Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 240: Tiền Đa Đa

Thái Nhất Sinh Thủy

06/07/2017

Tâm thần Kế Mông chấn động, trong đôi mắt ánh sáng lấp lóe, trong nháy mắt liền rõ ràng xảy ra chuyện gì. Hắn vội vàng ngồi xếp bằng xuống, hai tay bấm quyết, bắt đầu ôm chặt tâm thần luyện hóa khí tức. Tùy ý khí tức giống như sông lớn vỡ đê kia tràn vào, mấy tức sau, hình thể bành trướng dần dần ngừng lại, duy trì ở một trạng thái mập mạp, nhưng không có tăng cường.

Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn đều căng thẳng nhìn tất cả những thứ này, biết hiện tại là tốc độ luyện hóa của Kế Mông cùng tốc độ rót vào người đạt đến cân bằng, chí ít thân thể không đến nỗi bị sinh mệnh khí nổ tung. Chỉ là sức mạnh khổng lồ như vậy, làm sao mới có thể luyện hóa.

Lý Vân Tiêu một tay bắt quyết ấn, lẳng lặng đứng ở một bên, thời gian từng chút trôi qua, thân thể Kế Mông ở dưới Lục Dương Hàng Lộ Kim Đan cùng sinh mệnh khí khổng lồ rót vào, rốt cục hoàn toàn khôi phục lại. Tu vi không chỉ không có rơi xuống, thậm chí so với lúc trước còn cường đại hơn mấy phần.

Ngay thời điểm hắn chậm rãi mở hai mắt ra, dự định kêu dừng. Đột nhiên trong mắt Lý Vân Tiêu xẹt qua một tia tinh mang, lạnh lùng nói:

– Sinh mệnh khí này chính là sinh cơ vạn vật, ngươi tu luyện Đào Hoa Kiếm ý cùng Thanh Liên Kiếm Ca đều là sinh chi kiếm ý, hiện tại hảo hảo lĩnh ngộ cảm giác này một hồi a.

Kế Mông vừa nghe, con ngươi đột nhiên áp súc, vội vàng ngưng thần cảm ngộ. Hắn cũng cảm thấy loại khí tức này hết sức thoải mái và thân thiết, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên cùng vũ ý mình tu luyện chung một nhịp thở, ở dưới Lý Vân Tiêu đề điểm, nhất thời có một loại cảm giác hiểu ra, rất nhanh liền rơi vào một loại ý cảnh cực kỳ tươi đẹp.

Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn cũng tựa hồ bắt được cái gì, hai người liếc nhau một cái, cũng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện. Mặc dù hai người là Thuật Luyện Sư cấp bốn, nhưng đều có tu vi Võ sư tương ứng. Ở dưới khí tức sinh mệnh này cảm ngộ, tu vi đã sớm đình trệ không biết bao nhiêu năm tựa hồ cũng bắt đầu có cảm giác buông lỏng.

Oanh…

Một lát sau, một tiếng nổ vang nhỏ bé ở trên người Kế Mông vang lên, thân thể cao lớn kia giống như bóng hơi bắt đầu cấp tốc thu nhỏ lại, mãi đến khi khôi phục bình thường. Sinh khí càng thêm cấp tốc từ bốn phương tám hướng tràn vào, mãi đến tận bão hòa, lúc này mới dừng lại.

Tựa hồ bị Kế Mông đột phá ảnh hưởng, Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn ở một bên cũng lông mày hơi động, khó có thể tin giương đôi mắt, một hơi thở của “Đạo” tràn vào trong cơ thể hai người, dĩ nhiên cũng đồng thời đột phá.

Võ đạo đối với tuổi thọ có tác dụng gia trì cực lớn, một Vũ Đế tuổi thọ có thể đạt đến ngàn năm. Tuy rằng Thuật đạo cũng tăng rất nhiều nắm, nhưng hiệu quả không rõ ràng như thế. Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn nguyên vốn đã đến tuổi thất tuần của phàm nhân, Thuật đạo cùng võ đạo cũng đã đạt đến bình cảnh nhân sinh, khó có thể đột phá. Ai biết hiện tại không chỉ Thuật đạo đột phá đến cấp bốn, ngay cả tu vi võ đạo âm u đầy tử khí, cũng bắt đầu khôi phục sinh cơ.

– Chà chà, tu vi hai vị, một là tứ tinh Võ sư, một là thất tinh Võ sư, còn mạnh hơn ta, muốn không gia nhập vào Thiên Xu của ta không.

Lý Vân Tiêu một mặt trêu chọc cười nói.

Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn khiếp sợ và cảm kích lộ rõ trên mặt, giờ khắc này cũng cười to lên, nếu đi theo một đám thiếu niên mười mấy tuổi đánh đánh giết giết, ngược lại cũng có một phen đặc biệt. Trương Thanh Phàm nhìn Kế Mông một chút, hâm mộ nói:



– Chúc mừng Kế thống lĩnh lần thứ hai đột phá! Lúc này mới bao lâu thời gian a, Kế thống lĩnh liền từ thất tinh Đại Võ sư bay vọt đến ngũ tinh Vũ Quân, tốc độ bực này đã không cách nào dùng khủng bố để hình dung.

Kế Mông cười nói:

– Hai vị không phải cũng vậy sao?

Ba người đều là nội tâm trăm mối cảm xúc, tất cả đều vạn phần cảm kích nhìn Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, đột nhiên hơi nhướng mày, sắc mặt nhất thời nghiêm nghị lên.

Ba người sững sờ, không biết vì lẽ gì, Kế Mông nghi ngờ nói:

– Vân thiếu, xảy ra chuyện gì?

Hai mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, cười lạnh nói:

– Đến một rắc rối. Thanh Phàm đại sư, Hứa đại sư, nơi này liền giao cho các ngươi. Kế Mông, ngươi theo ta ra ngoài.

Không chờ Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn phản ứng, tay phải của hắn liền bấm quyết, thân thể cùng Kế Mông ở trong hang núi trở nên hư huyễn lên.

Giới Thần Bi vốn là huyền khí của hắn, một ý nghĩ liền có thể tùy ý ra vào. Hai người trong nháy mắt liền rơi vào trong phủ thành chủ, nhất thời cảm nhận được một luồng uy thế rất lớn từ ngoài phủ truyền vào. Mấy đạo nhân ảnh phóng lên trời, nhanh chóng hướng ra bên ngoài bay đi.

Một người trong đó chính là Tiêu Khinh Vương, sau khi hắn bay vút đi, cỗ uy thế kia nhất thời yếu xuống. Còn có mấy người Lý Thuần Dương cùng Lạc Vân Thường cũng dồn dập xẹt qua, lúc này tất cả mọi người trong phủ thành chủ mới thở phào nhẹ nhõm, phảng phất một tảng đá lớn trước ngực bị dời.

Lý Vân Tiêu trầm mặt, nhanh chân đi ra ngoài, người đến vô cùng mạnh mẽ, nếu đến đập bãi, vậy thì phiền phức.



Chỉ thấy địa phương báo danh trước cửa lộ ra một tảng đất trống lớn, lượng lớn võ giả xa xa vây quanh quan sát, trong mắt đều là thần sắc sợ hãi. Ở trung ương đất trống, một nam tử cực kỳ cường trán, lười biếng đưa tay chống eo, thật giống như chưa tỉnh ngủ cười ha hả nói:

– Ta chỉ là đến báo danh, các ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ không cho ta báo danh?

Sắc mặt Tiêu Khinh Vương nghiêm túc, khí tức trên người nam tử trước mắt này dĩ nhiên không dưới mình, nếu thật động thủ, hắn cảm thấy mình chưa chắc sẽ thắng người này. Cường giả như vậy, làm sao sẽ đến gia nhập Viêm Vũ Thành, sợ là thế lực nào đó phái tới đá bãi.

Mấy người Lý Thuần Dương cùng Lạc Vân Thường đều là một mặt nghiêm nghị đứng ở sau lưng Tiêu Khinh Vương, nam tử này cho bọn họ áp lực cực kỳ lớn, lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi lạnh.

– Nhận, đương nhiên là nhận!

Hai mắt của Lý Vân Tiêu hơi nheo lại, đi lên phía trước khẽ cười nói:

– Cửu tinh Vũ Vương, Viêm Vũ Thành ta là vô cùng thiếu.

Chi!

Những võ giả phía sau kia tất cả đều ngơ ngác hít vào ngụm khí lạnh, lần thứ hai lui về sau mấy bước, từng cái từng cái kinh hãi thấp giọng nghị luận.

– Cửu tinh Vũ Vương, chẳng trách khí thế cường đại như thế, chúng ta chỉ là tới gần cũng cảm thấy hô hấp không khoái!

– Thật sao? Làm sao có khả năng, Cửu tinh Vũ Vương sẽ đến một thành nhỏ như thế.

– Thiết, ngươi đừng quên, sau lưng Viêm Vũ Thành này là Vạn Bảo Lâu, có cửu tinh Vũ Vương đến là rất bình thường. Chí ít bản thân Vạn Bảo Lâu thì có hai tên Vũ Tông cường giả!

– Ha ha, xem ra chúng ta quả nhiên không đến nhầm địa phương. Ngay cả cửu tinh Vũ Vương cũng chạy tới, xem ra Viêm Vũ Thành này đáng giá bán mạng!

Thời điểm mọi người ở đây nghị luận sôi nổi, trung niên nam tử kia sững sờ, Lý Vân Tiêu nhìn một chút liền báo ra tu vi của hắn, nhưng rất nhanh liền thản nhiên nở nụ cười, tất nhiên là vị cửu tinh Vũ Vương trước mắt này truyền âm cho hắn, vừa nghĩ như vậy, liền thoải mái cười to nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook