cuộc phế đi, đáng tiếc, đáng tiếc a.

Liêu Dương Băng cười nói:

Hàng năm đều có vô số thiên tài quật khởi, nhưng có mấy người có thể xưng hùng đến cuối cùng? Lý Vân Tiêu cũng bất quá là một vệt Lưu Tinh mà thôi, nhưng nhờ vào một trận đánh ở Hồng Nguyệt thành, hắn chí ít danh dương thiên hạ, coi như là tương đối may mắn trong các Lưu Tinh. Chỉ có tồn tại trường thịnh không suy như Lai Phong công tử, mới là cường giả đứng đầu đại lục tương lai.

Bắc Minh Lai Phong khẽ cười nói:

Khen nhầm, khen nhầm rồi. Chúng ta không nói việc này nữa, vẫn là tiếp tục nói chuyện chính sự đi.

Hảo, công tử mời vào bên trong.



Liêu Dương Băng làm một thủ thế, hai người nhìn nhau cười, tiến vào bên trong lầu các.

Trên Thành lầu chiến đấu còn đang tiến hành đặc sắc, Nhuận Long một chiêu chém xuống,”Lý Vân Tiêu” giơ kiếm đón đỡ.

Phanh.

Bảo kiếm bị đoạn,”Lý Vân Tiêu” sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng đem “Giới Thần Bi” chặn ở trước người, “Phanh” một tiếng bị chấn bay ra ngoài, lúc này mới bảo trụ một mạng.

Ha ha, lần này xem ngươi sống thế nào.

Gương mặt Nhuận Long cười nhạt, đi bước một hướng về phía “Lý Vân Tiêu”, hừ nói:

Hiện tại Huyền khí của ngươi đã hủy, hơn nữa trúng Chân Long Chi Khí của ta, Nội Phủ và kinh mạch đều gãy, nhìn ngươi còn làm sao đánh.

“Lý Vân Tiêu” hít và một hơi, trấn định tinh thần, lấy ra nhất viên thuốc nuốt xuống, đồng thời lâm không nhất chiêu, một thanh bảo kiếm sáng loáng xuất hiện ở trong tay.

Ha ha, vô dụng, Chân Long Chi Khí của ta gây thương tích, thiên hạ không có thuốc chữa, Hải Vương Tam Xoa Kích của ta Vô Kiên Bất Tồi, thiên hạ không ai có thể kháng cự.

Nhuận Long phách lối cuồng tiếu xông về phía trước, lần thứ hai giơ lên Chiến Kích chặt bỏ.

“Lý Vân Tiêu” hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:

Vị tất.

Hắn vận khí vào kiếm, trong sát na huyễn hóa ra từng đạo kiếm mang, tổng cộng ra Cửu Kiếm, lâm khoảng không chém tới, quát nói:

Cho ngươi biết một chút về kiếm quyết của ta… Cửu Thiên Lãm Nguyệt.

Phanh.

Tam Xoa Kích trong tay Nhuận Long dĩ nhiên đứt đoạn, một cổ kiếm khí trực tiếp nhảy vào trong cơ thể hắn, chém nát chiến y cổ quái, phun ra một búng máu, bị chấn bay ra ngoài, gương mặt hắn kinh khủng và cuồng nộ, khó có thể tin quát:

Làm sao? Làm sao có thể? Thương thế của ngươi làm sao có thể tốt rồi? Còn có Hải Vương Tam Xoa Kích của ta, binh khí chí dương chí cương thiên hạ, làm sao có thể lại gãy?

Hừ, hỏi rất hay.

“Lý Vân Tiêu” quát to:

Nhân tộc Thuật luyện chi đạo là Hải thú các ngươi có thể hiểu sao, đan dược chữa thương vừa nãy chính là bảy vị đại Thuật Luyện Sư đỉnh cấp của Thiên Nguyên thương hội, thông qua gần trăm năm nghiên cứu, rốt cục khôi phục Thượng cổ Đan Phương, chọn dùng nguyên liệu thượng đẳng nhất, liên thủ luyện chế ra tuyệt thế Thần Đan đủ để Hoạt Tử Nhân, thịt bạch cốt, mà Hạo Thiên Long Tuyền Bá Vương kiếm trong tay ta, càng là bảy vị đỉnh cấp đại Thuật luyện sư dung hợp hơn ba ngàn loại quặng mỏ, dùng địa tâm hỏa chế tạo thành tuyệt thế thần binh, cứng cáp vô đối, Vô Vật Bất Phá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook