Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 465: Tiểu Hạo Thiên Kính. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

24/10/2016

Chương 465: Tiểu Hạo Thiên Kính. (1)

- Tốt rồi, không cãi nhau nữa. May mắn tiểu tử kia cũng có chừng mực, không có chọc ra đại họa to lớn.

Hoàng Tiểu Long quát:

- Chuyện này cũng là do chúng ta sai lầm trước, bị tiểu tử kia lợi dụng sơ hở! Nhưng mà chuyện này vui đùa quá lớn rồi, việc này phải nghiêm trị không tha! Nếu không mặt mũi và uy nghiêm các phái nam vực chúng ta còn đâu?

Đồ Lỗi cũng mở miệng nói:

- Tiểu Long huynh nói không sai, nhưng chuyện này không cần liên lụy tới người vô tội. Ta đề nghị chờ ngày Tu Di Sơn khép kín, bắt lấy Lý Vân Tiêu nghiêm trị là được, không cần liên quan tới người không quan hệ của thành Viêm Vũ.

Hơn mười tên Vũ Hoàng đều nhao nhao gật đầu, nói:

- Đúng vậy!

Lý Vân Tiêu cùng Đinh Linh Nhi vừa bước vào trong lối đi, lập tức toàn thân bị hào quang năm màu bao phủ, bị hút vào trong khe hở kia, bốn phía tràn ngập các loại hào quang khác, nhìn qua rất huy hoàng.

Cảnh tượng trước mắt không ngừng biến hóa, rất nhanh đã tiến vào khu đất trống, mọi nơi không có thân ảnh của ai cả.

Thông đạo truyền tống tiến vào là tùy tính, Đinh Linh Nhi không biết truyền tống đi nơi nào. Linh khí bên trong nồng đậm như sương sớm, hít một hơi là cảm thấy toàn thân thoải mái nói không nên lời.

- Đây cũng là Tu Di Sơn sao?

Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn chung quanh, trong Thiên vũ Giới nơi này là tiên cảnh duy nhất hạn chế tuổi tiến vào. Tuy kiếp trước cũng có thời điểm mở ra, nhưng hắn đã không cách nào tiến vào, không thể ngờ kiếp này có thể đền bù tiếc nuối.

- Nguyên khí thật tinh thuần, không chỉ càng nồng đậm hơn, dường như còn ẩn chứa đồ vật gì đó.

Lý Vân Tiêu tinh tế cảm thụ, trong nội tâm có chút xúc động, dường như có cảm giác thập phần tương tự như Giới Thần Bi, hắn giật mình hoảng sợ:

- Hẳn Tu Di Sơn quả thật là thượng cổ đại năng tự tay mở ra một không gian độc lập, sau đó xói mòn bên trong không gian loạn lưu?

- Mặc kệ, thời gian cực kỳ quý giá. Ta phải nhanh chóng hấp thu linh khí trong nơi này.

Hắn bay lên không trung, mang thần thức phóng ra vô hạn, rất nhanh trong vòng ngàn dặm đều nằm trong cảm giác của hắn. Làm cho hắn vô cùng chấn động là, vậy mà chỉ phát giác được tung tích của một ngươi đang chạy trốn trong rừng. Có hơn vạn người tiến vào, trong vòng ngàn dặm vậy mà chỉ có một người, Tu Di Sơn to lớn dường như vượt qua tưởng tượng của hắn.

- Ân? Phía đông là một sơn cốc có linh khí hóa dịch, đi tới đó mới tốt.



Hắn đã chọn một nơi, vỗ nhẹ một khung chiến xa, bay thẳng tới sơn cốc.

Trong cốc là biển linh khí tràn ngập, nếu đặt ở Thiên Vũ Đại Lục, tuyệt đối sẽ bị các siêu cấp thế lực tranh giành làm bảo địa của mình.

Kim quang trong mi tâm Lý Vân Tiêu lóe lên, Giới Thần Bi lập tức bay ra ngoài, lao thẳng vào trong sơn cốc kia.

Oanh!

Thân bia rơi xuống bắn ra rất nhiều bọt nước, đều là nguyên khí hóa dịch chảy trong đáy cốc.

Linh hồn hiển ảnh của Lý Vân Tiêu xuất hiện bên trong Giới Thần Bi, hắn mở Cửu Long Nhiếp Linh Trận ra, lập tức hấp thu linh khí như dòng sông tiến vào bên trong, thoải mái tứ đại vực giới, thoải mái mặt đất khô cạn.

- Có thể hấp bao nhiêu là bao nhiêu, cửa vào Tu Di Sơn không biết sẽ đóng lại khi nào. Căn cứ dĩ vãng ghi lại đều là ba tháng. Tất cả mọi người bên trong sẽ bị truyền tống ra ngoài, mà cửa vào sẽ biến mất trong Thiên vũ Giới. Ba tháng, không biết có thể làm Giới Thần Bi khôi phục tới trình độ nào.

Hắn đang muốn rời đi thì một thân ảnh xuất hiện trước mặt của hắn, đúng là Lạc Vân Thường, nói:

- Tại đây chính là Tu Di Sơn? Ta muốn đi ra ngoài.

Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, vui vẻ nói:

- Vân Thường lão sư vậy mà đạt tới cửu tinh Vũ Quân đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa có thể vượt qua Vũ Vương. Bên ngoài rất nguy hiểm, không bằng ở nơi này đi, ở trong hỏa chi vực giới trình độ linh khí còn cao hơn ở bên ngoài đấy.

Lạc Vân Thường khẽ nói:

- Có ngươi ở đây, ta sợ cái gì?

Nàng đột nhiên ý thức được câu nói của mình dường như có vấn đề, trên mặt đầy ý xáu hổ, tức giận nói:

- Để cho ta ra ngoài hay không?

Lý Vân Tiêu quýnh lên, vội vàng vung tay, Lạc Vân Thường lập tức xuất hiện trên chiến xa ngoài sơn cốc, hai người sóng vai mà đứng.

- Thế giới thật xinh đẹp a!

Lạc Vân Thường hai mắt tỏa sáng, thân thể lập tức đứng thẳng.

Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, nghiêm nghị nói:

- Lạc lão sư, Tu Di Sơn chính là một trong bốn đại tiên cảnh của Thiên vũ Giới, bên trong nguy hiểm khó dò, mặc dù là ta cũng phải thận trọng từng bước. Ta cảm thấy ngươi nên ở nơi này khổ tu, chờ bị truyền tống ra ngoài thì tốt hơn.



Lạc Vân Thường sắc mặt lạnh lẽo, khẽ nói:

- Ta tự có chừng mực, há nhờ ngươi dạy!

Trong lòng Lý Vân Tiêu âm thầm phát khổ, Lạc Vân Thường ở trước mặt hắn bộ dáng càng giống tiểu nữ hài, đây cũng không phải là điểm tốt gì a! Hắn chính muốn nói cái gì, đột nhiên nhướng mày, vội vàng một chưởng đập lên chiến xa, liền nhanh chóng lao xuống, ẩn nấp vào trong rừng cây.

- Hư, có người đến!

Lý Vân Tiêu làm thủ thế không nói, trong thời gian ngắn thì có một bóng người lao tới nhanh chóng.

Trong nội tâm Lạc Vân Thường kinh hãi không thôi, thần thức của Lý Vân Tiêu không ngờ cường hãn như vậy.

- Huynh đệ phía trước, cứu mạng! Cứu ta một mạng, tất nhiên có hậu báo.

Người nọ liều mạng chạy tứoi, nhìn qua hướng của hai người quát to lên, hiển nhiên là đã phát hiện bọn họ.

Lạc Vân Thường càng kinh hãi hơn, nơi bọn họ ẩn thân bị Lý Vân Tiêu dùng thần thức che đậy, trừ phi thần thức cường đại hơn quá nhiều, nếu không quả quyết không có đạo lý bị phát hiện. Nhưng mà người tới quá quái vật rồi, không ngờ đã phát hiện bọn họ.

Lý Vân Tiêu cũng nhướng mày, cảm thấy vạn phần không thể tưởng tượng nổi. Tuy đám tiểu bối này là thiên tài nổi bật trong các thế lực lớn, nhưng muốn nói thần niệm có thể phá vỡ che đậy của hắn là không có khả năng.

- Ta biết rõ các ngươi tại đây, chớ né! Đằng sau ta có thứ lợi hại, mọi người cùng nhau liên thủ tiêu diệt nó! Không chỉ có chỗ tốt toàn bộ quy cho các ngươi, hơn nữa còn có hồi báo!

Người nọ chạy như điên tới, phương hướng đúng là vị trí của hai người không nghi ngờ

Lý Vân Tiêu triệt để bài trừ một tia may mắn sót lại trong lòng, cùng Lạc Vân Thường đi ra khỏi nơi che đậy.

Người nọ vừa thấy bóng người xuất hiện, lập tức vui mừng quá đỗi, nhưng rất nhanh liền hóa thành thất lạc cực lớn, thất vọng kêu lên:

- Cái gì? Dĩ nhiên là hai Vũ Quân? Mẹ kiếp, loại tu vi rác rưởi này làm bia đỡ đạn còn chưa đủ a!

Hắn đang muốn quay người cải biến phương hướng, lúc này hắn sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, cả kinh kêu lên:

- Ngươi, ngươi là Lý Vân Tiêu!

- Quá tốt! Cuối cùng gặp được kẻ có chút thực lực.

Hắn vội vàng Vèo một cái lẻn tới bên cạnh hai người, vươn tay ra huyên thuyên nói thật dài:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook